← Quay lại trang sách

Đơn giản hóa cảm xúc và cách sống - con đường để chạm vào hạnh phúc

Lo âu thực chất không có thật, nó chỉ là những gì ta tưởng tượng ở thì tương lai.

Đơn giản hóa cảm xúc và cách sống - con đường để chạm vào hạnh phúc

Tôi có thói quen chọn cho mình những điều giản đơn nhất có thể. Tôi bén duyên với nếp sống chậm rãi, không ganh đua cũng vì lẽ đó. Rất nhiều người thắc mắc tại sao tôi luôn có một cuộc sống dư dả và đủng đỉnh đến vậy? Thầy tôi vẫn hay trêu rằng: “Các em mong đợi gì ở một đứa chỉ đi xe buýt, nuôi mèo và chưa có người yêu?”. Mà kể cả có người yêu đi chăng nữa, thì tôi tin là người ấy cũng sẽ nuông chiều tôi tối thiểu ở mức không để tôi chết đói. Âu cũng là thời đại mới rồi, nào ai nỡ keo kiệt với chính người mình yêu?

Việc nhất quán một cuộc sống an nhàn và thư thái trong tâm tưởng thậm chí còn khiến cô em tôi bị từ chối “visa” lên Đà Lạt làm việc bởi ba nàng sợ con gái sẽ ở đó luôn và không về, cả đời lãng du như một người hoài cổ rồi không chịu xuất giá tòng phu.

Tôi chỉ bật cười nghĩ, âu cũng là cái số.

Nhưng thật sự thì là như thế này, bạn thân mến!

Cuộc sống khi được đơn giản hóa cả về cảm xúc và cách thức không nhàm chán như mọi người vẫn tưởng tượng. Chỉ là bạn đủ dũng khí để thẳng thắn với chính mình. Yêu ghét rõ ràng, hay thậm chí có thể chọn luôn phương án chẳng ghét ai cả để đỡ phải nghĩ ngợi nhiều. Có gì thì thẳng thắn với nhau rồi người chân thành sẽ ở lại với mình. Tập quan sát cuộc sống ở những góc nhỏ xinh trước mắt, để có thể vui với những điều thú vị vừa xảy ra, điều mà nếu cứ mải nhìn về tương lai, chắc chắn bạn sẽ chẳng bao giờ biết nó từng tồn tại trong đời.

Cũng giống như một chiều tản bộ vô tình tôi được sống…

Chắc không cần nói, bạn và tôi, ai cũng hiểu, trong cuộc sống, vốn chẳng đong đầy những hạnh phúc vẹn tròn. Thay vào đó, điều chúng ta gặp nhiều hơn cả, chính là những mảnh kỷ niệm góp nhặt, những hạnh phúc thoáng qua, những dấu chấm lửng ta đặt vào đời nhau, tuy vô tình mà sâu lắng.

Bật mí nhỏ cho bạn bí kíp để trở thành một người viết tản văn không bao giờ hết chữ, đó là để tâm gom góp những thứ tôi vừa kể phía trên. Chỉ cần một mảng màu nhỏ thôi cũng đã đủ để kể cho bạn một câu chuyện ngay đây.

Có thể bạn nghĩ tôi là người may mắn khi có một cuộc sống đủ nhiều thi vị cho những dòng chữ cứ tuôn trào mãi. Nhưng tin tôi đi, thực ra cuộc sống nào cũng vậy, cũng có đầy đủ những gam màu, những chất liệu cần thiết để viết nên một cuốn tiểu thuyết dành riêng cho mình. Và gam màu hạnh phúc hôm nay tôi muốn mang đến cho bạn chính là màu đèn đường quyện lẫn màu đêm bên một người đặc biệt.

Tôi vốn là kẻ nghiện đi bộ. Thậm chí, một trong những tiêu chuẩn đơn giản để chọn người yêu cũng chỉ là có thể tản bộ cùng tôi hàng giờ không thấy chán, dù chỉ là tay trong tay và đi, không cần nói gì cả, chỉ cần lặng yên bên tôi, thi thoảng siết chặt lấy tôi như sợ mất, rồi lại lặng yên sánh bước cùng tôi trong không gian đó.

