← Quay lại trang sách

5. Hạnh phúc không thể thiếu vắng tình bạn Sự chân thành trong tình bạn mang đến hạnh phúc an yên

Phải. Bạn của tôi. Tình yêu có thể đến và đi, dù nhanh hay chậm. Đa phần mọi câu chuyện đều bắt đầu từ những ngày nói yêu và nhận lời yêu rồi khép lại khi cả hai quyết định mỗi người một hướng, gọn ghẽ như việc đóng một cánh cửa. Nhưng câu chuyện tình bạn thì dường như thật khác.

Ta chẳng thể nhớ nổi từ khi nào tự nhiên ta gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, rồi cứ thế ở lại bên cuộc sống của nhau, chẳng lời hẹn ước, chẳng câu thề nguyện, chẳng cần những cam kết thỏa thuận gì cụ thể. Cứ thế, ta vô thức mang đến cho nhau những bờ vai, những chở che, những an ủi, những vui vẻ, những kỷ niệm cứ trải dài mãi chẳng có điểm dừng.

Dĩ nhiên, chẳng có gì là mãi mãi. Nhưng những người yêu nhau, khi xa nhau đủ lâu, mối quan hệ dường như chỉ còn lại hai chữ “người dưng” vỏn vẹn. Còn một khi đã là bạn, là bạn thật sự chân thành ấy, dù xa nhau bao lâu, mất liên lạc đến bao lâu, chỉ cần một lần gặp lại, ta lại có thể hàn huyên như mới chỉ xa nhau ngày hôm qua vậy. Hạnh phúc đến từ tình bạn, cũng vì thế mà đọng lại lâu hơn, thấm sâu hơn rất nhiều.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, khi đang mải mê kéo dòng thời gian lê thê của Facebook, chợt tôi đọc được trạng thái của một cô bạn thân đã lâu không gặp. Cũng vô thức thôi, tôi gửi một dòng tin đầy hứng khởi: “Tao nhớ mày!!!!!!!!!!” và rồi hai đứa khóc lóc hàn huyên đủ kiểu như chưa từng lâu không gặp.

Đó là mỗi ngày cận Tết, chẳng ai bảo ai, tôi và cô bạn đồng hương lại tự động nhắn tin hẹn ngày hội ngộ chốn quê nhà.

Đó là một chiều cuối đông se lạnh nơi xứ người, cậu bạn thân thất lạc nửa năm chợt nhắn tin xin lỗi và hứa hẹn sẽ đền bù thật nhiều khi tôi về nước.

Đó là một chuyến xe lỡ làng, tôi bơ vơ ở một bến rất xa, chỉ còn biết cầu cứu vu vơ trên mạng. Rồi một người bạn cũ xuất hiện đưa tôi về và cùng nhau sống lại quãng thời gian đi học.

Đó là… vô vàn những mối thân tình khác, cứ lặng lẽ ở cạnh bên đời tôi, chỉ cần một lời gọi, một cái với tay, những người bạn ấy đều sẽ quay đầu lại, bởi đơn giản, chúng tôi là bạn.

Tôi vẫn luôn tin rằng, một khi đã coi nhau là bạn, ta có thể vị tha cho nhau rất nhiều, ta chẳng cần câu nệ bất kỳ tiểu tiết nào.

Một khi là bạn, ta sẽ vô thức xuất hiện bên nhau mỗi lúc cuộc sống khó khăn, mà chẳng cần phải gắng gượng hay cố nài níu nhau.

Một khi là bạn, ta sẽ ngừng đếm thời gian gần nhau hay xa nhau, chỉ biết đến quãng thời gian bên nhau, quan tâm lúc ấy, chở che nhau lúc ấy.

Một khi là bạn, ta sẽ thấu hiểu và thông cảm mọi mặt nơi nhau. Ta hiểu đâu là giới hạn của sự vị tha và người kia cũng vậy. Dù để giữ được ranh giới đó, ta cũng phải hy sinh đôi phần. Nhưng ta chấp nhận sự nhún nhường đó để giữ được tình bạn chân thành.

Tình bạn là vậy. Đủ chân thành và tôn trọng. Đủ an yên và không quá bon chen. Đủ thấu hiểu, không cần nhiều lời giải thích. Đủ bao dung để đón nhau về sau mọi sóng gió cuộc đời.

Và bạn, bạn của tôi, nếu như bên cạnh bạn đang tồn tại một người như thế, chắc chắn, bạn đang hạnh phúc rất nhiều.

Chọn bạn mà chơi - Lời khuyên cổ mà không cũ

Dù cố gắng lý tưởng hóa cuộc sống, tình yêu, hạnh phúc hay thậm chí tình bạn đến thế nào, tôi cũng không thể chối cãi một điều rằng đa phần mọi thứ ở cạnh nhau đều cần lý do và cần phải có sự ngang tầm, trừ khi bạn thích bước chân vào một cuộc đời đầy trái ngang, thử thách mà không dám chắc phía cuối con đường có gì đang đợi mình.

