Chương 1
Lúc Genshichi trở lại với cây rìu trong tay, phu nhân Itoko, Suzuko, đám hầu gái cùng mấy người làm công trong nhà đều đã lũ lượt kéo tới chỗ rào tre. Vợ Ryosuke là Akiko cũng lật đật cầm đèn lồng chạy tới.
Một nhát, hai nhát. Genshichi vung rìu, bản lề dần long ra, cánh cửa nghiêng sang bên. Ryosuke định lách qua, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì, Ginzo chụp vai gã kéo lại.
Ginzo đứng trước cánh cửa tre, ngó vào quan sát sân vườn biệt thất một lúc.
“Không có dấu chân.” Ông khẽ lẩm bẩm rồi quay lại phía sau, “Xin mọi người hãy chờ ở đây. Cậu và cậu này theo tôi.” Ginzo chỉ vào Ryosuke và cậu người làm Genshichi. “Cẩn thận… Đừng giẫm loạn lên tuyết. Cô này, đưa đèn tôi mượn.”
Khi cấp bách thì thân phận hay giai cấp chẳng còn ý nghĩa nữa. Ai nấy đều bị uy thế kì lạ của Ginzo lấn át, không dám phản đối. Chỉ riêng Ryosuke là không kìm nổi bực tức khi phải nghe lời sai bảo của người đàn ông từng là tá điền này. Chắc gã sẽ bớt khó chịu nếu biết Ginzo đã trở thành trí thức chứ không còn thuộc tầng lớp nông dân, ông đã lấy được tấm bằng đại học bên Mỹ sau quá trình học hành gian khổ.
Bước qua cánh cửa tre thì chạy dọc ngay bên trái là một bờ rào thấp đan hình ô vuông. Trên khoảnh sân vườn đằng sau bờ rào ấy là lớp tuyết dày như bông, tinh không một dấu chân. Điện trong biệt thất vẫn bật, ánh đèn hắt ra từ vách thông gió[24] phía trên cửa chớp.
Ba người nhanh chóng chạy tới cửa chính ở phía Đông biệt thất. Cửa chính gồm hai lớp là cửa liếp và cửa gỗ màu đỏ son. Cửa liếp đã khóa bên trong nên không dùng lực để mở được. Ryosuke cùng Genshichi ra sức gọi và đập cửa rầm rầm, nhưng không có tiếng đáp.
Sắc mặt Ginzo càng lúc càng tệ. Ông rời chỗ cửa chính, nhảy qua bờ rào mắt vuông, vào sân vườn ở phía Nam biệt thất. Hai người còn lại vội vã theo sau. Cửa chớp sơn màu đỏ son phía đó cũng đóng kín. Ryosuke và Genshichi vừa đập cửa vừa thay nhau gọi tên Kenzo. Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Đập cửa mãi không được, ba người bèn vòng sang phía Tây. Bỗng Ryosuke hét lên rồi đứng sững lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Kia… Kia là…”
Ryosuke run rẩy chỉ tay về phía trước, Ginzo và Genshichi đưa mắt nhìn theo rồi vô thức kinh hãi nín thở.
Cách căn biệt thất độ hai mét về phía Tây có cột đèn đá cỡ lớn. Dưới chân cột đèn cắm một thanh kiếm Nhật.
Genshichi trông thấy định tiến tới thì Ginzo lập tức kéo lại.
“Đừng động vào!”
Ginzo giơ đèn lồng soi xuống mấy bụi cây tối đen. Không có dấu chân. Trong lúc ấy, Ryosuke kiểm tra kĩ từng cánh cửa chớp. Không thấy gì khả nghi, tất cả đều được đóng chặt từ bên trong.
“Ông ơi, hay mình dòm thử qua vách thông gió xem sao?”
“Ừ, cậu coi thử đi.”
Phần trồi ra ở phía Tây biệt thất là phòng vệ sinh. Chỗ góc vuông tạo bởi phòng vệ sinh và ngăn đựng các cánh cửa chớp có đặt một bệ rửa tay lớn bằng đá. Genshichi trèo lên bệ, nhòm vào trong biệt thất qua vách thông gió phía trên cửa chớp.
