Chương 46
Tối hôm đó, Crenshaw và nó ra sân sau tản bộ.
Crenshaw thích đêm tối.
Cậu ta thích cái cách những vì sao từ từ sáng lên, bãi cỏ dần mất đi cái ấm nóng từ mặt trời, và cả cách đàn dế xướng lên bản hòa ca buổi tối.
Nhưng quan trọng hơn cả là cậu ta thích ăn dế.
Hai đứa nằm dài ra bãi cỏ, nó nằm ngửa, còn Crenshaw nằm nghiêng người. Ở gần đấy, Aretha đang gặm quả bóng ten-nít. Thi thoảng cô chó ngước lên, tai vểnh nghe ngóng, mũi hít hít không khí.
Cảm giác thật dễ chịu khi vừa trò chuyện vừa nhìn buổi đêm tràn tới. Cảm giác này gần như có thể khiến nó quên đi chuyện ngày hôm sau gia đình mình sẽ phải chuyển đi. Gần như khiến nó ngừng được sự giận dữ và nỗi buồn đè nén trong lòng như một cái mỏ neo nặng trịch.
Crenshaw bắt được một con dế dưới bộ móng khổng lồ của mình.
Nó bảo cậu mèo rằng ở Trung Quốc, dế được coi là biểu tượng của may mắn.
“Ở đất Thái Lan thì dế được xem là đồ ăn hảo hạng,” cậu mèo đáp lại. Đuôi cậu ta cong lại và phe phẩy như sợi thừng của một tay cao bồi. “Ở đất Mèo cũng thế.”
Nó nhấm nhấm một cọng cỏ. Đây là một cách hay để đánh lạc hướng cơ thể khi quá đói. “Sao cậu lại biết chuyện đó?”
Crenshaw liếc nhìn nó. “Tôi biết mọi thứ mà cậu biết. Bạn tưởng tượng là như thế mà.”
“Thế cậu có biết những điều tớ không biết không?”
“Chậc, tôi biết cảm giác là một người bạn tưởng tượng là như thế nào.” Crenshaw chụp một con ngài bay qua bằng hai chi trước. Con ngài lượn ngang đầu cậu ta như đang muốn cười giễu.
“Tôi ghét bọn ngài,” cậu mèo nói. “Chúng chỉ là lũ cải trang bướm thôi.”
“Tớ không biết nghĩa của từ đó.”
“Chúng muốn trở thành bướm.”
“Nếu cậu biết mọi điều tớ biết thì làm cách nào cậu có thể biết được những từ mà tớ không hiểu nhỉ?”
“Đã ba năm trôi qua rồi, Jackson ạ. Một con mèo có thể làm rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian đó, kể cả học nữa. Tôi đã đọc từ điển tới bốn lần chỉ trong tháng trước thôi đấy.”
Cậu mèo thử chụp con ngài lần nữa, và lại hụt.
“Hồi xưa cậu nhanh nhẹn hơn đó,” nó nhận xét.
“Vì hồi đó tôi nhỏ con hơn.” Crenshaw liếm móng.
“Tớ định hỏi cậu lâu rồi, sao cậu to lên nhiều thế? Hồi tớ bảy tuổi cậu đâu có bự con như thế này?”
“Vì bây giờ cậu cần một người bạn to lớn hơn,” Crenshaw đáp.
Mẹ ôm một thùng quần áo đi ngang qua nó để chất lên xe van. “Jackson ơi?” Mẹ gọi, “Con ổn chứ?”
“Vâng.”
“Mẹ nghe tiếng con nói chuyện với ai thì phải.”
Nó liếc nhìn Crenshaw. “Con tự nói chuyện một mình thôi ạ.”
Mẹ mỉm cười. “Đúng là một người bạn đàm đạo tuyệt vời nhỉ.”
“Mẹ có cần con giúp gì không ạ?”
“Không đâu. Cũng không nhiều đồ đạc lắm mà con. Cảm ơn con yêu nhé.”
Crenshaw nhấc móng lên. Con dế cuống cuồng chạy đi tìm tự do. Móng lại hạ xuống. Nhưng cậu mèo không ấn đủ mạnh để giết con dế mà chỉ đùa nghịch, giữ con dế dưới móng mình.
“Cậu có bao giờ cảm thấy có lỗi khi tra tấn những sinh vật nhỏ khác không? Các loại bọ, ruồi, chuột ấy?” Nó hỏi. “Tớ biết đấy là bản năng của mèo rồi, nhưng dù sao thì vẫn ác thật.”
“Dĩ nhiên là không rồi. Mèo thì phải thế chứ. Đây là tập luyện cho việc săn mồi. Loài giỏi hơn mới tồn tại được.” Cậu mèo lại nhấc móng, và lần này con dế nhanh chóng lẩn mất. “Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng đâu, Jackson ạ.”
“Ừ,” nó thở dài. “Tớ biết mà.”
“Dù sao thì, cậu chính là người đã tạo ra tôi là một con mèo mà.”
“Tớ còn chẳng nhớ mình đã quyết định điều đó như thế nào cơ. Cậu cứ… tự nhiên xuất hiện ấy.”
Aretha thả quả bóng của mình trước mặt Crenshaw. Cậu mèo ngửi ngửi quả bóng đầy khinh bỉ.
