Chương 41
“Ribbit,” thứ gì đó lên tiếng.
Nó mở mắt. Một con ếch đang ngự trên trán nó.
Trông nó quen lắm. Giống cái con trên bậu cửa sổ mà Crenshaw từng muốn ăn thịt.
Nó nghiêng đầu để con ếch nhảy xuống. Nằm ngay cạnh nó là một con mèo to bằng một người lớn. Nằm trên bụng Crenshaw là một con chó cỡ trung. Và nằm trên Aretha là con ếch.
Hai trong số ba con vật đang ngáy.
Nó chống tay dậy. Nó chớp mắt. Rồi lại chớp mắt lần nữa.
Nó đã để cửa sổ mở. Đó là lí do con ếch ở đây. Nhưng chẳng có lí do hợp lí nào cho sự xuất hiện của con mèo.
“Cậu đã trở lại,” nó nói.
“Chào buổi sáng,” Crenshaw lầm bầm, mắt cậu ta vẫn nhắm nghiền. Cậu ta vòng tay quanh Aretha, siết chặt.
“Chỉ cần nói cho tớ biết chuyện này thôi,” nó nói. Nó bò ra khỏi nệm và vươn vai. “Làm cách nào tớ có thể xóa sổ cậu hoàn toàn hả?”
“Tôi ở đây là để giúp cậu,” Crenshaw ngáp dài. Răng cậu ta nhìn như những lưỡi dao tí hon. Cậu ta kéo một cái tai mượt mà của Aretha che lên mắt để tránh ánh nắng mặt trời.
“Cậu bảo nói sự thật nghĩa là sao?” Nó hỏi.
“Sự thật rất quan trọng với cậu,” Crenshaw đáp. “Thế nên nó cũng quan trọng với tôi. Giờ thì xin phép cho tôi tiếp tục ngủ nướng cái nhỉ.”
“Cậu có phải là tiềm thức của tớ không?” Nó hỏi tiếp.
“Còn tùy. Cậu có thích tôi là tiềm thức không?”
Nó kiểm tra tủ áo, đề phòng chuyện có một con chồn lửng hoặc chuột đồng khổng lồ lẩn vào đó. “Không,” nó nói. “Tự tớ xoay xở được.”
“Ối thế cơ à?” Crenshaw hỏi. “Thế cái thứ ngon nghẻ cho chó đáng khinh đang nằm trên sàn kia là gì?”
Cái bánh quy. Aretha vẫn chưa ăn.
Nó ném cái bánh ra ngoài cửa sổ. Có lẽ lũ sóc sẽ không phiền khi ăn đồ lấy trộm.
“Có nhớ lúc cậu ăn cắp cái yo-yo hồi năm tuổi không?” Crenshaw hỏi.
“Khi bố mẹ bắt quả tang, tớ đã cố đổ tội cho cậu.”
“Tất cả mọi người đều đổ tội cho người bạn tưởng tượng.”
“Rồi bố mẹ bắt tớ mang trả và xin lỗi người chủ cửa hàng.”
“Tôi nghĩ cậu phải biết kết cục cho những chuyện này chứ.” Một cái ngáp dài nữa. “Giờ thì nếu cậu không phiền, con mèo này phải ngả lưng một chút đây.”
Nó nhìn chằm chằm cậu ta. Cậu ta khiến nó rối trí, phiền phức, và gần như phát điên. Và giờ thì còn khiến nó thấy tội lỗi nữa. Dù sao thì, kiểu gì nó cũng phải tống cổ con mèo này đi mới được.
“Nhân tiện,” nó nói trước khi rời phòng, “cậu đang ôm một con chó đấy.”
Nó không nhìn xem chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng nó nghe tiếng khè và tiếng mèo rít lên. Aretha phóng lên trước nó với tốc độ tên lửa.
Cô chó trốn dưới bàn ăn trong bếp cả tiếng sau đó.
O