Cái vách này về sau sẽ trở thành điểm mấu chốt trong vụ án, nên tôi xin miêu tả sơ qua. Gọi là vách, nhưng nó được cấu tạo từ một cây gỗ to dày, bắc ngang, tức là song song ngay phía trên khung cửa chớp. Cây gỗ này không đẽo gọt vuông vắn mà được để nguyên hình dạng vốn có, chỉ cạo vỏ và bào nhẵn những chỗ cần thiết. Vì thế giữa nó và khung cửa, chỗ thì toang hoác, chỗ lại khít khịt, nên người ta không làm nan chớp hay dán giấy ở đó. Tuy nhiên, khoảng hở rộng nhất cũng chỉ độ mười lăm phân, người dĩ nhiên không chui qua được. Và như đã nói từ đầu, cửa chớp, khung cửa và cây gỗ đó, tất cả đều sơn màu đỏ son.
Genshichi nhìn vào bên trong.
“Đằng này có một cánh cửa trượt để mở. Một cánh cửa sổ ở góc cạnh hộc tường cũng… Bình phong hình như đổ về hướng này, còn cánh phòng phía sau bình phong thì con không thấy rõ.”
Ba người lại tiếp tục gọi lớn tên Kenzo và Katsuko trong vô vọng.
“Hết cách rồi, phải phá cửa chớp thôi.”
Cửa chớp của biệt thất thuộc kiểu xếp lần lượt từng cánh ăn khớp với nhau thành chuỗi, nên không bỗng dưng dỡ riêng một cánh từ giữa được. Genshichi nhanh chóng chạy ra chỗ cửa tre lấy rìu. Ginzo và Ryosuke đứng đó chờ thì chợt nghe có tiếng chân người trên vách núi sau nhà, liền vội vã chạy tới mé phòng vệ sinh.
“Ai? Ai ở đó?” Ngay trước phòng vệ sinh là một cây long não rất to. Từ sau cái cây có tiếng người vọng tới.
“Trưởng chi thứ đấy ư?”
“Ôi, anh Shu? Anh đứng đó làm gì vậy?”
“Ban nãy tôi nghe có tiếng gì lạ lắm nên chạy ngay ra đây. Xong vừa rồi lại nghe giọng anh…”
“Anh Shu đây là ai thế?”
“À, anh ấy là tá điền trong nhà, tên Shukichi, thường tới cối xay nước đằng kia để giã gạo.”
Trên con suối ở phía Tây dinh thự Ichiyanagi có cái guồng nước hỏng đã nhắc tới ở đầu truyện. Tuy nhiên, lúc bấy giờ căn nhà chứa cối xay cạnh guồng nước còn chưa hỏng, nên mỗi ngày anh tá điền Shukichi đều đến giã gạo từ sáng sớm. Điều này khiến vụ án càng thêm phần kì bí. Bởi…
“Anh Shukichi, anh vừa bảo nghe thấy âm thanh lạ nên chạy ngay ra khỏi căn nhà chứa cối xay nước nhỉ? Lúc đó anh có thấy bóng dáng khả nghi nào không?”
Nghe Ginzo hỏi, Shukichi trả lời, “Không, tôi chẳng thấy ai cả. Vừa nghe âm thanh lạ, tôi liền chạy ra chỗ cầu đất thì một loạt tiếng đàn vọng tới. Tôi tức tốc leo lên vách núi để xem, nhưng không thấy bóng người nào.”
Vừa hay Genshichi mang rìu tới, nên Ginzo nhờ Shukichi tiếp tục đứng đó canh chừng, còn mình và Ryosuke thì quay lại chỗ cửa chớp.
Theo lệnh của Ryosuke, Genshichi bổ rìu vào cánh cửa chớp ngay cạnh ngăn đựng các cánh cửa. Cánh cửa lập tức nứt toác. Ryosuke thò tay vào trong, tháo then cài cuối cùng cũng mở được một cánh.
