Chương 24
Ngày hôm sau, cả nhà cùng đưa mẹ tới chỗ làm thêm, nơi mẹ làm phục vụ bàn. Trước khi rời xe, mẹ nhìn bố và nói, “Chúng mình phải nộp hồ sơ xin hỗ trợ thôi, Tom à.”
“Chúng ta sẽ vực lại được còn trước cả khi họ hoàn tất mấy thứ thủ tục giấy tờ lằng nhằng ấy chứ,” bố đáp.
“Thì vẫn nên làm mà.”
“Thêm nữa là, chúng ta không đủ điều kiện để được hỗ trợ, chúng ta vẫn làm ra được khá nhiều tiền so với tiêu chuẩn của họ.”
“Thì vẫn nên làm mà.”
Bố mẹ nhìn nhau vài giây thật lâu. Cuối cùng, bố gật đầu.
Bố chở anh em nó tới một văn phòng gọi là “Dịch vụ Xã hội” để nhờ giúp đỡ. Trong lúc nó và Robin ngồi chờ trên mấy cái ghế cứng màu cam, bố phải điền rất nhiều giấy tờ. Rồi hai đứa lại được đưa tới ba cửa hàng kim khí để bố nộp hồ sơ xin việc. Bố cằn nhằn vì phải đi lại nhiều, quá tốn xăng. Để khiến bố vui hơn, nó gợi ý nên cho ô tô uống nước thay vì xăng. Thế là bố cười một chút.
“Không có đủ việc làm thật sự là khó khăn,” bố nói với mẹ khi đón bà từ chỗ làm. Bố hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, như kiểu đang thổi vào một cái bánh sinh nhật cắm quá nhiều nến ấy.
“Bố ơi?” Nó nói. “Con hơi đói rồi.”
“Bố cũng thế, con trai,” bố đáp. “Bố cũng đói.”
“Suýt thì quên đấy” mẹ với lấy túi xách và nói. “Em lấy được vài cái bánh mì tròn mà ông đầu bếp định vứt đi.” Mẹ lôi ra một cái túi giấy màu trắng. “Nhưng bánh hơi khô do để lâu, và là loại bánh mì đen.”
“Ừ, thế là tốt rồi,” bố nói. Bố phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Sau vài giây, bố vỗ tay đánh bộp, “Được rồi, lên đường biểu diễn thôi nào. Không thể giậm chân tại chỗ mãi được.”
Mẹ chạm vào vai bố. “Anh có chắc về việc này không, Tom?” Mẹ hỏi. “Ngày mai em nhận lương rồi. Chúng ta có thể tới nhà ăn cộng đồng một bữa. Hoặc nhà tình thương.”
“Không. Anh xử lý được mà.” Bố cười, nhưng nó trông chẳng giống một nụ cười thực sự. “Anh thà biểu diễn chút xíu còn hơn phải đứng xếp hàng mòn mỏi ở một cái văn phòng để chờ của bố thí.”
Xe chạy ra phía sau nhà hàng, nơi bố tìm được một cái hộp sạch sẽ ở khu đồ phế thải.
“Bố đang làm biển xin tiền ạ?” Nó hỏi. Nó đã nghe bố bàn luận với mẹ về chuyện này kể từ lúc tiền bị mất trộm.
“Khi mà bố phải đi hát để kiếm tiền ăn cho cả gia đình,” bố vừa nói vừa xé cái hộp thành nhiều miếng bìa cứng, “thì bố thích gọi là biển yêu cầu nhận được đãi ngộ hơn”.
“Đãi ngộ là gì ạ?” Nó hỏi.
“Là tiền thưởng. Ví dụ phần tiền bo con thưởng thêm cho người phục vụ bàn chẳng hạn,” mẹ giải thích. “Hồi còn trẻ, bố và mẹ từng là những nghệ sĩ đường phố, trước khi bố mẹ làm những công việc bán thời gian bình thường như bây giờ. Rất nhiều nhạc sĩ biểu diễn trên đường phố.”
“Anh đã phân tích và lên kế hoạch một cách rất khoa học rồi,” bố nói. “Đầu tiên, ta cần một tấm biển bằng bìa cứng. Rồi tới một ngã tư đông đúc. Mấy góc phố có đèn giao thông là thuận tiện nhất.”
“Mang Aretha theo có thể có ích đấy anh,” mẹ nhắc.
“Người ta ai cũng yêu chó mà bố,” nó bảo. “Con chắc rằng bố sẽ thu được nhiều tiền hơn nếu có một con chó ngồi cùng.”
“Cho bố mượn cái bút dạ được không Jackson?” Bố hỏi.
Nó đưa bố cái bút dạ xanh. “Cái chú ở góc đường cạnh cửa hàng Target ấy ạ, chú ấy có một con chó con đấy bố.”
Bố nhìn chằm chằm vào miếng bìa cứng hình chữ nhật, “Không cần cún con.”
“Ít nhất cũng viết ‘Cầu Chúa phù hộ’ vào đi anh,” mẹ nói. “Ai cũng viết ‘Cầu Chúa phù hộ’ mà.”
“Không. Chúa chẳng phù hộ đâu, anh còn chẳng biết ông ấy đang làm trò gì nữa đây.”
Mẹ thở dài.
Bố viết vội vài dòng lên tấm bìa, như thể ông đang vội làm việc gì khác. Rồi bố giơ tấm bảng lên hỏi cả nhà nghĩ sao.
Nó không trả lời ngay lập tức. Hồi lớp Hai, bố chỉ được điểm D môn Chính tả, là môn mà học sinh tập viết ấy. Dù giờ lớn tuổi nhưng chữ viết của bố cũng chẳng khá khẩm hơn.
“Trên đấy viết gì thế ạ?” Nó hỏi.
“CẢM ƠN BẠN.”
“Nhìn giống ‘NGHĨ BẠN’* hơn đấy ạ.”
Bố của Jacksons viết từ Thank, nghĩa là “cảm ơn”, giống từ Think, nghĩa là “nghĩ”.
Bố nhún vai, “Thế càng tốt.”
x