← Quay lại trang sách

Chương 15

“À… Aretha,” nó đáp. “Anh đang nói chuyện với Aretha ấy mà.”

Nó ghét nói dối. Nhưng làm gì còn lựa chọn nào nữa.

Robin ngáp dài, “Anh tắm cho nó à?”.

“Ừ.”

Nó cứ ngó qua ngó lại.

Em gái.

Bạn tưởng tượng.

Em gái.

Bạn tưởng tượng.

Aretha chạy lại dụi dụi tay Robin.

“Người Aretha không bị ướt à?” Robin thắc mắc.

“Anh dùng máy sấy.”

“Nó ghét máy sấy lắm mà nhỉ.” Robin hôn lên trán Aretha. “Phải không bé cưng?”

Có vẻ Robin không nhìn thấy Crenshaw. Chắc do hành lang tối quá. Hoặc cũng có thể cậu mèo là vô hình với Robin.

Hoặc đơn giản là tất cả những chuyện này đều không phải sự thật.

“Em ấy vẫn có mùi như cũ,” Robin nhận xét. “Mùi chó dễ chịu.”

Nó liếc qua Crenshaw, cậu ta đang đảo mắt mỉa mai.

“Chà,” Robin ngáp dài. “Em đi ngủ tiếp đây. Ngủ ngon nhé, anh Jacks. Yêu anh.”

“Ngủ ngon nhé, Robin,” nó nói. “Anh cũng yêu em.”

Ngay khi con bé đóng cửa phòng lại, tụi nó liền lui về phòng. Crenshaw nhảy lên nệm nó như thể đấy là đồ của cậu ta. Lúc Aretha định nằm cùng thì cậu mèo gừ một tiếng. Nhưng tiếng gừ nghe không đáng sợ lắm.

“Tớ cần phải hiểu chuyện gì đang diễn ra.” Nó ngồi sụp xuống, tựa lưng vào tường. “Có phải tớ đang phát điên không?”

Chiếc đuôi của Crenshaw ve vẩy lên xuống, tạo thành hình chữ S một cách lười biếng trong không khí. “Không, cậu hoàn toàn không điên đâu.” Cậu ta liếm láp tay. “Mà tiện thể, tôi phải nói đi nói lại thế này mệt mỏi lắm, nên cho tôi mấy viên kẹo dẻo tím kia nhé?”

Không thấy nó trả lời, cậu ta nằm cuộn tròn như cái bánh vòng, đuôi quấn quanh thân mình, và nhắm mắt lại. Cậu ta rên gừ gừ to như tiếng bố nó ngáy, như tiếng động cơ tàu thủy bị hỏng vậy.

Nó nhìn chằm chằm cậu ta, một con mèo khổng lồ, lông ướt, biết tắm bồn.

Luôn luôn có cách giải thích hợp lý cho mọi việc, nó tự nhủ như vậy. Và một phần trong nó, cái phần nhà khoa học ấy, thực sự muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng dù thế, thâm tâm nó có một mong muốn lớn hơn, đó là nó cần cái ảo giác, hay giấc mơ, hay bất cứ từ gì dùng để gọi những chuyện này, phải biến mất. Và khi nào Crenshaw rời khỏi nhà nó an toàn, có thể là ra khỏi đầu óc nó nữa, thì nó có thể suy nghĩ về nguyên nhân lý giải sau.

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, nó biết đấy là Robin. Con bé luôn gõ cửa theo giai điệu mở đầu của bài “Bánh xe trên xe buýt”: cốc-cốc-cộc-cộc-cốc.

“Anh Jackson ơi!”

“Làm ơn đi ngủ đi Robin.”

“Em không ngủ được. Em nhớ cái thùng rác của mình.”

“Cái thùng rác của em á?”

“Bố lấy để đem bán ở buổi chợ trời rồi.”

“Anh khá chắc là bố lấy nhầm thôi, Robin ạ,” nó nói. “Chẳng ai thèm mua cái thùng rác của em đâu.”

“Trên đấy có hình thỏ xanh cơ mà.”

“Sáng mai anh sẽ đi lấy nó lại cho em.”

Aretha ngồi sát vào đuôi của Crenshaw. Cậu mèo khè một tiếng.

Nó đặt tay lên môi ra hiệu im lặng cho Crenshaw, nhưng có vẻ Robin không nghe thấy tiếng gì.

“Ngủ ngon nhé Robin,” nó chào. “Sáng mai gặp em.”

“Anh Jackson ơi!”

Nó dụi mắt rên rỉ, bắt chước kiểu mà bố mẹ hay làm. “Sao nào?”

“Anh có nghĩ sau này em sẽ có một cái giường khác không?”

“Có chứ. Dĩ nhiên rồi. Có khi cái giường mới còn vẽ cả thỏ xanh ấy chứ.”

“Anh Jackson ơi?”

“Sao?”

“Phòng em chẳng còn đồ đạc gì cả, sợ lắm. Anh sang đọc cuốn Lyle cho em nhé!”

Nó hít một hơi thật sâu, thật chậm. “Được rồi, anh sang ngay đây.”

Robin sụt sịt. “Em sẽ đợi ngay ngoài cửa này thôi, nhé?”

“Ừ.” Nó ném một ánh nhìn về phía Crenshaw. “Chờ anh một giây thôi. Anh đang bận một tí.”

o