Những phút tĩnh lặng đầu ngày luôn mang lại cảm giác tích cực
Hãy tự thưởng cho mình một buổi sáng thật yên ắng. Không tiếng thúc giục của ba mẹ. Không tiếng cãi nhau của hàng xóm. Không tiếng điện thoại kêu réo rắt những lời gọi của sếp, của đồng nghiệp, và của nhiều nhân vật khác. Một ngày của bạn, chợt sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Chỉ còn những suy nghĩ của riêng bạn, chậm rãi hồi tưởng về cơn mơ đêm trước; lặng lẽ nghĩ suy xem mình sẽ chuẩn bị làm gì sắp tới; từ từ, an yên, không vội vã. Cả buổi sáng là của bạn. Những bộn bề, dù tất bật đến đâu cũng phải xếp hàng chờ khi bạn sẵn sàng chuyển sang “work-mode”. Hạnh phúc khi đó sẽ len lỏi vào từng tế bào và khiến bạn lâng lâng cả ngày hôm đó.
Dĩ nhiên, đến chính tôi dù nỗ lực thế nào, cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm được cho mình một buổi sáng bình yên như thế. Vậy nên, có lẽ, thực tế mà nói, bạn của tôi, nếu không thể có những phút tĩnh lặng đầu ngày, hãy cố gắng tìm cho mình những khoảng tĩnh lặng ít nhất vài phút một ngày để cảm nhận được sự thư thả, không ràng buộc, như một ngày nào đó của tôi dưới đây, để hạnh phúc có cơ hội được về gần bên bạn…
Tôi là người ưa những khoảng lặng, những điểm dừng yên ắng trong cuộc sống.
Tôi thích chọn cho mình những con đường vắng, không có tiếng còi xe, không có tiếng người ta buôn bán, chỉ có tiếng gió, tiếng lá cây rạo rạc cười nói cùng nhau, hoặc đôi tiếng chim giữa cái nắng trưa dù hanh hay gắt.
Tôi thích chọn cho mình những góc khuất không có tiếng bước chân, để tôi được một mình, an yên với tiếng nhạc lạ mà quen từ vùng đất ngập mùi oải hương mỗi độ hè sang, êm ái, bay bay, đầy lãng mạn.
Tôi thích chọn cho mình những buổi tối chỉ tôi với gia đình, không công việc, không bạn bè, không những vội vàng của dòng chảy tất bật ngoài kia. Tiếng ti vi cùng vài dòng thời sự, rồi sẽ đến một ‘‘game show’’ nào đó, bộ phim dài tập cả nhà cùng theo dõi và những chương trình trò chuyện đêm khuya nằm lòng của mẹ tôi.
Và… tôi cũng… thích chọn… những tầng cao.
Đó sẽ là một nơi đủ cao để mọi vội vã đằng xa chỉ còn là một ánh đèn pha hắt lên, để bạn có thể vẽ nên một thành phố nhiều dải màu đan xen, lung linh.
Tầng cao nơi đó đủ để những ồn ào, rộn rạo ngoài kia chẳng bao giờ với được đến tầm tai, trả lại cho bạn màn đêm yên bình, thanh vắng, chỉ còn tiếng gió, tiếng sương, tiếng trăng chạm khẽ ngoài ban công.
Nơi tầng đó, đủ xa, đến mức người ta cũng ngại khi đến gõ cửa làm phiền bạn, nên chỉ còn bạn, một mình, với thế giới riêng, với gia đình nhỏ, bỏ ngoài mọi lo lắng, dù chỉ là tạm thời trong chốc lát.
Có thể là một căn chung cư gần tầng áp chót.
Có thể là tầng cao nhất của một căn nhà nhỏ.
Có thể là góc nhỏ ở một nhà hàng trên tầng cao khách sạn.
Có thể là sân thượng của một quán cà phê ven hồ.
Hay giả như, thi vị hơn, là căn phòng tôi từng sống, ở lưng chừng một ngọn đồi thoải, nơi tôi có thể thả tầm mắt về phía thị trấn vẫn còn sáng đèn trên vòng đu quay giữa công viên.
Ở nơi đó, hạnh phúc là cái yên bình bạn sẽ cảm nhận được ngay tắp lự. Tất cả những gì bạn cần làm là bước vào và để không gian đó lo liệu những phần còn lại. Bạn có thể bổ sung thêm chút phụ gia bằng một cuốn truyện, một bộ phim, một chú mèo mềm thơm, hay may mắn, có thể là một cái gối ôm 37 độ.
Yên lặng thôi, bởi bạn sẽ chẳng cần gì nhiều hơn thế. Một tiếng động, vô tình, biết đâu sẽ lại lấy đi mất những điều tuyệt vời bạn đang tận hưởng. Vậy nên, khẽ thôi, tĩnh thôi, lặng thôi. Cho không gian ấy được yên bình theo đúng nghĩa của nó. Cho hạnh phúc ấy được trọn vẹn tỏa lan xung quanh bạn.
Rồi, bạn sẽ thiếp đi, thiếp đi thật sự sau những mệt nhoài của một ngày, một tuần bôn ba. Giấc mơ đêm ấy cũng sẽ thật lặng, thật yên, thật an bình.
Và, biết đâu đấy, ngày hôm sau, bạn cũng sẽ lại được thức dậy, trong hạnh phúc, ở những tầng cao.