Chương 44
Bốn giờ chiều hôm ấy, Marisol tới gõ cửa nhà nó. Bạn ấy đi dép tông và mặc đồ ngủ in hoa. Bạn ấy dắt theo mấy con chó dachshund của nhà Goucher, Frank và Beans. “Cậu quên rồi à?” Marisol hỏi. “Mình có hẹn mà.”
Nó xin lỗi và đón lấy dây dắt của Frank. Khi hai đứa đi trên vỉa hè, nó ngạc nhiên nhận ra Crenshaw đang đi ngay trước mặt. Tuy không ngạc nhiên bằng một, hai ngày trước, nhưng vẫn khá sốc. Cậu mèo trượt trên hai chân sau, thi thoảng lại làm động tác lộn nhào hoặc trồng cây chuối.
Nó không biết phải mở lời với Marisol về chuyện gia đình mình sắp chuyển đi như thế nào. Nó chưa bao giờ kể với bạn ấy về các vấn đề tiền nong của nhà nó, dù nó nghĩ bạn ấy cũng phải đoán được, vì nó chẳng bao giờ mời bạn ấy ăn uống gì mỗi khi Marisol qua nhà nó chơi. Hoặc biết qua mớ quần áo lúc nào cũng hơi chật mà nó vẫn mặc.
Nó không nói dối, không hẳn là thế. Chỉ là nó đã bỏ qua một số tình tiết về cuộc sống của mình, và tập trung nói về các chuyện khác thôi.
Dĩ nhiên là nó cũng không muốn phải làm như vậy. Nó thích sự thực. Và Marisol cũng thế. Nhưng đôi lúc sự thật là những điều rất khó chia sẻ.
Nó quyết định sẽ kể với Marisol rằng nhà nó có một người họ hàng bị ốm nặng, và cả nhà phải đi chăm sóc chú ấy, rằng đây là chuyện cực-kì-đột-xuất. Nhưng ngay khi vừa định mở miệng nói, Crenshaw tựa vào nó và thì thầm: “Sự thật, Jackson ạ.”
Nó nhắm mắt lại và đếm tới mười. Thật chậm rãi.
Mười giây có vẻ là một khoảng thời gian hợp lý để nó thôi không bị điên nữa.
Nó mở mắt ra. Marisol đang nhìn nó mỉm cười.
Và rồi nó kể cho bạn ấy tất cả mọi chuyện. Nó kể về việc nó đã lo lắng nhiều thế nào, và cả nhà nó đôi lúc phải nhịn đói, rằng nó đã sợ những chuyện sẽ xảy ra.
Hai đứa đi về phía sân chơi của trường. Crenshaw vượt lên đi trước và lao ngay về phía cầu tuột. Khi trượt xuống chân cầu, cậu mèo nhìn nó và gật đầu tán dương.
Và rồi, không biết tại sao, nó kể cho Marisol nhiều sự thật hơn nữa.
Nó kể về Crenshaw.
R