← Quay lại trang sách

Chương 27

Buổi tối ngày hôm sau, Crenshaw xuất hiện. Toàn bộ cơ thể, chứ không phải chỉ mỗi cái đuôi.

Lúc ấy nhà nó đang nghỉ ở trạm dừng trên đường cao tốc 101. Cả gia đình quây quần bên cái bàn dã ngoại.

“Bữa tối ăn bimbim và uống nước,” mẹ thở dài. “Mẹ là một người mẹ tồi, rất tồi.”

“Máy bán hàng tự động ở đường 101 này làm gì còn thứ gì khác đâu em,” bố nói. Bố vừa treo một cặp quần xà lỏn lên bụi cây gần đó để hong khô. Thi thoảng nhà nó giặt quần áo trong các phòng vệ sinh trên đường đi. Nó cố gắng không nhìn vào mớ xà lỏn của bố.

Sau khi ăn xong, nó tiến về phía bãi cỏ dưới cây thông. Nó nằm ngửa, nhìn lên bầu trời đang dần đen kịt. Nó có thể thấy bố mẹ đứng gần đấy, họ cũng nhìn thấy nó, nhưng ít nhất nó vẫn cảm thấy rằng, mình đang được ở một mình, dù chỉ một chút thôi.

Nó yêu gia đình mình. Nhưng nó cũng thấy mệt mỏi với gia đình này. Nó mệt vì luôn phải chịu đói. Nó mệt vì phải ngủ trong một chiếc hộp.

Nó nhớ chiếc giường của mình. Nhớ những cuốn sách và những bộ xếp hình Lego. Nó nhớ cả cái bồn tắm.

Đó là sự thực.

Một cơn gió nhẹ lay những ngọn cỏ, khiến chúng như đang nhảy múa. Những vì sao xoay tròn.

Nó nghe tiếng bánh xe lăn trên sỏi và chống tay nhoài người dậy. Nó nhận ra cái đuôi đầu tiên.

“Meo,” con mèo kêu.

“Meo,” nó kêu đáp lại, vì như vậy có vẻ lịch sự.

A