Họ vội vàng bước vào biệt thất, để rồi sững sờ trước cảnh tượng bên trong. Một cảnh tượng máu me hãi hùng khôn tả.
Kenzo và Katsuko nằm trên vũng máu, thân thể chằng chịt vết chém. Máu bê bết trên đệm uyên ương dành cho đêm động phòng, chiếu mới thay và trên cả bình phong dát vàng đổ sập trước đầu đệm. Bầu không khí hoan hỉ của đêm tân hôn biến đâu mất, chỉ còn bức tranh địa ngục kinh hoàng khiến người chứng kiến lạnh sống lưng.
Trông thấy cảnh tượng đó, Genshichi hoảng sợ đến không đứng vững nổi. Ginzo túm lấy vai anh ta, đẩy ra khỏi phòng.
“Mau gọi bác sĩ và cảnh sát tới. Còn nữa, đừng để ai bước qua cửa tre vào đây…”
Genshichi đi rồi Ginzo mới phẫn uất quan sát kĩ hai xác chết thê thảm và nhìn quanh căn phòng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt ông là cây đàn tranh. Cây đàn đen bóng thếp vàng được đặt nơi đầu đệm của Katsuko, trông như đang tiếc thương cho vong hồn người đã khuất. Đặc biệt, trên 12 dây đàn đều có dấu máu lưu lại, như vừa được gảy bởi những ngón tay nhuốm máu. Cây đàn chỉ còn 12 dây là bởi 1 dây đã đứt, cuộn tròn ở hai đầu. Hơn nữa, không thấy con nhạn[25] của dây đàn bị đứt đâu.
Dây đàn đứt, con nhạn không còn!
Như sực nhớ ra, Ginzo liền kiểm tra hết khóa cửa trong nhà. Cửa chính, cửa chớp đều không thấy bất thường. Ông xem xét kĩ càng cả tủ âm tường bên gian sáu chiếu và tủ âm tường nhỏ đối diện phòng vệ sinh phía Tây. Khung cửa sổ nhỏ nằm cuối dãy hành lang phía Tây cũng không có dấu vết khác lạ.
Ginzo trở lại gian tám chiếu, thấy Ryosuke vẫn đang hoang mang sững sờ, ông khẽ lẩm bẩm.
“Kì quái thật. Không có chỗ nào để trốn cả. Chẳng nhẽ…”
Chẳng nhẽ…? Ryosuke xem ra đã hiểu ý Ginzo, liền kiên quyết lắc đầu.
“Không thể nào! Sao có chuyện đó được. Ông nhìn xem, bức bình phong kia…”
Trên bình phong dát vàng còn lưu một dấu tay dính máu chưa khô hẳn. Dấu tay ấy chỉ có ba ngón. Ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa… Trông vô cùng kì quái, khó tả.
Như các bạn đã biết, người kể lại câu chuyện này cho tôi là anh F. Cha anh, tức ông F, thời còn sống từng là bác sĩ kì cựu của làng. Lúc xảy ra vụ án, ông là một trong những người đầu tiên chạy tới dinh thự Ichiyanagi. Xem chừng rất hứng thú với vụ tiếng đàn sát nhân này, ông đã ghi chép lại toàn bộ tình tiết. Câu chuyện tôi đang viết ra đây chủ yếu dựa trên các ghi chép của ông. Trong đó có sơ đồ phác thảo biệt thất của dinh thự Ichiyanagi, cũng là tư liệu cực kì quý báu không thể thiếu trong quá trình phá án, nên tôi cũng vừa giới thiệu y nguyên rồi đó.
Quay lại câu chuyện thì sau khi được cậu người làm Genshichi cấp báo, viên cảnh sát tuần tra của làng và ông F vội vã chạy tới. Lúc ấy là tầm 6 giờ sáng, trời dần rạng. Viên cảnh sát tuần tra xem xét hiện trường, nhận thấy tình hình nghiêm trọng, liền gọi điện báo cho cảnh sát thị trấn So—. Cảnh sát thị trấn lại báo lên cảnh sát tỉnh. Cứ như vậy, những người có chức trách lần lượt đến hiện trường. Nhưng dù sao địa điểm cũng vẫn là nông thôn, đường sá bất tiện, nên tới giữa trưa mọi người mới có mặt đông đủ.
