Chương 23
Cuộc sống trong xe kéo dài được bốn ngày thì ví của mẹ bị kẻ nào đó trộm mất – cái ví chứa toàn bộ tiền bạc của gia đình, vì ví của bố đã quá tả tơi để đựng bất kì thứ gì.
Sau khi đem trình báo cảnh sát, thì chú cảnh sát hỏi địa chỉ nhà nó, để nếu tìm lại được tiền còn trả lại.
Mẹ nó bảo chú là gia đình nó đang di chuyển tự do.
“À,” chú cảnh sát nói. Chú gật đầu như thể vừa giải được một bài toán khó.
Bố mẹ nói chuyện với chú cảnh sát một lúc lâu. Chú đưa cho họ địa chỉ của hai nhà tình thương cho người vô gia cư, nơi những người lang thang có thể tới ngủ qua đêm. Chú giải thích rằng người bố phải tới nhà tình thương riêng, mẹ và lũ trẻ có thể ở chung trong nhà tình thương còn lại.
“Không đời nào,” bố lên tiếng. “Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Robin phụ họa, “Chúng cháu đang đi cắm trại.”
Chú cảnh sát nhìn Aretha, cô chó đang liếm giày của chú, khiến đôi giày bóng loáng lên.
Chú bảo, cả hai nơi chú nhắc đến đều không cho phép chứa động vật.
Nó hỏi, cả cún con cũng bị cấm sao.
“Đáng buồn là vậy,” chú đáp.
Nó kể với chú là thầy Vandermeer ở lớp nó có thú cưng là mấy con chuột.
“Chuột đặc biệt bị cấm,” chú nói.
Nó nói rằng, có chuột tốt và chuột xấu. Chuột trắng như mấy con của thầy nó – Harry và Hermione, là những con vật rất sạch sẽ. Nhưng những con chuột hoang thì có thể lây bệnh cho ta.
Rồi nó còn kể cho chú cảnh sát nghe chuyện thầy Vandermeer dạy mấy con chuột chơi bóng rổ bằng một quả bóng tí hon, và rằng đó là một thí nghiệm khoa học. Chuột là loài thông minh tuyệt đỉnh.
“Bóng rổ à,” chú lặp lại. Chú nhìn bố mẹ nó bằng ánh mắt ngụ ý nhắn nhủ họ nên lo lắng về nó. Rồi chú đưa mẹ một tấm thiệp trắng có ghi số điện thoại.
“Đây là số của dịch vụ hỗ trợ xã hội, nhà tình thương, nhà ăn cộng đồng, và phòng khám miễn phí,” chú nói. “Hãy gọi cho chúng tôi để nắm tình hình vụ trộm. Trong lúc đó, cố lên nhé, các bạn.”
Khi cả nhà đi ra gần tới xe thì nó nghe chú cảnh sát gọi, “Này, Người Chuột!”.
Nó quay lại. Chú vẫy tay gọi nó. Khi nó trở về chỗ chú, chú nói, “Mấy cú nhảy ném của chúng thế nào? Ý chú là lũ chuột ấy?”.
“Không tốt lắm ạ,” nó đáp. “Nhưng chúng mới đang học thôi. Chúng được thưởng đồ ăn nếu làm đúng. Cái này gọi là ‘tăng…’.” Nó không nhớ ra cụm bốn từ dài ngoằng đó.
“Tăng cường hành vi à?”
“Vâng!”
“Ừ, chắc chú cũng cần được khuyến khích tăng cường hành vi quá,” chú cảnh sát nói.
Chú thò tay vào túi và rút ra một tờ hai mươi đô bị vo tròn. “Đưa cho bố cháu nhé,” chú dặn. “Nhưng hãy chờ tới lúc xe đi khỏi đây ấy.”
Nó hỏi vì sao lại phải chờ như vậy.
“Bởi vì nếu không làm thế, thì bố cháu sẽ trả lại tiền cho chú ngay lập tức,” chú trả lời.
“Sao chú biết ạ?” Nó hỏi.
“Chú biết mà,” chú đáp như vậy.
Khi đã yên vị trên xe, nó đưa tiền cho bố. Trông mặt bố như thể ông sắp ném tờ tiền qua cửa sổ đến nơi.
Nó đã chắc mẩm bố sẽ mắng mình một trận, nhưng ông im lặng. Bố chỉ gõ gõ lên vô-lăng. Cộc. Cộc. Cộc.
Cuối cùng, bố nhét tờ tiền vào túi quần jeans.
“Đi ăn thôi, bố mời,” bố nói rất khẽ.
w