“Mèo không nghịch ngợm,” Crenshaw nói với cô chó. “Chúng ta không vui chơi. Cũng không đùa giỡn. Chứng ta chỉ ngủ nghê, giết chóc, và ăn thịt thôi.”
Aretha quẫy mạnh đuôi vẻ hy vọng.
“Được rồi.” Crenshaw thổi nhẹ vào quả bóng ten-nít. Quả bóng lăn lăn vài xen-ti-mét. Aretha gặm quả bóng và tung nó lên trời.
“Cậu có vẻ khá là tinh nghịch đấy,” nó nhận xét. Nó giựt một cọng cỏ khác để nhâm nhi. “Với một kẻ không biết chơi đùa.”
“Có vẻ lúc cậu tạo ra tôi đã lỡ trộn thêm một ít tính cách loài chó.” Crenshaw rùng mình. “Đôi lúc tôi thực sự muốn… muốn lăn vào thứ gì đó hôi rình, như một con chồn hôi chết chẳng hạn, hoặc một túi rác bốc mùi.”
“Chó làm vậy bởi vì…”
“Tôi biết tại sao. Vì chúng là lũ ngu. Tôi cũng biết rằng cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể thấy con mèo cao quý này làm những việc kém sang như vậy.”
Nó ngồi dậy. Mặt trăng mảnh và vàng treo trên đầu. “Thế tớ còn trộn thêm gì vào cậu nữa không?”
“Chậc, đôi lúc tôi lo là mình còn có một ít tính của loài cá nữa. Tôi khá thích nước.”
Nó hồi tưởng lại hồi học lớp Một. “Lúc bảy tuổi tớ khá là thích cá. Tớ có một con cá vàng tên là George.”
“Hẳn rồi,” Crenshaw nói. “Hồi ấy cậu thích cả tá động vật ấy chứ.” Cậu mèo rên rỉ. “Cả dơi nữa. Thảo nào tôi lại thích ăn mấy con muỗi.”
“Xin lỗi nhé,” nó nói mà không nhịn nổi cười.
“Ít nhất thì cậu cũng tạo ra tôi từ động vật. Tôi có một anh bạn – cũng tử tế lắm – cậu ta được tạo ra hoàn toàn từ cà-rem. Gã này căm thù trời nóng.”
“Chờ đã.” Nó đợi thông tin này ngấm vào đầu. “Ý cậu là cậu biết những người bạn tưởng tượng khác á?”
“Dĩ nhiên rồi. Mèo là loài sống độc lập, nhưng cũng không hoàn toàn kì thị xã hội đâu.” Cậu mèo ngáp dài. “Tôi gặp cả người bạn tưởng tượng Whoops của Marisol, và cả bạn của bố cậu nữa.”
“Bố tớ có bạn tưởng tượng á?” Nó hét lên.
“Bạn tưởng tượng phổ biến hơn cậu tưởng đấy, Jackson ạ.” Crenshaw lại ngáp cái nữa. “Tôi thấy buồn ngủ rồi đấy.”
“Chờ đã,” nó nói. “Trước khi đi ngủ, cậu có thể kể cho tớ nghe về người bạn của bố không?”
Crenshaw nhắm mắt lại. “Anh ta chơi ghi-ta, tôi nghĩ vậy.”
“Bố tớ á?”
“Không. Cậu bạn tưởng tượng của bố cậu kìa. Anh ta chơi cả kèn trombone, nếu tôi nhớ không lầm. Và anh ta là chó. Gầy gò. Chẳng có gì đặc biệt.”
“Tên cậu ấy là gì?”
“Bắt đầu bằng chữ F. Một cái tên khá lạ. Franco à? Hay Fiji nhỉ?” Crenshaw búng búng tay, một việc mà mèo thường không làm được. “À, Finian!” Cậu mèo reo lên. “Là Finian. Một con chó khá tốt tính.”
“Finian,” nó lặp lại. “Hừm, lúc cậu không gặp tớ thì cậu ở chỗ nào hả Crenshaw?”
“Cậu từng thấy phòng nghỉ của giáo viên chứ?”
“Tớ nhìn lén rồi. Học sinh không được phép vào trong đó. Tớ chỉ nhìn được một mớ cốc cà phê, và thầy Destephano nằm ngủ trên ghế bành thôi.”
“Hãy tưởng tượng một cái phòng nghỉ giáo viên khổng lồ. Và rất nhiều người đang ngồi chờ đợi, gà gật, kể chuyện về những đứa trẻ tuyệt vời chứa đầy ấm ức trong lòng. Đó là nơi tôi nghỉ chân. Là nơi tôi chờ, phòng khi cậu cần đến tôi.”
“Đó là tất cả những gì các cậu làm à?”
“Chúng tôi làm rất nhiều điều. Bạn tưởng tượng cũng như những cuốn sách. Chúng tôi được tạo ra, được sử dụng, rồi được đánh dấu lại và cất đi, cho tới khi loài người cần chúng tôi thêm lần nữa.”
Crenshaw nằm ngửa ra và nhắm mắt lại. Một sự thật thú vị về loài mèo là, chúng chỉ phơi bụng ra khi nào cảm thấy an toàn thôi.
Cậu mèo rên gừ gừ, tiếng rên to như tiếng máy cắt cỏ.
T