← Quay lại trang sách

Chương 48

Chắc hẳn nó đã chìm vào giấc ngủ bằng một cách nào đó, bởi nó gặp phải một con ác mộng khủng khiếp. Lúc tỉnh dậy nó vẫn còn thở dốc. Nước mắt chảy dài trên má nó. Ngoài cửa sổ, mặt trăng bị sương đêm che kín.

Crenshaw đặt một chân lên vai nó. Cậu mèo dịu dàng dụi vào đầu nó.

“Ác mộng à?” Cậu ta hỏi.

“Tớ thực sự không nhớ rõ chi tiết. Tớ mơ mình ở trong một cái hang, chắc thế và tớ kêu gào mong có người tới cứu, nhưng chẳng ai nghe thấy cả.”

“Tôi sẽ giúp mà,” Crenshaw nói. “Tôi sẽ nghe thấy cậu.”

Nó quay về phía cậu mèo. Khi nhìn vào mắt cậu ta, nó có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

“Tớ không thể đi cùng gia đình mình được,” nó nói những lời khiến chính bản thân cũng phải ngạc nhiên. “Tớ không thể lại sống trong cái xe van lần nữa được. Tớ không muốn phải lo lắng nữa. Tớ mệt lắm, Crenshaw ơi.”

“Tôi biết,” cậu mèo nói. “Tôi biết mà.”

Nó chớp mắt. Câu trả lời đã rõ ràng rồi.

Nó phải bỏ trốn.

Không cần phải có một chuyến đi xa xôi gì. Nó chỉ việc xin Marisol cho nó ở nhờ thôi. Nhà bạn ấy có nhiều phòng trống, và nó có thể làm giúp việc nhà.

Nó bật dậy. Crenshaw dõi theo nó, nhưng không hề nói gì.

Nó cũng chẳng có nhiều đồ gì phải chuẩn bị. Nó vơ lấy cái gối, túi đồ lưu niệm, ít quần áo và bàn chải đánh răng.

Dự định là thế này, nó sẽ qua nhà Marisol trước khi gia đình nó thức dậy. Marisol dậy rất sớm nên bạn ấy sẽ không thấy phiền.

Thật khó để kiếm được một mẩu giấy và bút chì trong nhà, nhưng nó vẫn xoay xở kiếm được. Aretha và Crenshaw ngồi nhìn nó gặm đầu bút chì trong lúc ngẫm nghĩ xem nên viết cái gì.

“Tớ nên nói gì nhỉ?” Nó hỏi Crenshaw mà cũng như tự hỏi bản thân.

“Nói sự thật, với người quan trọng nhất ấy,” Crenshaw đáp. “Với chính cậu.”

Và nó làm theo.

Bố và mẹ yêu mến,

Sự thật là thế này.

Con quá mệt vì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Con đã đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện rồi.

Con ghét phải sống kiểu này.

Con sẽ sống cùng Marisol một thời gian.

Khi bố mẹ giải quyết xong mọi chuyện, có lẽ con sẽ trở về.

Yêu bố mẹ,

Con Jackson

Tái bút: Đừng quên là Aretha thích ngủ trên gối.

Tái tái bút: Em Robin cũng cần biết chuyện gì đang xảy ra ạ.

Trong phong bì, nó bỏ vào mười đô nó kiếm được từ việc dắt chó cho nhà Goucher. Bên ngoài phong bì, nó viết: Để bù đắp cho hai tai nạn đáng tiếc khi con không được sáng suốt cho lắm, xin hãy trả bảy đô-la cho Safeway (tiền hai hũ cơm gà hiệu Gerber) và ba đô-la cho Thức Ăn Thú Cưng (tiền một cái bánh quy chó hình mèo).

V