Chương 49
Cộc-cốc-cộc-cộc-cốc.
Đó là Robin, con bé đang gõ cửa phòng nó. “Anh Jacks ơi?”
Nó buông bút chì xuống. “Ngủ đi Robin. Muộn rồi.”
“Ở trong phòng em sợ lắm.”
“Trời sắp sáng rồi em à,” nó đáp.
“Em cứ đợi anh ở ngoài cửa đấy,” Robin nói.
“Em có Spot ngồi cùng rồi.”
Nó nhìn Crenshaw. Cậu ta giơ hai móng lên. “Đừng hỏi tôi nhé, mấy đứa trẻ loài người phức tạp hơn đám mèo con nhiều lắm.”
“Xin em đấy Robin, em về phòng ngủ lại đi,” nó nài nỉ.
“Em chờ được mà,” con bé nói.
Nó đứng lặng.
Nó bước về phía cửa.
Rồi nó ngần ngừ.
Nó mở cửa ra.
Robin bước vào. Con bé cầm theo Spot, gối, và quyển sách Lyle.
Nó nhìn con bé.
Nó nhìn tờ giấy nhắn của mình.
Rồi nó vò mẩu giấy lại và quăng qua một bên.
Hai anh em cùng đọc Lyle và chìm vào giấc ngủ.
W