← Quay lại trang sách

Đừng quên mỗi người là một cá thể riêng biệt

Tình yêu cũng cần có sự cô đơn. Vậy nên, người yêu nhau à, có những chặng đường, chắc chắn, ta cần bước một mình.

Ngày nhận lời yêu nhau, ta luôn nói chắc chắn hai đứa sẽ chẳng bao giờ xa nhau. Ta nói sẽ không rời nhau nửa bước, dù đôi lúc ta phải chịu biết bao phiền phức khi người yêu cứ quẩn quanh mà chẳng dám nói ra chỉ vì sợ làm nhau tổn thương, làm đối phương nghĩ ta chẳng còn yêu nhau nhiều như ngày xưa.

Tình yêu kẹo bông thuở thiếu thời ngây ngô và vô tư hơn nhiều lắm so với lúc ta bên nhau khi ở độ tuổi trưởng thành, khi ta đã chín chắn hơn với những lo toan bộn bề trong cuộc sống. Dĩ nhiên ta sẽ vẫn thế, vẫn lo lắng cho nhau mỗi lần đối phương đột nhiên “lẩn đi” không báo trước, hoặc bỗng nhiên, chẳng còn quá cần ta như những ngày xưa.

Nhưng, người yêu nhau à, yên tâm nhé, vì tình yêu của tuổi trưởng thành, sẽ luôn có những lúc, ta cần bước một mình.

Không phải tại ai. Chẳng phải tại một người nào cụ thể. Chỉ đơn giản, sẽ đến lúc, ta đủ lớn để hiểu mình chẳng thể mãi dựa dẫm vào người kia như một đứa trẻ, dù có thể ta luôn muốn thế. Ta đủ chín chắn, để hiểu mình cũng cần một cuộc sống riêng chứ chẳng thể mãi gói gọn thế giới trong hình ảnh của nhau. Và, ta biết, cũng chỉ có như thế, ta mới có thể cùng nhau đi tiếp quãng đường dài về sau, sau này, và sau mãi.

Đó là khi, ta thật sự cần tập trung vào một công việc hay dự án nào đó. Mà, sự hiện diện của nửa kia, dĩ nhiên, sẽ khiến ta chẳng thể nào toàn tâm toàn ý làm một thứ gì đó được, ngoài việc yêu nhau. Vậy nên, hãy cứ để cho ta được một mình ở văn phòng thật muộn, thật muộn; và đón nhau về với một đĩa đồ ăn nóng hổi, một món đồ ăn vặt mà cả hai cùng ưa thích, hoặc đơn giản, chỉ là một vòng tay cảm thông đầy thấu hiểu.

Đó là khi, ta chợt buồn nhiều lắm vì ba mẹ, vì gia đình, hay vì một mối quan hệ bạn bè nào đó. Là lúc, đứa trẻ trong ta chợt gào thét đòi được thỏa mãn những mong muốn của nó bằng bất cứ giá nào. Là khi, ta chợt hoang mang giữa việc mình thật sự đang xấu tính hay đang đòi hỏi quyền lợi chính đáng cho bản thân. Ta chẳng thể tiếp nhận bất kỳ lời khuyên nào lúc đó, vì đến chính ta cũng chẳng thể tự hiểu mình. Vậy nên, hãy cứ để cho ta được một mình thật lâu, thật lâu trong những trống trải hay bộn bề suy nghĩ. Hãy cứ để những năng lượng tiêu cực cuối cùng tự trút ra khỏi mái đầu. Ta sẽ tự đủ mệt, để trở về với bờ vai và vòng tay đang đợi mình. Đúng rồi, ta chỉ cần đợi nhau thôi.

Đó là khi, ta chợt buồn vì một điều vô định, chợt nhớ phố, chợt nhớ những ngày thơ bé lang thang, rong ruổi. Là lúc, ta cần tự thưởng cho mình một không gian đủ lớn để thở ra hết những bộn bề trong lòng thành nội. Mà, bạn biết đấy, mỗi lúc có người đó ở bên, nhịp thở của ta lại gấp gáp biết chừng nào. Vậy nên, hãy cứ để cho ta được một mình thật xa, thật xa, cho những bước chân ta được tự do hòa vào phố, vào nắng, vào gió, hay thậm chí, vào những chân trời, đôi khi, ở ngoài tầm với của nhau.