Dĩ nhiên cảnh sát phải tiến hành khám nghiệm hiện trường và thẩm vấn những người có liên quan. Nhưng viết đủ mấy chi tiết vụn vặt ấy ra thì rất dài dòng, e là nhiều độc giả sẽ thấy tẻ nhạt, nên tôi xin chỉ tóm tắt thật ngắn gọn kết quả khám nghiệm hiện trường và thẩm vấn của người phụ trách vụ án này là chỉ huy Isokawa.
Vấn đề đầu tiên, không gì khác chính là dấu chân. Chỉ huy Isokawa đến hiện trường vào khoảng 11 giờ sáng, lúc đó tuyết đang tan dần. Tuy nhiên, Ginzo, Ryosuke và Genshìchi khẳng định trên nền tuyết không có bất kì dấu chân nào cả. Mãi sau này việc ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng viên chỉ huy, nhưng nếu hỏi rằng thật ra có dấu chân hay không, thì câu trả lời là có.
Xin hãy tham khảo sơ đồ phác thảo khu biệt thất mà tôi đã giới thiệu ở trước. Phía Bắc biệt thất là vách núi, Giữa vách núi và biệt thất là khoảng đất trống, bề rộng khoảng hai mét, phía trên có rừng tre che phủ nên tuyết không tích thành lớp dày bên dưới. Tuy nhiên người ta tìm thấy vài dấu giày rải rác ở đây. Không chỉ dấu giày, Vách núi đằng sau còn lưu lại vết tích như có người trượt xuống. Qua điểm này có thể suy ra trong mấy ngày gần đây, đã có người trượt từ vách núi xuống khoảng đất trống. Như trong sơ đồ phác thảo thì sau khi vòng sang phía Đông, dấu giày bị tuyết vùi lấp ngay trước cửa chính biệt thất, nhưng trên thềm nhà lại có dấu giày dính bùn. Nên có thể sau khi xuống khỏi vách núi, kẻ đó đã đi vòng sang phía Đông rồi vào biệt thất qua cửa chính.
Ngoài ra, dấu giày còn cho thấy là mũi giày khá nhăn nhúm, gót xiêu vẹo, nên dễ nhận ra là đôi giày ấy đã cũ nát. Nhà Ichiyanagi không có ai đi giày như thế, nên hẳn đó là dấu giày của hung thủ. Nói cách khác, hung thủ đã trượt xuống khỏi vách núi phía sau rồi lẻn vào biệt thất qua cửa chính. Nhưng chuyện đó xảy ra lúc nào? Trận tuyết kia sẽ là manh mối quan trọng giúp chúng ta biết được điều ấy.
Tuyết bắt đầu rơi vào khoảng 9 giờ tối hôm trước, đến tầm 3 giờ sáng thì ngừng, suy ra hung thủ phải đột nhập vào biệt thất trước 9 giờ tối, hoặc cùng lắm là trước 2 giờ sáng, lúc tuyết nặng hạt. Song dấu giày dính bùn trên thềm nhà lại không giống từng giẫm lên tuyết, nên xem ra hung thủ đã lẻn vào từ trước 9 giờ tối.
Ngoài ra, Akiko bên chi thứ khai đi đóng cửa chớp của biệt thất xong lúc khoảng 7 giờ tối. Khi ấy ngoài cửa chính vẫn chưa có dấu giày, nên hẳn sau đó hung thủ mới lẻn vào. Tóm lại, suy luận theo lẽ thường thì thời điểm hung thủ đột nhập nhiều khả năng nằm trong khoảng từ 7 đến 9 giờ tối, lúc hôn lễ đang diễn ra bên nhà chính.
