Hạnh phúc không gắn liền với cuộc sống hoàn hảo
Như thế nào là một cuộc sống hoàn hảo? Phải. Bạn sẽ chẳng bao giờ trả lời được câu hỏi đó theo một cách viên mãn nhất, vì thật sự, “hoàn hảo” vốn không tồn tại. Và giả như, bằng một phép màu nào đó, bạn có thể vẽ ra một cuộc sống hoàn hảo dựa trên mọi chuẩn mực tinh tế nhất của xã hội, thì chính khuôn mẫu cuộc sống đó cũng chưa chắc đã mang tới cho bạn hai từ “hạnh phúc”.
Chặng đường khám phá hạnh phúc được gây dựng nên từ những điều rất nhỏ, cứ tích góp dần thành bức tranh hạnh phúc đủ đầy với mỗi người trong cuộc sống. Sau những bước đường dài thật dài với vô vàn những vấp váp hay nỗi đau lớn nhỏ, thứ hạnh phúc thật sự ta kiếm tìm chẳng nằm ở những thứ ta tự vẽ ra để tượng trưng cho hạnh phúc, mà nằm ở cảm giác ta có được sau bất kỳ hành động hay biến cố nào đó trong cuộc sống. Ta khát khao có được thứ cảm giác đó hơn bất kỳ viễn cảnh hoàn hảo nào.
Một người ăn xin sống qua ngày bên manh chiếu ven đường, mơ về một căn nhà nhỏ che mưa che nắng, nhưng cảm giác hạnh phúc sâu sắc nhất vẫn là khi nhận được sự quan tâm từ xã hội, từ những tấm lòng đồng cảm xung quanh.
Một cô bé mồ côi mơ về cuộc sống ấm no có ba và mẹ, nhưng thứ hạnh phúc gần gũi nhất vẫn là tình thương từ người mẹ nuôi tảo tần trong cô nhi viện đã nuôi nấng, lo lắng cho cô bé từng phút, từng giờ.
Người độc thân mơ về một tình yêu thật đẹp và hoàn mỹ, những điều khiến họ hạnh phúc chỉ đơn giản là có một con tim đồng điệu, có thể sẻ chia mọi điều, dù đó có là người yêu hay không.
Người yêu nhau mơ về mái nhà và những đứa trẻ ở một thì tương lai, nhưng hạnh phúc thật sự quan trọng là cảm giác an yên khi được bên nhau, chẳng chút lo toan phiền muộn.
Người tham vọng mơ về một thành tựu thật cao xa nơi cuối con đường, nhưng điều mang lại hạnh phúc cho họ lại chính là những cảm xúc tích góp dần trên từng bậc thang họ leo lên, từng điểm mốc thành công nhỏ họ đạt được trên con đường đi đến đích.
Người bận rộn mơ về một cuộc sống chẳng vướng bận cơm áo gạo tiền, nơi họ chẳng còn phải luôn chân luôn tay, nay nơi này mai nơi nọ, nhưng cảm giác khiến họ hạnh phúc đơn giản chỉ là những phút thảnh thơi rất nhanh len lỏi giữa khung giờ làm việc với đồng nghiệp hay với chính mình. Một người bận rộn nào chắc đã vui vẻ khi chẳng phải làm gì?
Cuộc sống hoàn hảo cũng chỉ là một cái đích để ta vươn tới, giống như cái đích trên chặng đường đua của một người tham vọng. Bạn vốn chẳng cần gắn mình với một hình ảnh quá hào nhoáng hay đẹp đẽ về một thế giới hoàn hảo cho riêng mình; bởi hạnh phúc sẽ quẩn quanh đâu đó trên đường đi, chứ thực chẳng phải nằm trọn vẹn ở nơi gọi là “đích đến cuối cùng” đó.
Rồi bạn sẽ nhận ra, hạnh phúc vốn không gắn liền với một cuộc sống hoàn hảo, mà luôn trải dài, nay đây mai đó trên con đường đi đến cuộc sống ấy. Bạn có thể chậm rãi khám phá và tận hưởng thay vì mãi phải chạy đua vì một điều không tưởng.