“Đi thật xa để trở về…”

Ta vẫn thường lẩm nhẩm câu hát đó trên những chặng đường hai đứa cùng đi qua mỗi tối. Thế nên, khi những bước chân bắt đầu chùn lại, ta sẽ lại ước ao được trở về bên nhau. Chỉ là, thi thoảng, ta cần ghé thăm người bạn già, cần chăm sóc đứa trẻ nhỏ bên trong mình và cần nhớ lại cảm giác độc thân, để biết mình may mắn khi có nhau thế nào.

Nên là, hãy cho nhau tự bước một mình, để cảm thấy được yêu thương nhiều hơn, bạn nha!

Hãy cho tình yêu cơ hội được trưởng thành để tự đi tìm hạnh phúc

Tình yêu đến một độ tuổi nào đó sẽ chẳng còn hồng hào như những gì ta hình dung ngày thơ bé. Sẽ chẳng còn hình ảnh chàng hoàng tử bạch mã sẵn sàng quỳ gối dưới chân, đưa cho nàng công chúa một đôi giày, xỏ gọn gàng vào chân nàng và đưa nàng theo điệu nhảy. Sẽ chẳng còn một cô tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng, điệu đà váy áo khẽ nũng nịu và luôn rót vào tai chàng công tử những lời ngon ngọt. Cũng sẽ chẳng còn những con đường trải nắng quyện thêm chút gió hiu hiu buổi cuối chiều nơi ta cứ mãi tựa vai nhau nhìn về phía hoàng hôn đang bao trọn lấy vùng biển vắng. Chỉ còn lại bức tranh chân thực về nhịp sống bận rộn hằng ngày, chi tiêu tích cóp hằng tháng cho các dự định tương lai và những nghĩa vụ với các mối quan hệ xung quanh và với chính con tim đã từng qua một thời lãng mạn.

Khi đó, bạn của tôi, chính là lúc, bạn cần để tình yêu có cơ hội trưởng thành và tự đi tìm hạnh phúc vừa vặn với chính nó.

Đó sẽ chỉ đơn giản là một người con trai luôn đẩy bạn sang bên cạnh để đứng chắn phía làn xe đang lao tới mỗi khi đi cùng bạn qua đường; là một người con gái luôn lặng lẽ chờ bạn về để cùng ăn tối dù có muộn đến đâu; là những lúc cả hai cùng ngồi tựa vào nhau xem phim cuối tuần hay chỉ đơn giản là bạn ngồi chơi game còn chàng ngồi làm việc hay ngược lại, thi thoảng gửi nhau vài câu chuyện vu vơ; là những ngày nghỉ quây quần cùng gia đình để ăn một bữa cơm chung dẫu chẳng được mấy lời thăm hỏi; là những khoảng lặng đủ tinh tế ta tặng cho nhau, rồi âm thầm ôm lấy nhau từ đằng sau đầy ủi an và thông cảm.

Tình yêu lúc ấy, dẫu chẳng ồn ào huyên náo như những cuộc tình trên màn ảnh, chẳng bay bổng lãng mạn như những trang sách truyện được lưu truyền, nhưng chắc chắn sẽ rất thật trong bàn tay để bạn có thể cầm nắm, giữ gìn và lưu lại chút màu hạnh phúc.

Khi tình yêu trưởng thành, những cãi vã, hiểu lầm cũng sẽ ít đi hơn, bởi đơn giản ta đã đủ chín chắn, đủ bình tĩnh để ngồi lại lắng nghe, cảm thông và cho nhau cơ hội.

Khi tình yêu trưởng thành, những gì ta đòi hỏi cũng nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ hơn nhưng điều đó cũng có nghĩa ta cần một lòng yêu và thương nhau đủ sâu để trao đi những an yên ấy.

Khi tình yêu trưởng thành, cuộc tình đó sẽ giống như hai người bạn tâm giao đầy thấu hiểu chứ không chỉ đơn giản là hai người yêu nhau. Khi ấy, chỉ một ánh mắt, một hơi thở thôi, cũng đã đủ nói lên rất nhiều điều.

Và, khi bạn để cho tình yêu có cơ hội trưởng thành, chắc chắn, hạnh phúc sẽ tự thu dọn hành trang chuyển về với cuộc sống của cả hai bạn thật ngọt, thật êm, mà đến chính bạn cũng chẳng còn nhớ nó đã xuất hiện tự khi nào.