Vậy sau khi lẻn vào biệt thất, hung thủ đã làm gì? Mời các bạn độc giả xem lại sơ đồ phác thảo. Đối diện phòng vệ sinh ở phía Tây có tủ âm tường sâu khoảng một mét, hung thủ có lẽ đã nấp bên trong. Tủ âm tường ấy dùng để cất chăn đệm cũ, và trên đống chăn đệm còn lưu rõ dấu vết có người đè lên. Ngoài ra, vỏ của thanh kiếm hung khí cũng bị bỏ lại trong tủ.
Thanh kiếm Nhật này vốn là vật sở hữu của gia tộc Ichiyanagi. Đêm đó, nó được đặt trên cái kệ bên phải hộc tường trong biệt thất để trang trí. Hung thủ lấy trộm nó rồi trốn vào tủ. Theo lẽ ấy, vào khoảng 1 giờ hơn, lúc cô dâu chú rể làm lễ hợp cẩn trong phòng, chắc chắn thanh kiếm không còn trên kệ. Song lúc đó, đằng trước bức tường gắn kệ lại dựng bình phong dát vàng, nên không ai phát hiện ra việc thanh kiếm biến mất.
Tuy nhiên, cô dâu chú rể đi nghỉ vào khoảng 2 giờ sáng, vậy tại sao phải chờ đến tận 4 giờ hung thủ mới ra tay? Có nhiều cách giải thích, nhưng hợp lý nhất là giả thuyết: trong đêm tân hôn, Kenzo và Katsuko không ngủ ngay nên hung thủ phải đợi họ say giấc… Bây giờ, mời các bạn chú ý vị trí của tủ âm tường lần nữa.
Giữa tủ âm tường với gian tân hôn tám chiếu chỉ là bức tường mỏng. Nên hung thủ hẳn đã nghe rõ từng lời âu yếm, từng hơi thở, nhất cử nhất động của đôi tân lang tân nương, tựa như chính hắn đang có mặt trong phòng. Đây là điểm khiến người ta dựng tóc gáy trong vụ án. Ngay đến Ginzo cũng sầm mặt không nói nên lời khi nghe xong giả thuyết này.
Quay lại câu chuyện. Sau khi thấy hai người ngủ say, hung thủ rút kiếm, bước ra khỏi tủ. Hẳn mở cửa trượt phía Tây, bước vào gian tám chiếu. Tuy nhiên, trước đó hắn lại hành động rất kì lạ. Không, chính xác là cảnh sát phán đoán rằng hắn đã làm thế.
Cánh cửa sổ trượt ở góc cạnh hộc tường trong phòng hơi hé mở. Như trước đây đã đề cập, sau khi Katsuko làm lễ hợp cẩn và đánh đàn, Akiko đặt hộp đựng móng gảy vào góc hộc tường. Vị trí hộp nằm ngay dưới khe cửa sổ mở hé. Xem ra hung thủ đã thò tay qua khe cửa, trộm hộp đựng rồi lấy ba chiếc móng gảy đeo vào tay.
Sở dĩ cảnh sát suy đoán thế là bởi trên bình phong còn lưu lại ba dấu ngón tay dính máu, chính là ba dấu ngón tay kì lạ tôi nhắc tới ở cuối phần trước. Gọi là dấu tay nhưng chúng không có vân, nên nói đúng ra phải là ba vết móng gảy phẳng lì.
Hãy nhớ lại đặc điểm của móng gảy đàn tranh. Khác với móng gảy của các loại đàn khác, móng gảy đàn tranh phải đeo vào mặt trong của ngón tay, nên sẽ che đi vân tay của người đeo. Phía cảnh sát cho rằng hung thủ biết rõ điều này nên mới đeo móng gảy trước khi gây án. Ba móng gảy dính máu được phát hiện trên kệ bồn rửa trong phòng vệ sinh càng củng cố cho suy đoán này.
Sau khi đeo móng gảy, hung thủ cầm kiếm lẻn vào gian tám chiếu, trước tiên chém nhiều nhát giết Katsuko đang ngủ. Qua dấu vết ở hiện trường, cảnh sát nhận định Katsuko đã cố gắng phản kháng, đúng hơn là vùng vẫy yếu ớt. Song dưới lưỡi kiếm của hung thủ, chẳng mấy chốc cô tắt thở.
