Chương 25
Cả nhà chạy xe tới một góc đường đông đúc và dừng lại cạnh quán Starbucks. Hôm ấy trời mưa và hơi lạnh.
“Anh chắc về chuyện này chứ?” Mẹ hỏi. “Để em đàn cùng anh nhé.”
“Đây đâu phải buổi hòa nhạc ngoài trời đầu tiên của anh,” bố nói. “Và em không đi cùng được đâu. Phải có người trông lũ trẻ chứ.”
Mẹ và hai anh em ngồi lại xe, nhìn bố đi về phía bên kia đường. Bố cầm tấm biển và cây ghi-ta, nhưng không mang Aretha theo.
Bố đứng ở ngay chỗ treo biển “Rẽ trái”, dựng tấm biển “CẢM ƠN” vào hộp đựng ghi-ta. Cả nhà có thể nghe rõ tiếng bố hát. Đường không đông lắm.
“Bố các con cần nhìn vào mắt người khác nhiều hơn,” mẹ nói.
Đèn chuyển sang đỏ và một hàng ô tô dừng ngay trước mặt bố. Ai đó bấm còi, và bố ngước lên nhìn. Một người lái xe taxi đưa cho bố ít tiền.
Lần đèn đỏ tiếp theo, một người lái xe tải đưa cho bố ít xu lẻ. Khi đèn xanh thì đa số mọi người đều phóng đi, mắt họ nhìn thẳng phía trước. Nhưng cũng có một số gật đầu và cười với bố.
Đỏ. Xanh. Đỏ. Xanh. Thời gian cứ thế trôi đi. Khi quay trở về xe, người bố bốc mùi khói thải từ ô tô. Bố đưa cho mẹ một nắm tiền và xu. “Bảy đô to đùng và ít tiền lẻ.”
“Khởi đầu như vậy cũng thuận lợi,” mẹ động viên.
“Người ta không thích mở cửa sổ khi trời mưa.” Mẹ liếc nhìn mấy tờ tiền ẩm ướt. “Chúng mình có thể thử ra trung tâm thương mại. Em nghĩ có lẽ do góc phố này không phải vị trí đẹp lắm thôi.”
Bố lắc đầu. “Có lẽ đây là một ý kiến dở tệ.”
“Chúng ta cần mưa,” nó nói. “Bởi nhiều nơi trên thế giới đang bị hạn hán đấy ạ.”
“Đúng đấy,” bố nói. “Hãy nhìn theo hướng tích cực như Jackson này.”
Sau một lúc, cơn mưa nhỏ dần, chỉ còn vài hạt mưa phùn. Nhà nó ra công viên để mẹ và Robin hít thở chút không khí trong lành. Mẹ nói Robin đang bị cuồng chân.
“Hay con cũng đi cùng nhé, Jackson?” Mẹ hỏi trong lúc tháo dây an toàn cho Robin.
“Không ạ. Ướt lắm mẹ ạ.” Nó đáp.
“Cả hai người sẽ ướt hết mất,” bố cảnh báo.
“Robin đang rất bức bội vì phải ngồi lâu rồi,” mẹ bảo. “Hai mẹ con em sẽ phơi quần áo trên nóc xe khi trời hửng nắng.”
“Thời tiết sẽ khá hơn thôi.”
Mẹ nhoài người qua ghế và thơm lên hai má lởm chởm râu của bố. “Thư giãn đi anh nhé,” mẹ nói.
Nó ở lại trong xe cùng bố. Aretha thì ngủ ở phía sau xe, cô chó đã bắt đầu bốc mùi.
Nó quyết định sẽ vẽ một biển hiệu mới cho bố. Một cái biển tốt hơn, giống cái biển mẹ từng gắn lên phòng tắm.
Nó xé một miếng bìa từ hộp ngủ của mình, rồi vẽ lên một con cá đang cười, ngồi trên ca nô. Con cá cầm một cái cần câu và đội mũ tai bèo.
Nó viết bằng chữ in hoa: TÔI THÀ ĐY KÂU CÁ CÒN HƠN.
Bố đang ngủ gật trên ghế lái. Dù nhắm mắt nhưng bố không hề ngáy, nên nó biết ông chỉ giả vờ ngủ.
Nó cầm tấm biển chọc chọc bố.
“Lần sau bố dùng thử cái này xem.”
Bố chớp mắt rồi dụi dụi mắt, cầm lấy tấm biển từ tay nó. Bố cứ nhìn tấm biển một lúc lâu.
“Tuyệt lắm,” cuối cùng bố cũng lên tiếng. “Bố thích bộ ria mép của con cá đấy. Độc đáo lắm. Cơ mà chữ ‘ĐI’ phải viết I ngắn, và ‘KÂU’ thì… ôi thôi bỏ đi. Nó tuyệt lắm bé con ạ. Cảm ơn con.”
“Nếu cái này bị ướt thì mình có thể nhặt thêm vài tấm bìa khác, và con sẽ làm cái mới cho bố.”
Bố nhẹ nhàng đặt tấm biển xuống ghế phụ. Rồi bố mở cửa xe, bước ra ngoài. Sương mù vẫn dày đặc. Sương tụ lại thành từng giọt trĩu nặng trên những chiếc lá bóng loáng.
Mẹ nói rằng bà mói chỉ thấy bố khóc đúng ba lần. Lần đầu là khi bố mẹ kết hôn, hai lần sau là khi nó và Robin ra đời.
Nó nhìn bố dựa vào mui xe. Bố đưa tay lên che mắt.
Mặt bố lấm tấm nước, nhưng nó tự nhủ rằng, có lẽ đó chỉ là những hạt mưa.
y