Chương 43
Khoảng một tiếng sau, chủ nhà ghé qua căn hộ của gia đình nó. Ông ấy cầm một chiếc phong bì trong tay. Ông ôm mẹ, bắt tay bố, và nói rằng ông ước mọi việc có thể khá hơn. Nó biết chiếc phong bì có gì trong đó, bởi nó đọc được các chữ bên trên.
Trên đó ghi “Thông báo trục xuất cuối cùng”. Điều đó có nghĩa là gia đình nó phải rời bỏ căn hộ này.
Bố đứng dựa lưng vào tường, bởi chẳng còn gì có thể ngồi lên được nữa.
“Các con,” bố nói, “có vẻ chúng ta sẽ lên xe đi vòng vèo một chút đây.”
“Đến nhà bà ạ?” Robin hỏi.
“Không hẳn con à,” mẹ nói và đóng sập cánh cửa tủ bát đĩa lại.
Bố quỳ xuống cạnh Robin. Ông phải tựa vào cái gậy chống. “Chúng ta phải đi rồi, con yêu. Nhưng chuyến đi sẽ vui mà. Rồi con sẽ thấy.”
Anh mắt của Robin xoáy vào lòng nó. “Jacks, anh bảo em là mọi việc sẽ ổn cơ mà,” con bé trách. “Đồ nói dối.”
“Anh không nói dối,” nó lại nói dối tiếp rồi.
“Đây không phải là lỗi của anh Jackson đâu, Robin,” mẹ lên tiếng. “Đừng trách anh ấy. Con nên trách bố mẹ này.”
Nó không đứng đó để nghe tiếp nữa. Nó chạy vào phòng. Crenshaw đang nằm trên nệm của nó.
Nó ngồi xuống cạnh cậu mèo, và khi nó vùi mặt vào bộ lông của cậu, cậu ta chẳng phản kháng. Cậu ta rên gừ gừ thật to.
Nó khóc một chút, nhưng không nhiều lắm. Khóc lóc cũng chẳng ích gì.
Nó từng đọc một quyển sách có tên “Vì sao mèo lại rên và các bí ẩn khác về loài mèo”.
Hóa ra chẳng ai biết vì sao mèo lại rên.
Thật đáng ngạc nhiên khi biết có rất nhiều chuyện mà đến người lớn cũng không lí giải nổi.
Q