Trong lúc đó, nghe tiếng động, Kenzo tỉnh giấc và lật chăn vùng dậy. Hung thủ lập tức chém dọc một nhát từ bả vai xuống cánh tay trái của Kenzo. Dẫu vậy, Kenzo vẫn không nao núng. Anh ta bước qua thi thể của Katsuko, toan phản kháng. Ngay lúc ấy, hung thủ đâm Kenzo một nhát xuyên tim, khiến anh ta gục luôn lên xác vợ.
Sau khi xem xét các dấu vết tại hiện trường, chỉ huy Isokawa đã suy đoán như trên, còn các chi tiết khác thì chưa giải thích được.
Tôi từng nhắc đến việc cây đàn tranh trong phòng đã được lôi ra đặt ở đầu đệm của thi thể và dây đàn thì dính máu. Xem chừng hung thủ đã chơi đàn, nhưng tại sao? Ngoài ra, con nhạn của dây đàn bị đứt rốt cuộc biến đi đâu? Cảnh sát khám xét mọi ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn không tìm thấy.
Tuy nhiên, điều kì lạ nhất là không hiểu hung thủ trốn ra từ lối nào. Xin được nhắc lại, toàn bộ cửa trong biệt thất đều khóa cẩn thận, không có lấy một khe hở đủ cho người lách qua. Nhưng sau khi sát hại vợ chồng Kenzo và chơi đàn xong, chắc chắn hung thủ phải chạy qua hành lang phía Tây để ra ngoài. Ngoài ba móng gảy dính máu trong phòng vệ sinh mà trước đó tôi từng đề cập, người ta còn tìm thấy chiếc khăn tay kiểu Nhật nhuốm máu bị vo tròn rơi trên hành lang, ngay dưới cánh cửa chớp mà nhóm Ryosuke và Genshi chi phá. Không những vậy, sau này cảnh sát còn phát hiện một dấu tay ba ngón ở mặt trong cánh cửa chớp đó. Dấu tay này có cả vân tay và dính chút máu. Xem chừng lúc ấy hung thủ không còn đeo móng gảy.
Từ đây có thể suy ra hung thủ mở cửa chớp để thoát thân. Nhưng vấn đề là lúc Ryosuke và Genshichi phá, cửa chớp có thực sự đang khóa không? Hễ nhắc tới chuyện này, người mở then cài là Ryosuke lại tức tối phân bua.
“Then cửa chốt chặt lắm. Genshichi dùng rìu phá xong một lỗ tôi mới thò tay mở được. Hung thủ sao trốn qua đó được? Nhảm nhí. Mà nếu đúng là trốn qua đó thì dấu chân đâu? Trên tuyết làm gì thấy dấu chân nào. Chuyện này ngoài tôi và Genshichi thì ông Ginzo đây cũng biết rất rõ.”
Ginzo gật đầu, tiếp tục giữ im lặng. Song lúc đó, ánh mắt ông vẫn có nét nghi hoặc khi nhìn Ryosuke.
Tuy nhiên, bây giờ chúng ta hãy quay lại câu chuyện ngay sau khi phát giác án mạng đã.
Ginzo và Ryosuke cứ đứng như trời trồng cạnh hai thi thể, nhìn nhau cho đến gần sáng. Cuối cùng, khi các nhà chức trách lần lượt có mặt, Ginzo mới yên tâm rời khỏi biệt thất. Lúc ấy là khoảng 7 giờ. Hôm nay có vẻ đẹp trời, khác hẳn đêm qua. Dưới ánh ban mai, lớp tuyết đọng lấp lánh trên mái căn nhà chính bề thế của gia tộc Ichiyanagi. Tiếng tuyết tan rồi lăn qua mái hiên rơi xuống đất càng lúc càng mau.
