← Quay lại trang sách

Chương 26

Buổi chiều hôm sau, vào giờ tan tầm, bố trở lại góc phố cũ cùng tấm biển mới. Trời vẫn rải mưa phùn, những đám mây xám treo tà tà trên nền trời. Nó đợi trong xe cùng mẹ, Robin, và Aretha.

Mẹ vừa tan ca ở Rite Aid. Mẹ nói có hai người nghỉ việc do ốm, thành ra mẹ là thu ngân duy nhất trực quầy. Khách phải xếp hàng dài và họ rất cáu kỉnh. Mẹ nói, “Sao họ không đọc báo Enquirer và chờ tới lượt nhỉ?”.

Một người đàn ông lái chiếc SUV đỏ hạ kính xe xuống. Ông ta cười và nói gì đó với bố. Cả hai cùng gật đầu. Bố kẹp tấm biển vào nách và giơ hai tay cách nhau khoảng hai foot.

“Con cá là bố đang kể về con cá hồi câu được ở hồ,” nó bảo mẹ.

Mẹ mỉm cười. “Và cả chém gió về kích cỡ con cá nữa nhỉ.”

“Thế có nghĩa là nói dối ạ?” Nó hỏi.

“Nếu là chuyện liên quan đến cá mú thì không tính là nói dối con ạ,” mẹ đáp.

Khi đèn giao thông chuyển màu, người lái xe đưa tiền cho bố và vẫy tay chào ông. Sau khoảng một tiếng, bố đã thu được một mớ tiền giấy, thêm cả một cốc cà phê cỡ bự và một cái túi đựng hai lát bánh bông lan vị chanh nữa.

Tấm biển của nó đã sũng nước.

Mẹ vuốt phẳng từng tờ tiền và đặt trên đùi. “Năm mươi sáu đô,” mẹ công bố.

“Và tám mươi ba xu,” bố thêm vào.

Bố mẹ uống chung cốc cà phê. Nó và Robin chia nhau chỗ bánh. Rồi nó trèo ra phía sau, Aretha đang vẫy đuôi đầy mong đợi.

Khi không còn ai để ý, nó đưa tất cả phần bánh của mình cho cô chó.

Hôm ấy gió to và lạnh, trời còn mưa rất to nữa. Cả nhà cùng nghe đài ra-đi-ô, từng dòng suối mưa bé xíu thi nhau chảy róc rách trên kính ô tô.

Một người mới đến đứng ở góc phố đó. Tấm biển của ông ta ghi “BÁC SĨ THÚ Y – CHÚA PHÙ HỘ BẠN”. Một chú cún nhỏ, trông hơi giống chó poodle, nằm cuộn trong chiếc ba lô khép hờ của ông ấy.

“Con vẫn nghĩ lần tới bố nên mang Aretha theo, bố ạ,” nó nói. “Con chắc rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa ấy chứ.”

Bố không trả lời. Nó nhận ra bố đang mải nghe thông tin trên đài. Phát thanh viên nói rằng khả năng mưa là khoảng 80%, nên tối nay mọi người nên hạn chế ra ngoài.

Một chiếc xe buýt trại hè dừng lại chỗ đèn đỏ. Cửa sổ xe đều mờ mịt sương. Nó nhìn thấy vài đứa trẻ bên trong nên cúi đầu xuống tránh, phòng trường hợp có đứa nào trên xe biết và nhận ra nó.

Ai đó vẽ lên kính một hình mặt cười và câu “Xin chào!”, nhưng nó không chắc có đúng không. Vì nó đứng từ ngoài nhìn vào, nên mọi thứ bên trong đều bị lộn ngược.

Aretha liếm láp bàn tay dính mùi bánh của nó.

“Lần tới,” mẹ vừa nói vừa tựa đầu vào vai bố, “Em sẽ biểu diễn nhé.”

“Không,” bố đáp lời, khẽ đến mức nó gần như không nghe được. “Không, để anh.”

z