← Quay lại trang sách

Chương 42

Bán đồ đạc ở phiên chợ trời là một trải nghiệm kì lạ. Giống như kiểu bạn đi ra đường mà mặc đồ lộn ngược trong – ngoài ấy. Đồ lót mặc ngoài quần jeans, tất đi ra ngoài giày.

Tất cả mọi thứ bên trong căn hộ của bạn được trải ra ngoài để mọi người ngó nghiêng sờ mó. Những người lạ mặt chạm vào chiếc đèn từng nằm bên tủ đầu giường của bạn. Những gã người mướt mồ hôi ngồi lên chiếc ghế yêu thích của bố bạn. Và có những mẩu giấy dán khắp nơi. Năm đô-la cho cái xe đạp ba bánh với kim tuyến vẫn còn dính vào lốp xe. Năm mươi xu cho cái đèn đựng kẹo.

Hôm đó là một sáng Chủ nhật đầy nắng. Rất nhiều hàng xóm của nó cũng đem đồ đạc ra bán. Nó cảm thấy như đang dự một bữa tiệc. Mẹ ngồi bên chiếc bàn gấp với một chiếc hộp nhỏ để đựng tiền. Bố đi loanh quanh trong lúc người mua mặc cả mấy câu kiểu, thế hai đô-la thay vì ba đô-la được không.

Khi đã quá mệt vì đi lại, bố ngồi xuống cái ghế gập, chơi đàn ghi-ta và hát. Thi thoảng mẹ cũng hòa nhịp cùng.

Nhiệm vụ chính của nó là mang đồ ra xe của mọi người và canh chừng Robin. Con bé đang kéo một cái thùng hàng – trên đó có gắn biển bốn đô-la. Bên trong là cái thùng rác vẽ thỏ xanh của con bé, bố mẹ đã hứa là con bé được giữ món này.

Nhìn mọi thứ lần lượt bị bán đi cũng không tệ lắm. Nó tự nhủ với chính mình rằng được thêm đồng nào tốt đồng đó, và rằng tất cả những thứ này chỉ là những món đồ vật vô nghĩa thôi. Và việc được gặp gỡ hàng xóm láng giềng thế này cũng vui phết, nói chuyện, hát hò, uống nước chanh cùng bạn bè và bố mẹ.

Tới gần trưa thì nhà nó đã bán được gần hết đồ đạc. Nó thấy mẹ ngồi đếm chỗ tiền kiếm được. Mẹ nhìn bố và lắc đầu. “Còn chưa được một phần mà chúng mình cần nữa,” mẹ nói khẽ.

Trước khi bố kịp đáp lại lời mẹ thì một người đàn ông gầy gò buộc tóc đuôi ngựa tiến đến gần. Ông ta rút ra một chiếc ví da đắt tiền và hỏi liệu bố có bán cây ghi-ta không. Bố và mẹ liếc nhìn nhau. “Chắc là có, chắc vậy,” bố nói.

“Tôi còn một cây nữa, có thể bán đấy,” mẹ nhanh nhảu tiếp lời. “Nó ở trong nhà.”

Bố nâng cây ghi-ta lên. Ánh mặt trời hắt lên lớp vỏ đen bóng của cây ghi-ta sáng loáng. “Nó là một kì quan đấy,” bố nói. “Chứa đầy lịch sử.”

“Bố,” nó kêu lên, “bố không thể bán cây ghi-ta được”.

“Sau này mua cây khác được mà, Jacks,” bố nói, nhưng không nhìn vào mắt nó.

Robin chạy lại. Con bé vẫn kéo theo cái thùng hàng mà không ai thèm mua. “Bố không được bán!” Con bé khóc. “Nó được đặt tên theo anh Jackson cơ mà!”

“Thật ra thì,” nó nói, “anh được đặt tên theo cây đàn.”

“Chuyện đó không quan trọng!” Mắt Robin sũng nước.

“Đó là đồ lưu niệm cần giữ lại. Đây. Chú có thể lấy cái thùng rác của cháu thay vì cây đàn, miễn phí đấy.”

Con bé dúi chiếc thùng rác vào tay người đàn ông gầy gò. “Chú… hơ…” người đàn ông lên tiếng. “Đây… đây là một cái thùng rác rất oách, bé con à. Chú rất thích… đám thỏ. Nhưng chú buôn bán đàn ghi-ta.”

“Không bán đàn ghi-ta, không bao giờ,” Robin nói.

Bố nhún vai bất lực với người đàn ông. “Xin lỗi, anh bạn,” bố nói. “Anh nghe quý cô đây nói rồi đó. Nhưng thế này nhé. Sao anh không để lại số điện thoại nhỉ? Trong trường hợp chúng tôi thay đổi ý định. Tôi sẽ tiễn anh ra xe nhé.”

Bố và người đàn ông cùng nhau bước về phía chiếc xe đen bóng loáng. Chân trái của bố hơi lê trên đường. Đôi khi những bệnh nhân bị đa xơ cứng vẫn hay bị thế.

Họ trao đổi vài mẩu giấy, trò chuyện và gật đầu. Người đàn ông gầy gò lái xe đi khuất, và nó cảm thấy sự thay đổi ý định của bố đã xảy ra mất rồi.

P