Mọi bế tắc đều có đường ra, quan trọng là bạn có muốn bước đi hay không
Nếu không thể có được những gì
mình muốn, hãy học cách muốn
những gì mình có.
Mọi bế tắc đều có đường ra, quan trọng là bạn có muốn bước đi hay khôngNgười ta nói: “Một khi đã muốn, bạn sẽ luôn có cách. Một khi không muốn, bạn sẽ luôn có lý do.” Cho đến chừng nào bạn còn có thể vẽ ra lý do, chừng đó bạn còn không muốn hoặc chưa đủ sẵn sàng để vượt qua thử thách hay đập tan bế tắc.
Tôi đã từng bị mắc kẹt trong cuộc tình của chính mình suốt nửa năm trời khi con tim tôi đã nửa phần muốn buông bỏ, lý trí đã nhắc nhở bản thân liên tục về việc sẽ không có tương lai, nhưng những biện minh về việc tôi chưa muốn sống một cuộc sống độc thân lại luôn ngăn cản tôi đưa ra quyết định dừng lại cho mối quan hệ đó.
“Thôi, trời đang mưa.”; “Hôm nay mình đang mệt” luôn là những lý do tuyệt vời để tôi trì hoãn kế hoạch chạy bộ hay đạp xe buổi sáng của chính mình, để rồi lại ngậm ngùi khi đứng lên bàn cân mỗi tối.
Hay như những tháng ngày tôi cứ dền dứ mãi giữa công việc cũ và cuộc sống hiện tại của mình với đủ những băn khoăn, những lý do tôi tự đưa ra để bắt bản thân mình cố chấp thêm chút nữa với nơi đầu tiên nâng đỡ tôi khi mới ra trường.
Rồi còn nhiều lắm những điều rất nhỏ khác bị đẩy lùi lại trong cuộc sống hay thậm chí bị gạt sang lề, bị lãng quên chỉ vì tôi và bạn, chúng ta có lẽ đã quá thông minh để tự bao biện cho chính mình.
Mọi việc đều có hai góc nhìn sáng và tối của chính nó. Giống như độc thân đổi lại được tự do còn hôn nhân thì cần hy sinh chính những tự do ta vốn có. Hay như khi thất nghiệp, ta có thời gian thảnh thơi nhìn lại chính cuộc đời mình để tìm một bước ngoặt hoàn toàn mới; còn khi đang mải mê chạy theo chỉ tiêu, ta đánh đổi chính cuộc sống riêng của mình hay thậm chí cả mối quan hệ với những người thân thiết xung quanh.
Khi cuộc sống đang hồng hào, bạn không nhất thiết phải cố bới móc mặt tối của nó ra để lo sợ. Nhưng khi vô tình bước vào những mảng đen không mong muốn, việc cố gắng nhìn mọi việc ở góc độ khác để tìm ra mảng hồng cho chính những khó khăn đó chẳng phải sẽ giúp bạn bình tĩnh và an tâm hơn chút đỉnh sao?
Cuộc sống vốn dĩ là một vòng lặp trôn ốc không ngừng, từng bước đưa bạn lên tới mục tiêu cuối cùng bạn đặt ra cho chính mình. Vậy nên, về lý thuyết mà nói, sẽ chẳng có nơi nào gọi là đường cụt. Bởi dù có vô tình đâm thẳng vào đó, ta vẫn luôn còn một lựa chọn cuối cùng là quay đầu lại. Chỉ là bạn có muốn và có chấp nhận đường đi đó hay không mà thôi.
Nếu không thể có được những gì mình muốn, hãy học cách muốn những gì mình cóCó thể bạn sẽ cho là tôi đang cố gắng dùng kế “mị dân” để xoa dịu những tâm hồn yếu đuối, chẳng đủ sức để vượt lên chính mình. Nhưng nếu cuộc sống của bạn đang ngập tràn những kỳ vọng ngoài tầm với khiến bạn luôn mệt mỏi phải chạy theo đầy vô vọng, thì việc tự cho mình những khoảng lặng để nhìn lại cuộc sống hiện tại thêm một lần, tự hỏi xem còn những gì nhỏ xinh mà mình có thể yêu, có thể thấy an yên với nó thay vì theo đuổi một tương lai vô định? Những lúc như thế, bạn của tôi, mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Thật sự. Rất nhiều.
