Chương 28
Gia đình nó đã sống trong chiếc xe van suốt mười bốn tuần.
Có những ngày phải lái xe từ nơi này tới nơi khác. Có những ngày cả nhà đỗ nguyên một chỗ và cứ ngồi đấy, chẳng ai muốn đi đâu cả. Bởi ai cũng biết mình sẽ không được về nhà.
Có lẽ việc thoát khỏi cảnh vô gia cư cũng không xảy ra bất thình lình.
Nhà nó khá may mắn, bởi đầy người phải sống trong xe mấy năm trời ấy chứ.
Không phải nó đang cố lạc quan đâu. Điều đó thực sự đáng sợ, và bốc mùi nữa.
Bố mẹ nó đã chăm sóc hai anh em tốt nhất có thể.
Sau một tháng, bố kiếm được việc bán thời gian ở một cửa hàng kim khí. Mẹ thì nhận thêm ca phục vụ ở nhà hàng, và bố vẫn tiếp tục hát rong để kiếm tiền boa. Cứ mỗi lần tấm biển câu cá của bố bị ướt, nó lại làm một cái mới cho ông. Dần dần, bố mẹ bắt đầu có tiền để dành, từng chút một, đủ để trả tiền thuê một căn hộ.
Cũng gần giống như việc khỏi ốm. Đôi lúc bạn chẳng bao giờ dứt nổi cơn ho. Đôi lúc bạn lại có thể chắc chắn rằng, ngày mai mình nhất định sẽ khỏe lại.
Cuối cùng, khi bố mẹ tích góp đủ tiền, cả nhà chuyển tới Làng Thiên Nga. Chỗ này cách nhà cũ của nó khoảng bốn mươi dặm, nghĩa là nó phải đi học ở một ngôi trường mới. Nó chẳng quan tâm lắm. Ít nhất thì nó cũng được đi học lại. Trường học – nơi mà kiến thức là thứ quan trọng, và mọi việc đều hợp lý.
Thay vì có nhà riêng, gia đình nó chuyển tới một căn hộ xập xệ. Nhưng đối với nhà nó thì nơi này nguy nga chẳng khác gì cung điện. Một nơi ấm áp, khô ráo, và an toàn.
Nó nhập học muộn hơn các bạn, nhưng cũng nhanh chóng làm quen bạn mới. Nó chưa từng kể cho các bạn nghe về khoảng thời gian vô gia cư của gia đình mình. Kể cả với Marisol. Nó không thể kể được.
Nếu nó không nhắc đến chuyện đó, thì có cảm giác mọi thứ sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nữa.
B