08. Dọn dẹp tâm trí, mở đường cho hạnh phúc-Người khỏe mạnh chưa chắc đã hạnh phúc,- nhưng người hạnh phúc chắc chắn sẽ khỏe mạnh
Mọi người thường gọi tôi là thanh niên dễ bị thời tiết bắt nạt. Âu cũng là vì cái số một năm nào đó cách đây không lâu, tôi phá kỷ lục sở hữu 12 bệnh án của 5-6 viện khác nhau cả nội trú và ngoại trú. Từ sau bệnh án thứ 12, mỗi lần khỏe mạnh không ốm yếu gì trong tầm hơn một tháng liên tục là chỉ số hạnh phúc của tôi lại tăng thêm đáng kể. Chưa lúc nào tôi thèm được khỏe mạnh. Bởi cuộc sống còn quá nhiều việc phải làm, nhiều thứ để trải nghiệm, mà dĩ nhiên, nếu bạn đóng vai cái lá để cả ngày xanh xao thì sẽ chẳng thể làm được gì cả.
Và tôi nhận ra, có thể người khỏe mạnh chưa chắc đã có được hạnh phúc, nhưng chắc chắn người hạnh phúc sẽ khỏe mạnh, ít nhất là trong tinh thần.
Người ta vẫn truyền tai nhau về những người mắc bệnh ung thư với tinh thần lạc quan, khỏe khoắn, đã có thể kéo dài tuổi thọ gấp đôi so với thời gian dự đoán của bác sĩ. Âu cũng chẳng phải chuyện lạ kỳ gì.
Giống như một lần cách đây rất lâu, tôi nhập viện lúc nửa đêm, cấp cứu vì đau dạ dày cấp. Suốt một tiếng đồng hồ truyền nước, trong đầu tôi chỉ ngập tràn suy nghĩ phải làm sao cho mau khỏi để cuối tuần còn đi du lịch. Và hai tiếng sau thì tôi được xuất viện và hai ngày sau thì bỗng dưng khỏe re như chưa từng bị ốm.
Có những niềm vui nhỏ xinh trong cuộc sống mà nếu không khỏe mạnh bạn sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận được. Vậy nên, nếu may mắn đang có được một mốc sức khỏe tầm tầm, hãy tự yêu lấy bản thân và đừng để nó tụt xuống, bạn nha!
Lo âu thực chất không có thật, đó chỉ là những điều ta tưởng tượng ở thì tương laiCó một câu nói rất hay mà kẻ có não cá vàng là tôi chẳng thể nhớ nổi đã đọc, nghe hay xem ở đâu. Đó là: “Nỗi sợ vốn không tồn tại. Tất cả chỉ là những gì ta tưởng tượng ra trong tương lai.”
Vậy nên, thực chất mà nói, mọi lo âu, sầu não vốn không có thật. Chỉ là bạn đang mải hình dung về việc nó sẽ xảy đến như thế nào mà thôi.
Lớn lên trong nhiều kỳ vọng lớn lao và tha thiết của gia đình cùng nhiều biến cố xảy ra trước năm 18 tuổi, tôi in sâu trong đầu một tâm niệm rằng chuyện yêu đương là thứ sẽ bị cấm kỵ trong suốt cuộc sống của mình. Và mỗi khi yêu ai, tôi luôn sợ lỡ như người đó không được gia đình mình chấp thuận. 22 tuổi, bằng một phép màu diệu kỳ nào đó tôi cũng không còn nhớ rõ, đột nhiên năm ấy tôi bất chấp hơn mọi năm cũ, thả trôi nỗi sợ và dõng dạc tuyên bố: “Đây là người yêu của con!”. Và đột nhiên, tôi nhận được thẻ xanh cho tình yêu của mình.
Những ngày đầu của kỳ hai năm nhất đại học, khắc cốt ghi tâm lời răn của ba về việc phải tập trung học hành, tôi vốn mặc định việc xin đi làm thêm của mình sẽ chẳng thể đi đến đâu. Dù vẫn thử nói ra, nhưng đâu đó, tôi vẫn luôn sợ rằng ba sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Ấy vậy rồi, một cái gật đầu rất lẹ, và từ đó, học phí bốn năm học của tôi đã không còn phải ngửa tay xin ba mẹ.
