Chậm chưa chắc đã không nhanh, nhanh có khi còn chậm lại.
Nếu đã không có khả năng nhìn trước
tương lai, thì chi bằng ta hãy cứ coi đó là
một dãy biến số vô định và sống hết mình
cho thực tại. Bởi ở thực tại, lo âu và sợ hãi
vốn không tồn tại, nên hạnh phúc sẽ có
nhiều đường len lỏi vào gần ta hơn mà, nhỉ?
*
Chậm chưa chắc đã không nhanh, nhanh có khi còn chậm lại.
Các cụ thường nói “nhanh nhảu đoảng”. Đám thanh niên cũng thường đùa nhau: “muốn nhanh thì cũng phải từ từ”. Thời thì… cũng chẳng sai là mấy, bạn thân mến.
Cuộc sống vội vàng là cuộc sống mà ta chẳng có mấy thời gian để suy nghĩ, toan tính hay dự phòng bất kỳ điều gì. Ta chạy theo cái gọi là thời gian, chẳng kịp nhìn lại, chẳng kịp dừng chân để thở, chẳng kịp nhớ ra ta đang đi về đâu cụ thể. Và đôi khi, trên chặng đường tên bay đó, ta chợt vô tình bỏ qua những hạnh phúc nhỏ xinh, những điều tiếp thêm nhiên liệu để ta có thể đi tiếp trên chặng đường dài chứ không phải chỉ một quãng lướt nhanh ngắn ngủi.
Có những ngày, tôi bước ra khỏi nhà thật vội, chỉ kịp lưu giữ trong mình suy nghĩ phải chạy đến chỗ làm thật nhanh cho kịp cuộc họp với một đối tác quan trọng nào đó. Nhưng rồi, cái vội vàng đó lại làm cho tôi để tất cả tài liệu cần thiết ở nhà. Và rồi, mọi thứ đều bị trì hoãn bởi trong tay tôi chẳng có gì lúc ấy.
Có những thời tôi cứ vội vã chia tay, vội vã yêu, có khi là yêu gối đầu liên tiếp. Cho đến một ngày, đột nhiên tôi khựng lại, trống trải, vô vị, chẳng còn thiết tha những rung rinh, dao động. Chợt tôi nhận ra, những vội vã đã kéo tôi đi quá xa chính con tim của mình, chính cuộc sống của mình, chính con người thật của mình,… thật xa.
Hay đơn giản như ngày tôi quyết định làm đề thi đọc tiếng Anh ở một tốc độ chậm rãi, để đủ thời gian đọc kỹ từng phần, hiểu từng đoạn và trả lời cẩn thận từng câu hỏi, điểm số kỳ đó của tôi đã tăng đáng kể so với những ngày tự tin làm bài thật nhanh rồi hối hận ngay vài giây sau khi nộp bài.
Giống như khi một chiếc xe phóng quá nhanh rồi đột nhiên vấp ngã, những tháng ngày sau đó, liệu nó có lăn bánh được nổi thêm mấy phần.
Bạn của tôi, hạnh phúc là thứ cần được chậm rãi tận hưởng, từ tốn khám phá và bình tĩnh song hành cùng cuộc sống. Hãy cứ “chậm hóa” nhịp sống của mình một vài giây, bạn cũng chẳng thể già đi hơn được là bao nhiêu. Chưa kể, bạn lại còn được bổ sung thêm ít “vitamin” hạnh phúc giúp mình tươi vui và trẻ lâu hơn nhiều nữa.
Chậm chưa chắc đã không nhanh. Nhanh đôi khi còn chậm lại. Bạn nha!