Không phải ngẫu nhiên người ta sinh ra những điều như “môn đăng hộ đối”, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hay “nồi nào vung nấy”. Âu cũng chỉ là để nhắc ta một câu, để ta nhớ rằng người với người, không cùng tầm, thời chơi với nhau khó lắm.

Đó có thể là cái tầm về vật chất, cũng có thể là tầm về học vấn, địa vị chính trị xã hội, nhận thức, giác ngộ, trải nghiệm, hay cái tầm theo nhiều thang đo khác. Nhưng chắc chắn, nếu không có một điểm giao thoa nào ở ngang tầm với nhau, việc bước đi cùng nhau một chặng đường dài sẽ thật khó khăn biết bao nhiêu, dù một trong hai bên có vị tha đến thế nào.

Tôi đã từng chứng kiến hai anh em nhà nọ. Ừ. Gọi là anh em thôi nhưng cũng chỉ là mối thân tình kết nghĩa. Những ngày trai trẻ, họ sát cánh bên nhau, san sẻ từng miếng cơm manh áo. Mẹ của người em quý mến người anh như con cái trong nhà. Bà thương lắm người con xa xứ mải mê bon chen cơm áo mà vẫn không quên bảo bọc đứa con ruột của mình. Những ngày gian khó ấy, người anh tưởng chừng như sẽ mãi là tấm lưng lớn chở che cho người em nhỏ bé.

Cuộc sống rồi cũng chẳng tránh được chữ ngờ khi một ngày kia, người em ấy cứ dần bén duyên với biết bao cơ may, dần giàu có lên và chẳng mấy chốc đổi đời bước vào dòng chảy thượng lưu; còn người anh thì vẫn lặng lẽ một cuộc đời thanh liêm công chức. Những giao du cứ thế vãn dần. Người anh cũng chỉ còn ghé qua thăm nhà mỗi lần giỗ tết. Rồi đến một ngày, dường như, họ cũng chẳng còn xuất hiện trong những câu chuyện kể của nhau.

Dĩ nhiên, ta không phủ nhận rằng thế gian vẫn tồn tại những tình bạn vượt qua mọi khuôn khổ và chuẩn mực của xã hội. Họ gắn kết với nhau bằng sợi dây tình cảm trong sáng mà chẳng một tầm thước nào có thể với tới. Nhưng ta cũng phải thừa nhận rằng, những mối quan hệ bạn bè đó, thật hiếm có biết bao nhiêu.

Ta có thể rất thân nhau từ tấm bé cho đến một ngày một người vào đại học, rồi học lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ, còn một người lầm lũi ở quê nhà, sống qua ngày với con trâu, đồng ruộng. Người tri thức đó khi trở về, liệu còn có thể thân thiết với người bạn làm nông lam lũ của mình? Và ngay cả chính người bạn ở lại quê nhà kia, liệu có thật sự thoải mái đón anh tiến sĩ về nhà mình chơi và nói chuyện chẳng nghĩ suy gì như những ngày thơ bé?

Ta có thể từng dành tất cả thời gian cho nhau suốt quãng đời sinh viên cho đến khi ra trường, một đứa làm chủ một doanh nghiệp lớn, trở nên giàu có và có địa vị; một đứa thì mãi đóng vai một anh công nhân áo trắng trong một xí nghiệp nhỏ, lương lậu chẳng được là bao. Liệu rồi mỗi buổi cà phê họp lớp sẽ còn tự nhiên, nếu như ở hai người họ chẳng còn lấy một điểm chung gì cụ thể?

Ta có thể từng quấn quít bên nhau hết việc này việc nọ, tưởng chừng như đó là những cặp bài trùng, dù cả nhóm vốn rất đông, nhưng tất cả mọi người đều thân thiết với nhau, cho đến một ngày họ lần lượt ghép đôi thành cặp và lẻ ra mình ta trơ trọi. Liệu ta có còn đủ dũng cảm tiếp tục bước chân vào nhóm đó với sự hồn nhiên như xưa?

Tạm chưa nói tới những người bạn “xấu”, chỉ nhiêu đó thôi, ta cũng đã phải cân nhắc thật nhiều. Dĩ nhiên, ta vẫn có thể ngồi lại với nhau kể lể, tâm tình, hàn huyên chuyện cũ, chuyện mới, chuyện xưa, chuyện nay,… nhưng chắc chắn, cuộc sống của ta sẽ chẳng còn có thể như những ngày xưa cũ.

Tuy vậy, bạn hãy cứ tin rằng, một khi đã là bạn, một tình bạn thật sự, người ta sẽ luôn xuất hiện khi cuộc sống của bạn gặp khó khăn, chỉ cần bạn mạnh dạn ngỏ lời nhờ cứu viện, chẳng câu nệ đến độ lệch pha giữa cả hai dù chúng có lớn đến thế nào. Đã là bạn bè, chuyện chênh lệch nào có gì quan trọng, phải không?