Kỳ đầu năm tư, cậu em họ tôi đột nhiên tuyên bố sẽ sang châu Âu học thạc sĩ trong sự ngỡ ngàng của biết bao người thân, bạn bè và anh em chí cốt. Vốn tính ham vui nên khi nghe rủ rê, tôi cũng đột nhiên nghĩ đến việc tìm cách đi chu du một năm sau khi tốt nghiệp với chương trình thạc sĩ cậu em tôi giới thiệu. Nhưng, suy cho cùng thì với một đứa suốt 12 năm đi học chỉ biết mỗi đường đến trường và về nhà như tôi thì chuyện được ba đồng ý thả đi cả nửa vòng trái đất vốn luôn là điều bất khả trong tâm trí. Nỗi sợ bị từ chối trong tôi lúc đó lớn hơn mọi quyết tâm bay nhảy bấy giờ. Cũng may, bên cạnh việc là một người con ngoan, tôi vẫn là một đứa có đôi phần liều lĩnh. Ấy thế rồi tôi cũng được gia đình gật đầu, cũng được cho đi, dù vẫn phải ký cam kết rằng sẽ quay trở lại.
Cuộc hành trình sau đó là những hỗn độn giữa sợ hãi và hy vọng. Vỏn vẹn trong chưa đầy sáu tháng, tôi vừa ôn tiếng Anh, vừa học thêm một thứ tiếng mới, vừa chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ, thủ tục, thi cử, vừa làm luận văn tốt nghiệp đại học, vừa… ừ… đi làm thêm và chạy những dự án xã hội còn dang dở. Có những lúc mệt mỏi, có những lúc muốn buông, có những lúc lo lắng tột độ khi trường thì chưa nhận, nhưng hình như tin về chuyện tôi chuẩn bị đi nước ngoài cải số đã lan rộng ra hai họ ở cả ba bảy tầm đại bác. Cũng may rồi thì mọi chuyện suôn sẻ và tôi có sáu tháng rong chơi như ý mình.
Bạn thấy đấy, tương lai vốn là thứ chúng ta chẳng thể chắc chắn được nó sẽ diễn biến như thế nào. Những gì bạn hình dung sẽ xảy đến có thể sẽ chẳng bao giờ xuất hiện hay luôn có một cách đi khác khiến bạn không ngờ tới, hoặc đôi khi chẳng thể lý giải được tại sao lại thế.
Bạn nào phải thần thánh gì mà tự tin là mình sẽ đúng đến vậy, phải không?
Nếu đã không có khả năng nhìn trước tương lai, thì chi bằng ta hãy cứ coi nó là một dãy biến số vô định và sống hết mình cho thực tại. Bởi ở thực tại, lo âu và sợ hãi vốn không tồn tại, nên hạnh phúc sẽ có nhiều đường len lỏi vào gần ta hơn mà, nhỉ?
Hãy cứ mạnh dạn nói lời yêu vì đâu đó xác suất thành công vẫn luôn là 50% khi đáp án chỉ có hai là “Có!” hoặc “Không!”.
Hãy cứ mạnh dạn nói lời xin lỗi bởi một khi đã coi nhau là bạn thời sẽ luôn là bạn. Nỗi sợ mất nhau khi ấy chẳng phải thực sẽ vô nghĩa hay sao?
Hãy cứ mạnh dạn cho đi, rồi cuộc sống sẽ trả lại cho bạn ít nhất vài ba phần, nào đâu phải một con số không tròn trĩnh.
Hãy cứ tự cho mình được lôi thôi một hôm, chắc gì bạn đã “may mắn” gặp lại người yêu cũ trên một hành trình quá xa nhau.
Hãy cứ yên tâm nghỉ phép khi mệt mỏi, bởi vắng bạn một vài ngày, nào có thể đến tận thế ngay được. Đồng nghiệp của bạn cũng có đầy đủ chức năng mà, nào có khiếm khuyết gì?
Là thế ấy, bạn của tôi, đừng để những sợ hãi vẩn vơ ở thì tương lai khiến bạn sống một thực tại đầy lo âu, chẳng kịp dọn đường cho hạnh phúc. Cứ “liều” đi thôi… rồi có khi còn “ăn nhiều” ấy chứ, nhỉ?