Tuy nhiên Ginzo chẳng còn lòng dạ đâu mà thường thức cảnh sắc hay nghe lọt tai âm thanh ấy. Ông mím chặt môi, nét đau đớn hằn trên khuôn mặt. Ẩn sâu dưới nỗi đau là cảm giác phẫn uất vì ân hận. Ông lầm lũi rời biệt thất, quay lại nhà chính, vừa hay thấy Saburo về tới sau khi đưa ông trẻ về làng Kawavào đêm qua. Xem chừng người nhà Ichiyanagi đã sang đó báo tin nên y tức tốc trở về, mặt mày tái mét. Nhưng về cùng y còn một nhân vật không ai ngờ tới.
Người đó trạc ba lăm ba sáu tuổi, mặt tròn trịa, râu tóc gọn gàng, mang phong thái của người có học. Phu nhân Itoko vừa thấy liền tròn mắt kinh ngạc, thở gấp hẳn lên.
“Ôi Ryuji, sao con lại về?”
“Mẹ, con vừa nghe Genshichi bảo, trong nhà xảy ra chuyện ạ?” Anh ta có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh.
“Đúng là chuyện lớn. Mẹ cũng không biết phải làm sao. Nhưng Ryuji, sao con lại về? Con về từ lúc nào?”
“Con mới từ Fukuoka về. Hội thảo xong sớm hơn dự kiến nên con muốn về chúc mừng anh cả, cũng vừa xuống ga Kiyo thôi. Con tính ghé qua làng Kawa— trước để hỏi han tình hình, tiện đường tới thăm ông trẻ thì gặp Genshichi…”
Từ nãy đến giờ Ginzo vẫn luôn hoài nghi quan sát Ryuji. Nghe thế, ông trợn mắt, nhìn chăm chăm như muốn thiêu đốt anh ta. Ryuji nhận ra ánh mắt ngờ vực ấy nên bồn chồn liếc sang phu nhân Itoko.
“Mẹ, vị này là…”
“À, đây là chú của Katsuko. Ông Ginzo, đây là con trai thứ hai nhà chúng tôi, Ryuji.”
Ginzo im lặng gật đầu rồi trở vào phòng. Đúng sững một hồi, cuối cùng ông lẩm bẩm mấy tiếng “Hắn nói dối” rồi vội vàng lấy giấy đánh điện báo trong hành lí ra, ngẫm nghĩ giây lát sau đó viết.
Katsuko đã chết. Mau gọi Kindaichi.
Người nhận là vợ ông.
Viết xong, Ginzo tự tay đem bức điện ra gửi ở bưu điện làng Kawa—.
“Vụ án này quả là rắc rối. Quá khủng khiếp. Bao năm trong nghề, tôi chẳng mấy khi nao núng dù phải đương đầu với đủ loại tội ác hung hiểm, đẫm máu. Nhưng vụ này thì khác, càng nghĩ càng rùng mình. Cậu Kimura, tại sao chỉ có dấu chân hung thủ bước vào mà không có bước ra nhỉ?”
Nơi chiếc bàn kê ngoài hành lang biệt thất, chỉ huy Isokawa cắm cúi chắp ghép mấy mẩu giấy vụn lại với nhau. Cậu điều tra viên Kimura vừa giúp vừa đáp, “Sao sếp không suy nghĩ đơn giản hơn?”
“Đơn giản hơn là thế nào?”
“Là người tên Ryosuke đã nói dối. Thế thì hết kì lạ ngay. Then cửa đã cài hay chưa, chỉ mình gã biết. Gã muốn nói sao chẳng được.”
“Cũng đúng. Nhưng nếu thế, vấn đề lại là dấu chân.”
“Sếp à, một lúc sao nghĩ hai việc được. Vụ dấu chân thì chúng ta sẽ thử tìm lại trong vườn. Vấn đề bây giờ là tại sao Ryosuke phải nói dối.”
“Cậu nghĩ sao?”
“Em đoán gã biết chuyện gì đó. Nói cách khác, gã quen biết hung thủ.”
“Việc gã quen biết hung thủ thì liên quan gì đến then cài cửa?”
“Sao lại không liên quan? Chỉ cần khai “then đã cài’ là quá đủ làm rối tung vụ án. Em chẳng ưa gã tẹo nào. Cứ lén la lén lút.”