Tôi từng mơ rất nhiều điều lãng mạn. Đa phần trong số đó là được rảo bước trong khung cảnh mộng mơ nào đó cùng người mình yêu. Từ dọc sông Seine đến thành cầu Long Biên, từ những con đường lát gạch ở thành phố nơi tôi từng học đến hàng cây dọc con đường thành cổ chẳng rõ tuổi đã già bao nhiêu. Bạn, cũng có thể tự chọn cho riêng mình một khung cảnh dù thực, dù mộng, dù gần gũi, dù xa xôi, miễn sao đủ để vẽ ra một bức tranh hoàn mỹ để cùng người mình yêu sánh bước.

Chọn người đồng hành trong không gian ấy vốn chẳng nên cầu kỳ. Người yêu, anh trai, bạn thân, một nửa lửng lơ không tên, một người lạ gặp gỡ vô tình mà hợp ý,... Ai cũng được, rồi câu chuyện cũng sẽ vui thôi.

Ngày hôm đó, tôi chọn cho mình một thói quen khó bỏ; một con người tôi vốn thích ở cạnh chỉ đơn giản là vì người đó sẵn sàng để tôi có thể đắm đuối trong công việc hàng giờ đồng hồ mà không hề than vãn; một mối tình đơn phương tôi lưu giữ từ thời đại học, cũng để ích kỷ giữ lấy một góc nhỏ cho con tim mình.

Tôi chọn một quán trà nhỏ gần nhà – cái quán chật chội, ngập giữa bàn ghế và gối “vintage”; chọn cho hai đứa một góc ghế dài ngửa đầu ra cửa sổ, mở hé cho hơi gió lạnh lùa vào, quấn áo khoác của bạn tôi quanh cổ, co ro kể chuyện lan man. Quán trà phả hương châu Âu cũ kỹ như đưa tôi vào không gian cách đó nửa vòng trái đất. Phải. Ở bên kia, người ta cũng hay bài trí quán xá như thế, mọi thứ nhỏ xinh, gần kề, đượm mùi ký ức.

Tôi bắt đầu lan man những câu chuyện của cuộc đời mình. Không đầu. Không kết. Chỉ là những mảnh ghép nhỏ hồng hào tôi chọn ra cho cuộc chuyện trò thêm thi vị, cho những hạnh phúc nhỏ xinh luồn vào từng điểm nhẹ trong không gian khi ấy. Cậu bạn tôi, có lẽ, cũng cảm nhận được phần nào thước phim quay chậm tôi đang ba hoa lại.

Tôi kể về nửa tiếng đồng hồ kẹt thang máy cùng với cậu nhóc còn chưa vào cấp một, về niềm vui nhỏ của tôi khi chở che cho một đứa trẻ lạ, được siết lấy tay an ủi nó, rồi cùng nó đi bộ năm tầng nhà để trả về cho mẹ. Dù ngay sau đó thôi, có thể đến chính người mẹ và cậu bé cũng chẳng kịp hỏi tên tôi, chẳng kịp nhớ xem tôi là ai.

Tôi kể về chuyến xe ôm với anh tài xế vui tính và “yêu mèo”, về lời hứa hẹn khi nào chở nhóc mèo nhà tôi đi chơi thì cứ gọi.

Tôi kể về những phút thi thú trên văn phòng làm việc, nơi tôi cũng chẳng thể phân biệt rõ là công ty hay là nhà, nơi tôi có thể đặt lưng chợp mắt một giấc ngon lành chẳng ai làm phiền, có thể nấu nướng nhẹ nhàng thứ gì đó vào cuối giờ chiều, có thể chọn bất kỳ góc nào để rúc vào làm việc, và có thể làm mọi thứ tôi thích – một công việc tôi vẫn hằng mơ.

Cứ thế, cuộc trò chuyện của tôi kéo dài tưởng như vô tận với những niềm vui thật nhỏ.

