Chương 47
Tối đó nó không sao ngủ nổi. Bao âm thanh cứ đập vào tường và vang vọng khắp căn hộ trống trải của nhà nó. Những chiếc bóng vật vờ hiện ra rồi lại tiêu biến mất. Và một câu hỏi cứ trăn trở trong đầu nó: Tại sao mọi chuyện lại thế này?
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, Crenshaw từng nói vậy. Câu nói này khiến nó nhớ lại một sự thật thú vị về thiên nhiên mà cô Malone từng dạy tụi nó hồi lớp Bốn, mới năm ngoái thôi.
Loài dơi, cô nói, thật ra chúng chia sẻ thức ăn cho nhau.
Lúc đó cô đang giảng về loài dơi hút máu. Chúng không thực sự hút máu, mà liếm máu thì chuẩn hơn, như thế là cũng đã ngầu lắm rồi. Nhưng hay ho hơn nữa, phần thực sự khiến người khác há hốc mồm ngạc nhiên, là khi quay trở về hang, dơi sẽ chia sẻ phần của mình với những con không tìm được thức ăn. Chúng sẽ nôn chỗ máu ấm vào miệng mấy con dơi bị đói.
Nếu đây không phải là thông tin đỉnh nhất về tự nhiên, thì nó quả thật không biết còn tin nào chất hơn nữa.
Cô Malone bảo rằng có thể dơi là loài rất vị tha, nghĩa là chúng sẵn sàng chia sẻ giúp đỡ những con dơi khác, kể cả khi bị thiệt. Cô nói rằng một vài nhà khoa học đồng ý với quan điểm này, một số lại không.
Các nhà khoa học lúc nào cũng thích bất đồng quan điểm.
Rồi cô Malone nhìn nó, dù lúc đó mới là tuần học thứ ba, nhưng cô đã khá quen thuộc với nó. “Jackson này,” cô nói, “biết đâu một ngày nào đó em sẽ là người giải quyết được vụ tranh cãi ‘Loài dơi có tốt không?’ này đấy.”
Nó trả lời rằng khả năng là không, bởi vì nó muốn thành một nhà nghiên cứu báo đốm, lợn biển, hoặc là chó cơ, nhưng nó sẽ xem xét nghiên cứu về loài dơi nếu có thời gian.
Hôm đó cô Malone còn nói thêm vài điều về dơi nữa.
Rằng đôi lúc cô tự hỏi liệu dơi có phải là sinh vật còn tốt đẹp và có nhân tính hơn cả loài người hay không.
U