← Quay lại trang sách

Chương 50

Khi nó tỉnh dậy, Robin, Aretha, và Crenshaw đang nằm dài trên nệm. Cả Robin và Aretha đều đang ngủ chảy dãi.

Bố và mẹ đang ngồi trên sàn, ngay trước hai anh em. Bố mẹ đang mặc áo choàng tắm. Trên đùi bố là mẩu giấy nhàu nhĩ nó viết, đã được vuốt phẳng ra.

“Chào buổi sáng,” mẹ thì thầm.

Nó không đáp lại. Nó còn không nhìn thẳng vào mẹ.

“Sự thật là,” bố nói rất khẽ. “Các bậc phụ huynh cũng sai lầm.”

“Rất nhiều ấy chứ,” mẹ thêm vào.

“Sự thật nữa,” bố tiếp tục. “Các bậc phụ huynh không muốn con cái mình phải lớn lên cùng những vấn đề nặng nề. Nhưng đôi khi thật khó để xoay xở.”

Robin cựa mình, nhưng con bé chưa tỉnh hẳn.

“Vâng, làm trẻ con cũng khó lắm ạ,” nó nói. Nó thấy mừng vì nghe giọng mình không bực bội lắm. “Rất khó để vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Bố biết,” bố nói.

“Con không muốn phải quay lại khoảng thời gian đó đâu,” nó nói, tiếng nó lớn dần lên theo từng từ. “Con ghét bố mẹ vì bắt chúng con phải trải qua chuyện này. Thật không công bằng. Lũ trẻ khác không phải ngủ trong xe. Và chúng cũng không phải chịu đói.”

Nó biết đây không phải sự thật. Nó biết rằng rất rất nhiều đứa trẻ khác có hoàn cảnh còn tệ hơn anh em nó. Nhưng nó không thèm quan tâm.

“Sao bố mẹ không được như những bậc cha mẹ khác?” Nó hoạnh họe. Nó khóc òa lên, thở gấp khó nhọc theo từng tiếng nấc. “Tại sao mọi chuyện lại như thế này chứ?”

Mẹ bước tới gần và cố ôm lấy nó. Nhưng nó đẩy mẹ ra.

“Bố mẹ xin lỗi, con yêu,” mẹ thì thầm.

Bố sụt sịt. Bố ho vài cái để lấy lại giọng.

Nó quay sang nhìn Crenshaw. Cậu mèo đã tỉnh ngủ và đang quan sát nó thật kĩ càng.

Nó hít một hơi thật sâu đầy run rẩy. “Con biết bố mẹ thấy có lỗi. Nhưng như thế cũng chẳng thay đổi được tình hình.”

“Con nói đúng,” bố nói.

Không ai cất lời trong vài phút. Tiếng động duy nhất trong phòng là tiếng rên khẽ khàng của Crenshaw. Và cũng chỉ có mỗi mình nó nghe được tiếng cậu mèo thôi.

Chậm rãi, và thật từ tốn, nó bắt đầu cảm thấy cơn giận của mình chuyển biến thành một điều gì đó nhẹ nhàng hơn.

“Không sao đâu ạ,” cuối cùng nó cũng lên tiếng. “Thực sự là không sao ạ. Con chỉ muốn là từ giờ trở đi, bố mẹ sẽ nói thật với con. Thế thôi ạ.”

“Nên như thế nhỉ,” bố nói.

“Rất nên đấy,” mẹ đồng tình.

“Con lớn hơn rồi mà,” nó tiếp tục. “Con có thể tiếp nhận được chuyện này.”

“Chà, thế thì còn một sự thật nữa,” bố nói. “Tối qua bố đã gọi cho người muốn mua đàn ghi-ta. Anh ta bảo anh trai mình sắp mở cửa hàng nhạc cụ ở ngay gần trung tâm thương mại. Và anh ta cần một người giúp quản lý cửa hàng. Anh trai anh ta cũng có một căn hộ ga-ra ở ngay sau cửa hàng, chẳng ai dùng nó trong tháng tới. Nên nhà mình sẽ có chỗ nương náu tạm một thời gian. Và có thể có cả công việc nữa.”

“Vậy là tốt phải không ạ?” Nó hỏi.

“Tốt mà con,” bố nói. “Nhưng không chắc chắn lắm. Thế này nhé, Jackson. Cuộc sống rất hỗn độn. Và rất phức tạp. Sẽ thật tốt nếu đời lúc nào cũng được thế này.” Bố vẽ một đường thẳng tắp trong không khí. “Nhưng cuộc sống thật sự lại giống thế này nhiều hơn.” Lần này bố vẽ một đường zic-zắc lên xuống như dãy núi. “Và ta buộc phải luôn cố gắng không ngừng.”

“Có câu nói gì ấy nhỉ?” Mẹ hỏi. “Vấp ngã bảy lần, đứng dậy tám lần phải không?”

“Lại mấy lời triết lý trong bánh quy may mắn rồi,” bố cằn nhằn. “Nhưng đúng là vậy.”

Mẹ vỗ lên lưng nó. “Từ hôm nay, bố mẹ sẽ thành thật hết mức có thể với con. Có phải con muốn như vậy không?”

Nó ngước nhìn Crenshaw. Cậu mèo gật đầu.

“Vâng ạ,” nó đáp. “Đó là điều con muốn.”

“Được rồi, thế thì,” bố nói. “Thỏa thuận thế nhé.”

“Sự thật là,” mẹ lên tiếng. “Mẹ đang rất muốn được ăn sáng. Để xem chúng ta có gì nào.”

X