Chương 45
Nó chờ đợi cô bạn bảo nó bị thần kinh.
“Nghe này.” Marisol quỳ xuống gãi tai Beans. “Chúng ta không biết hết tất cả mọi chuyện đâu. Tớ không biết vì sao các anh tớ lại thích ợ hơi ra các chữ cái. Tớ cũng không biết tại sao mình thích lắp ráp đồ đạc. Tớ không biết tại sao lại có kẹo M&M cầu vồng. Thế nên vì sao cậu cần phải hiểu rõ mọi thứ chứ, phải không Jackson? Tớ thấy thích vì mình không biết tất cả mọi chuyện. Như thế thú vị hơn mà.”
“Khoa học là phải thực tế chứ. Cuộc sống là một chuỗi thực tế. Mà Crenshaw thì không có thật.” Nó nhún vai. “Nếu cậu hiểu được tại sao một số chuyện xảy ra, thì cậu có thể làm nó xảy ra thêm lần nữa, hoặc không bao giờ xảy ra nữa.”
“Cậu muốn làm Crenshaw biến mất à?”
“Ừ,” nó nói lớn, rồi hạ giọng xuống. “Không. Tớ không biết nữa.”
Marisol cười. “Ước gì tớ có thể thấy cậu ấy.”
“Đen trắng và lắm lông,” nó nói. “Và cực kì cao lớn.”
“Thế bây giờ cậu ấy đang làm gì?”
“Đang chống đẩy bằng một tay.”
“Đùa hay thật vậy?! Tớ muốn thấy quá.”
Nó rên rỉ. “Thôi nào, không sao đâu. Cậu cứ việc đi gọi bác sĩ tâm thần đi. Giao nộp tớ cho họ đi.”
Marisol đấm vào vai nó thật mạnh.
“Ối!” Nó kêu lên. “Cậu này!”
“Cậu ngớ ngẩn quá đấy,” cô bạn nói. “Nghe này, nếu tớ mà lo lắng về thần kinh của cậu thì đã nói luôn rồi. Tớ là bạn cậu mà. Nhưng tớ không nghĩ cậu bị tâm thần đâu.”
“Thế cậu nghĩ thấy một con mèo khổng lồ tắm bồn trong nhà cậu là bình thường á?”
Marisol mím chặt môi như thể vừa nhai một quả chanh. “Cậu nhớ hồi lớp Hai, một ảo thuật gia đã tới buổi hội chợ ở trường không?”
“Ông ta diễn trò dở ẹc.”
“Cậu có nhớ lúc đó cậu đứng sau cánh gà và phát hiện ra cách ông ta làm con thỏ xuất hiện như thế nào chứ? Xong cậu đem kể với tất cả mọi người.”
Nó nhếch mép. “Trò đó dễ lật tẩy như ăn kẹo ấy.”
“Nhưng cậu đã làm phép mầu biến mất, Jackson ạ. Tớ thích nghĩ rằng con thỏ xám hiện ra từ trong cái mũ của nhà ảo thuật. Tớ muốn tin rằng phép mầu là có thật cơ.”
“Nhưng nó làm gì có thật. Cái mũ đó thủng lỗ, và…”
Marisol bịt tai lại. “Tớ không quan tâm!” Cô bạn hét lên và lại đấm nó nữa. “Bây giờ cũng thế!”
“Ối,” nó kêu. “Lại nữa.”
“Jackson này,” Marisol nói. “Cứ tận hưởng sự kì diệu khi còn có thể đi, được chứ?”
Nó không trả lời. Hai đứa đi tiếp quãng đường quen thuộc còn lại trong im lặng. Ngang qua công viên có đài phun nước. Ngang qua đường cho xe đạp mà nó đã đạp qua cả ti tỉ lần, hồi mà nó còn có xe đạp ấy. Ngang qua chỗ nó bị gãy tay lúc thử bốc đầu xe. Ngang qua tấm biển “Chào mừng tới Làng Thiên Nga”.
“Tớ đọc được rằng thiên nga sống với nhau suốt đời luôn,” Marisol nói.
“Thường thì là vậy,” nó đáp. “Nhưng không phải lúc nào cũng thế.”
“Chúng mình sẽ là bạn bè mãi mãi,” Marisol nói. Bạn ấy nói câu đó như thể đó là thực tế. Như lúc nói câu “Cỏ có màu xanh” vậy.
“Tớ còn chẳng biết nhà mình sẽ đi tới đâu nữa.”
“Chả quan trọng. Cậu có thể gửi bưu thiếp cho tớ. Hoặc gửi e-mail cho tớ từ thư viện. Cậu sẽ tìm được cách thôi.”
Nó đá một hòn sỏi. “Tớ rất vui vì kể được với cậu về Crenshaw,” nó nói. “Cảm ơn cậu vì đã không phá ra cười nhé.”
“Đại khái thì tớ có thể tập để thấy cậu ấy,” Marisol nói. “Cậu ấy đang lộn mèo ở sân trước nhà tớ.”
“Thật ra thì cậu ta đang xoạc ở chỗ đường xe chạy vào nhà cậu.”
“Tớ đã bảo là đại khái mà.” Cô bạn cười với nó. “Thông tin thú vị cho cậu đây, Jackson. Cậu không thể nhìn thấy sóng âm thanh, nhưng lại có thể nghe được âm nhạc.”
S