Dĩ nhiên, bạn chẳng thể ngừng mưu cầu bởi ước muốn của con người luôn là vô hạn. Ta khát khao sự hoàn hảo hơn và hơn thế nữa, cảm tưởng như chẳng bao giờ ta có thể dừng chân và tự thỏa mãn được mấy phần. Nhưng, hãy từ từ thôi, thêm từ từ những hy vọng, đặt vào từ từ những mong ước, mưu cầu cho tương lai, bước từ từ từng bước theo kế hoạch, đừng vồn vã, đừng cố thúc ép khi ta chưa thật sự sẵn sàng. Suy cho cùng thì cũng chỉ ta là đủ yêu thương ta nhất, sao lại phải tự cầm dao kè vào sau chính lưng mình, phải không?
Sẽ là những ngày bực bội khi người yêu bạn vô tình quên mất ngày kỷ niệm của hai đứa hoặc chỉ tổ chức qua loa cho xong chuyện. Bạn có thể khóc lóc, hờn dỗi hay thậm chí đưa ra bản án “phạt nguội” trong suốt những ngày dài sau đó. Nhưng mà này, chí ít thì bạn cũng đang có người yêu thay vì phải đơn độc tủi thân giữa Giáng sinh hay ngày Lễ tình nhân đầy giá lạnh. Bạn đúng ra nên vui vì còn được có ngày kỷ niệm trong tình yêu mới phải.
Sẽ là những khi bạn chỉ vừa đủ điểm để đạt mức trung bình. Khoảng 6.5, nhỉ? Trong khi đứa bạn học bạn luôn ganh đua cùng kỳ đó làm một cú nhảy ngoạn mục lên 7.5. Bạn có thể sẽ cáu gắt, sẽ ấm ức, hoặc có khi còn nghỉ chơi luôn và không thèm nhìn mặt người bạn ấy. Nhưng mà này, suy cho cùng thì cả hai bạn kỳ đó cũng chỉ đều cầm một tấm bằng tiên tiến như nhau mà thôi. Bạn chính ra nên mừng vì chuyện đó.
Rồi, sẽ là những lúc bạn về nhà sau một ngày dài đằng đẵng và đầy mệt mỏi, nhưng bữa cơm phần lại thì chẳng có lấy nổi một món mà bạn thích. Bạn có thể để bực dọc, buồn phiền tăng lên vài phần hay thậm chí còn bỏ bữa. Nhưng, thôi nào, có ăn là tốt rồi phải không? Mà bạn nào cũng đâu phải thiếu chân thiếu tay đâu mà không thể tự nấu được cho mình thêm một thứ gì đó ăn được, nhỉ?
Bạn thấy đó, nếu không thể có được những gì mình muốn, hãy học cách muốn những gì mình có. Nếu chưa thể có được những gì mình yêu, hãy cứ yêu lấy những gì mình có. Hạnh phúc, sẽ từ đó đến bên bạn. Giống như khi ta nói, nếu không thể có được những hạnh phúc ta cần, hãy tập cách cần những hạnh phúc ta đang có.
Hay như ngày tôi ngồi tâm sự với người em gái nhỏ đang trong tâm trạng không muốn lấy chồng nhưng vẫn rất hoang mang về tương lai khi xung quanh mình có quá nhiều đám cưới:
“Cô gái à. Em sống được một thế kỷ chứ mấy. Giống như một năm em chỉ có 365 ngày, một ngày em cũng chỉ có 24 giờ. Tại sao lại lựa chọn thứ có thể khiến em phải phân tâm hơn nửa quỹ thời gian tồn tại của mình như thế khi em không thích... và chỉ vì mọi người cũng thế?”
Bạn thân mến, dù ước mơ và hoài bão có bay xa đến đâu, hãy luôn nhớ dành thời gian nhìn lại thực tại của mình, để không bỏ lỡ những hạnh phúc đang hiển hiện, bạn nha!