Chương 34
Sau khi mẹ về nhà, bố và nó đi tới Best Buy. Hai bố con dừng trước ngân hàng. Trong lúc bố đứng xếp hàng thì nó lấy hai cái kẹo mút miễn phí, một cho mình, một cho Robin. Nó luôn chọn loại màu tím. Nếu không có kẹo tím thì kẹo đỏ cũng tạm được.
Nó không thích kẹo vàng cho lắm.
Nó nhận ra thật may mắn khi được sống ở miền bắc California. Thời tiết ở đây rất đẹp, trừ những lúc cháy rừng, lở đất, hoặc động đất. Trên cả yếu tố thời tiết thì đây là nơi tuyệt vời để có thức ăn miễn phí, chỉ cần bạn biết chỗ lấy là được. Chợ trời ở bãi đỗ xe của Trung tâm Hành chính là nơi cực lý tưởng. Họ có những ống mật ong hoặc kẹo lạc cứng cho bạn ăn thử. Siêu thị cũng khá ổn, một số nơi hay phát dưa vàng cắm trên mấy cái tăm. Cửa hàng đồ cơ khí gần nhà hay tặng kèm mấy gói bỏng ngô nhỏ vào thứ Bảy hàng tuần, cũng là một lựa chọn tốt, nếu bạn đến sớm để giành được phần bỏng.
Nếu bị đói thì bạn sẽ không muốn sống ở Alaska đâu, chắc chắn luôn. Ở đó có lẽ chẳng thể thường xuyên có chợ búa ngoài trời được. Nhưng ở Alaska lại có gấu xám Bắc Mỹ. Nó rất muốn được gặp một con.
Từ khoảng cách đủ xa và an toàn ấy. Bởi móng của gấu xám Bắc Mỹ có thể dài tới 10 cm cơ.
Ở khu này thì mùa đông dễ bị đói hơn mùa hè. Đa số mọi người không nhận ra điều này, nhưng trong năm học thì bạn được ăn bữa sáng và bữa trưa miễn phí, đôi khi còn có cả đồ ăn nhẹ sau giờ học nữa. Năm ngoái trường đóng cửa các lớp mùa hè vì thiếu tiền mở lớp. Cũng đồng nghĩa với việc không có bữa sáng bữa trưa gì nữa sất.
Ở nhà ăn cộng động có thức ăn miễn phí, nhưng chỗ đó lại khá xa. Bố nó không thích tới chỗ ấy. Bố bảo ông không muốn giành đồ ăn miễn phí với những người thực sự cần đến chúng. Nhưng nó nghĩ bố không thích nơi đó bởi ai đến đấy xếp hàng trông đều có vẻ mỏi mệt và buồn bã.
Sau khi rời ngân hàng, hai bố con đến Best Buy, đây là một nơi khổng lồ chứa đầy tivi, máy tính, điện thoại, và đủ thứ khác.
Có hai hàng dài xếp đầy tivi, một số cái còn to và cao hơn cả Robin, và tất cả đều đang bật cùng một kênh. Nó đoán chắc có rất nhiều fan của đội Giants làm việc tại cửa hàng này.
Khi tuyển thủ Matt Cain ném một đường bóng vòng, hai mươi quả bóng bay vun vút trên hai mươi cái màn hình tivi. Trên một cái tivi, bầu trời có màu xanh đậm hơn một tí. Sân cỏ trên một cái tivi khác thì hơi ngả màu xanh lá nhạt. Nhưng những chuyển động thì đều như nhau. Giống như đang đứng trong nhà gương ở hội chợ ấy.
Rất nhiều người đứng lại theo dõi trận đấu cùng bố con nó. Cả các nhân viên bán hàng cũng tập trung theo dõi, khi không phải bận rộn làm việc. Khi một người nhân viên hỏi bố xem ông có thắc mắc gì về các sản phẩm tivi không, ông nói ông chỉ đang ngó nghiêng thôi.
Một chuyện kì lạ xảy ra khi trận đấu đang trong hiệp bốn. Cực kì quái lạ ấy. Trên tất cả những cái màn hình tivi khác, có hai bình luận viên đang ngồi trong cabin bình luận. Họ đều đeo tai nghe đen, và đang rất phấn khích bởi lối chơi nước ba.
Trên màn hình tivi nó đang xem thì cũng có hai bình luận viên ngồi trong khu bình luận. Họ cũng đeo tai nghe đen và cũng đang phấn khích.
Nhưng có điều, trên màn hình nó nhìn, một trong hai bình luận viên là một con mèo. Một con mèo cỡ bự.
“Crenshaw,” nó thì thầm.
Cậu mèo đang nhìn thẳng vào nó, và vẫy móng.
Nó nhìn sang màn hình tivi của bố. Rồi nó nhìn tất cả những cái màn hình tivi khác.
Chẳng cái nào có bình luận viên là một con mèo khổng lồ.
“Bố ơi,” nó lí nhí.
“Con có thấy cú vừa rồi không?” Bố hỏi. “Tuyệt cú mèo.”
“Con thấy.”
Và nó cũng thấy một thứ khác nữa. Crenshaw đang giơ hai ngón tay lên, làm hình tai thỏ ngay sau đầu của bình luận viên còn lại.
Kì cục thật, nó nghĩ, một con mèo mà lại có ngón tay. Nó đã quên tiệt chuyện Crenshaw có ngón tay.
Kì cục thật, nó lại nghĩ, sao mình lại đi lo lắng về vụ ngón tay được chứ.
“Vừa nãy bố có thấy con mèo không ạ?” Nó giả giọng bình thản hỏi.
“Mèo ư?” Bố nhắc lại. “Ý con là mèo chạy trên sân hay gì?”
“Con mèo đang trồng cây chuối,” nó nói. Bởi vì đó là việc Crenshaw đang làm. Trồng cây chuối trên bàn. Cậu mèo giỏi cả việc này nữa.
Bố nó mỉm cười. “Con mèo đang trồng cây chuối,” bố lặp lại, rồi nhìn vào màn hình tivi của nó. “Hẳn rồi.”
“Con trêu bố thôi,” nó nói, giọng nó hơi run một chút. “Con, à… vừa nãy con chuyển kênh. Đúng vào kênh chiếu quảng cáo mới của hãng Friskies.”
Bố xoa đầu nó rồi nhìn nó. Nhìn thẳng vào nó, theo cái cách mà chỉ các bậc phụ huynh làm được.
“Con ổn chứ hả, nhóc?” Bố hỏi. “Bố biết gần đây mọi chuyện có hơi hỗn loạn.”
Bố không tưởng tượng được đâu, nó nghĩ.
Nó nở một nụ cười ngoác đầy giả tạo, điệu cười mà thi thoảng nó vẫn dùng để đối phó với bố mẹ. “Cực ổn ạ,” nó đáp.
Đội Giants thắng, tỉ số 6-3.
H