Chương 20
Khi chiếc xe van chật cứng đồ, cả nhà đứng trong bãi đỗ. Chẳng ai muốn vào trong xe.
“Hay để em lái cho nhé, Tom?” Mẹ nói. “Cả sáng nay người anh đau ê ẩm…”
“Anh khỏe mà,” bố khẳng định chắc nịch. “Khỏe như vâm. Dù chả biết ‘vâm’ là gì.”
Mẹ đặt Robin ngồi vào ghế của em và thắt dây an toàn cho con bé, mọi người leo vào trong xe. Ghế đã bị mặt trời hun nóng hừng hực.
“Chuyện này chỉ diễn ra trong vài ngày thôi,” mẹ vừa sửa kính râm vừa nói.
“Nhiều nhất là hai tuần,” bố thêm vào. “Có thể là ba. Hoặc bốn.”
“Bố mẹ chỉ cần chút thời gian để cố gắng.” Mẹ nói bằng giọng không-có-vấn-đề-gì-to-tát, nên nó biết là chuyện thực sự đang rất không ổn. “Bố mẹ sẽ tìm được một căn hộ sớm thôi.”
“Con thích ngôi nhà của mình,” nó nói.
“Căn hộ cũng đẹp lắm con à,” mẹ đáp.
“Con không hiểu tại sao mình không cứ thế ở tiếp trong nhà.”
“Phức tạp lắm,” bố lên tiếng.
“Khi nào lớn con sẽ hiểu, Jackson ạ,” mẹ nó kết luận.
“Bật nhạc Wiggles nào,” Robin lắc lư trên ghế ngồi của em. Con bé cực mê nhóm Wiggles, một nhóm nhạc chuyên viết những bài ngớ ngẩn cho trẻ con.
“Phải chơi một ít nhạc sẵn-sàng-lên-đường trước đã, Robin ạ,” bố bảo. “Rồi mình sẽ mở nhạc Wiggles sau.” Bố bỏ một chiếc CD vào đầu đĩa của ô tô. Đĩa nhạc của một trong những ca sĩ bố mẹ yêu thích nhất, ông tên là B.B. King.
Bố mẹ nó thích một dòng nhạc gọi là “blues”. Trong một bản nhạc blues, một ai đó thường buồn về một vấn đề gì đấy. Ví dụ kiểu chia tay bạn gái, mất hết sạch tiền bạc, hoặc lỡ một chuyến tàu đi tới nơi thật xa. Nhưng điều kì quặc là, khi nghe loại nhạc này thì bạn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bố nó sáng tác rất nhiều bài nhạc blues điên khùng. Bài ưa thích của Robin là “Không có bơ lạc trong bánh kẹp bơ lạc và mứt của tui”. Còn bài nó thích nhất là “Ông Kẹ dơi ma cà rồng lộn tùng phèo”, nói về một con dơi không thể treo ngược người để ngủ, theo đúng chuẩn dơi bình thường.
Nó chưa bao giờ nghe bản nhạc của B.B. King mà bố bật ngày hôm đó. Bài hát nói về một anh chàng không được ai yêu quý, trừ mẹ anh ta ra.
“Anh ấy ngụ ý gì khi bảo ngay cả mẹ anh ta cũng đang gạt mình hả bố?” Nó hỏi.
“Gạt có nghĩa là nói dối. Thật buồn cười đúng không, con thấy đấy, bố mẹ thì luôn luôn yêu con.”
“Trừ những lúc con không xỉa răng,” mẹ bảo.
Nó im lặng hồi lâu. “Thế trẻ con có luôn luôn phải yêu bố mẹ mình không ạ?” Nó hỏi.
Nó thấy hình ảnh bố qua chiếc gương chiếu hậu. Bố nhìn lại nó qua tấm gương, với ánh mắt đầy thắc mắc.
“Hãy hiểu thế này nhé,” bố bảo. “Đôi lúc, dù con rất giận ai đó, nhưng con vẫn yêu thương họ bằng cả trái tim.”
Xe bắt đầu chuyển bánh. Aretha ngồi giữa nó và Robin. Cô chó mới có vài tháng tuổi, vẫn còn lông tơ cún con, mấy bàn chân thì vụng về ngờ nghệch.
Bác hàng xóm Sera đang cắt mấy bông hồng vàng ở sân nhà bác. Gia đình nó đã chào tạm biệt bác từ trước. Bác vẫy tay với cả nhà, và mọi người cũng vẫy tay lại, như thể nhà nó chỉ đi du lịch tới khe núi Grand Canyon hoặc công viên Disney World thôi vậy.
“Bác Sera có mèo không ạ?” Nó hỏi. “Một con mèo to bự khổng lồ ấy ạ?”
“Bác ấy chỉ có Mabel thôi,” mẹ trả lời. “Con chó chihuahua cáu kỉnh ấy. Sao thế con?”
Nó liếc nhìn cái cần gạt kính, nhưng tầm mắt đã bị đống hộp và túi lỉnh kỉnh che khuất.
“Không sao đâu ạ,” nó đáp.
Bố tăng âm lượng của bản nhạc mà B.B. King đang hát, ông ta vẫn đang chắc chắn rằng chả ai thèm yêu mình, kể cả mẹ ông ta.
Aretha hất đầu và tru lên. Cô chó rất thích hát theo nhạc, đặc biệt là nhạc blues. Cô chó cũng thích cả nhạc của nhóm Wiggles nữa.
Khi đã đi được vài dãy nhà, môi dưới nó run run, nhưng nó không khóc.
Mẹ khẽ thở dài. “Bắt đầu cuộc hành trình nào,” mẹ nói.
t