Dĩ nhiên, bạn có thể chọn cho riêng mình những lặng yên ở bên người đặc biệt đó, hay chọn những nụ cười, những ánh nhìn không lời nhưng vừa đủ để hiểu thấu nhau. Miễn là, không gian ấy, có thể biến ngày cuối tuần của bạn chẳng còn ảm đạm như màn đêm khi ấy.

Trời dần sẽ tàn canh. Ai rồi cũng sẽ lại trở về với cuộc sống riêng đầy vội vã. Tôi, ngày hôm ấy, cũng không ngoại lệ. Chỉ duy có một điều đã khác…

Đó là khi, tôi ngẫu hứng đưa ra một lời đề nghị, đòi được dắt xe đi bộ về nhà. Đó là khi, tôi nhận được lời đồng ý từ cái ‘‘Ừ’’ tưởng như vô cảm, nhưng với tôi, lại thật đầy ấm áp. Đó là khi… những hạnh phúc… bắt đầu.

Chặng đường về tưởng như hồi hộp, hóa ra không đến nổi căng thẳng và ngượng ngùng như tôi vẫn nghĩ. Tôi không ngừng được những nụ cười. Hẳn rồi. Nếu một ngày, bạn mơ về một khung cảnh lãng mạn như trong phim xảy đến với chính mình, chắc bạn cũng sẽ như tôi, cũng chỉ biết cười như vậy.

Những bước chân cứ lặng lẽ bên nhau hòa cùng những điệu cười mỗi lúc một nhiều. Những chú xe ôm, bác hàng nước bên đường liên tục mời chúng tôi đổ xăng, đẩy xe hay vá săm giá rẻ. Con đường trải dài thứ ánh đèn vàng mờ hắt trộn lẫn thứ âm thanh dân dã xung quanh làm mọi thứ trở nên thật gần gũi, mà cũng thật khó tin.

Những lúc như thế này, nếu đột nhiên đâu đó phát ra một bản nhạc ‘‘ballad’’ Pháp nhẹ nhàng, bay bổng, có lẽ, tôi sẽ lại tự huyễn hoặc con tim mình bằng bài ca ‘‘yêu lại từ đầu’’ với mối tình đơn phương lơ lửng đó. Những cảm xúc, mà chúng tôi, đã tự hứa với lòng, sẽ chỉ để cho nhau, trong một miền ký ức xa xăm nào đó.

Nhanh thôi, vài phút tiếp theo ngay sau chặng đường đó, bạn sẽ phải trả lại người đó về thế giới nơi họ vốn thuộc về. Nhanh thôi, rồi bạn sẽ sống lại với chính mình ở thực tại, sẽ buộc phải tỉnh dậy sau cơn mơ cuối ngày ngắn ngủi. Nhanh thôi, người đó sẽ lại trở về thành một điểm chạm thoáng qua.

Nhưng chắc chắn, câu nói vu vơ của bạn, cái gật đầu của người ta khi đó, sẽ mãi là một góc ký ức ‘‘hạnh phúc’’ bạn chẳng thể nào quên.

Bạn thân mến, hạnh phúc đôi khi đến từ những điều rất nhỏ. Có lẽ, khi đã đồng hành cùng nhau đến tận đây, tôi và bạn đều đồng ý với nhau về câu chuyện đó. Một cuộc sống hoa mỹ, cầu kỳ mà thiếu đi những điểm chạm giản đơn, nhỏ nhoi trong cảm xúc, cũng sẽ chẳng thể mang tới cho bạn niềm vui chứ chưa nói đến việc có thể lại gần bên hạnh phúc.

Đôi khi, hãy cứ để mọi thứ đơn giản nhất có thể, để cuộc sống của bạn có thể vẽ gọn gàng trên một mặt bàn cà phê nhỏ. Chẳng phải bạn sẽ thoáng mắt hơn để khám phá hạnh phúc cho chính mình hay sao? Một bảng liệt kê chi chít những điều bạn nghĩ sẽ khiến mình hạnh phúc, đôi lúc, chỉ khiến bạn thêm ủ rũ vì chưa đạt được hết chỗ đó mà thôi, phải không?