“Cái cậu này, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Dễ đi chệch hướng điều tra lắm.” Isokawa nói vậy nhưng cũng chẳng có ấn tượng tốt với Ryosuke.
Mấy anh em trong chi chính của gia tộc Ichiyanagi dẫu sao vẫn có tác phong, tâm thế của nhà quyền quý, không hổ danh hậu duệ dịch trạm. Ngay đến người bất tài và lười biếng nhất là Saburo vẫn ít nhiều mang phong thái thiếu gia. So ra, Ryosuke thua kém hẳn. Dáng người nhỏ thó trông già hơn tuổi, hay so đo tính toán, lại còn keo kiệt nữa. Tính tình con người này chỉ cần nhìn vào mắt là biết. Hai con ngươi liếc ngang liếc dọc, lúc nào cũng thăm dò sắc mặt người khác. Trông qua có vẻ nhu nhược nhưng lại thấp thoáng nét nham hiểm, khiến người ta đề phòng.
“Gã thuộc chi thứ đúng không?”
“Vâng. Cả đời sao ngóc đầu lên nổi. Nhưng nghe nói nạn nhân Kenzo là người chỉ biết có sách vở, chẳng quan tâm việc nhà, nên Ryosuke bòn rút được kha khá.”
“Thế còn người tên Ryuji? Cái cậu trông vô cùng khả nghi mới trở về sớm nay ấy.”
“À, người đó ạ? Anh ta được nhận xét khá tốt. Người trong làng đều khen là hào sảng, dễ gần. Dù sao cũng làm cho bệnh viện của Đại học Osaka, lần này còn vừa trở về từ hội thảo của Đại học Kyushu nữa. Chuyện này chỉ cần bỏ chút công điều tra là biết, nên hẳn anh ta không nói dối đâu ạ.”
“Hừm… Theo như ban nãy cậu bảo thì Ryosuke đang bao che cho hung thủ… Tức là gã quen biết tên ba ngón tay kia. Nhưng bà chủ tiệm Kawada lại bảo tên đó trông như ăn mày, nghèo đói bẩn thỉu.”
Kawada là tên tiệm cơm trước cửa ủy ban, nơi người đàn ông ba ngón tay xuất hiện lần đầu trong câu chuyện.
Isokawa vừa thẩm vấn từng người trong nhà Ichiyanagi nên đã được nghe Saburo kể về người đàn ông kì quái tay ba ngón. Vừa nghe bảo trong biệt thất có dấu tay ba ngón, Saburo lập tức nhớ ra chuyện hóng được ở tiệm cắt tóc mấy hôm trước.
Nghe hết lời khai của Saburo, Isokawa liền phái điều tra viên tới tiệm Kawada. Qua bà chủ tiệm, họ thu được thông tin chi tiết về hình dáng, cử chỉ của người đàn ông, đồng thời thu giữ cái cốc hắn từng sử dụng. Như tôi từng kể, bà chủ thấy quá kinh tởm nên không dùng đến cái cốc ấy nữa, nên trên đó vẫn còn lưu rõ vân tay của tên ba ngón. Vật chứng được giao cho phòng giám định xử lý.
Sau khi nghe Saburo kể, Akiko cũng nhớ ra rằng ngay trước lúc cử hành hôn lễ, có người đàn ông kì lạ nọ đã lẻn vào bếp. Isokawa lập tức lấy lời khai của bà Nao và những người trong bếp lúc đó. Qua dáng dấp, hành vi mà họ miêu tả, có thể thấy kẻ lẻn vào bếp đúng là tên ba ngón. Về mảnh giấy, nhiều khả năng Kenzol đọc xong đã nhét vào ống tay áo.
Thẩm vấn Akiko xong, Isokawa bảo chị ta mang bộ đồ Kenzo mặc khi ấy tới rồi lục khắp hai ống tay, song chỉ thấy những mẩu giấy vụn. Nên lúc này viên chỉ huy đang tỉ mẩn ngồi ghép chúng lại với sự giúp sức của điều tra viên Kimura.
“Sắp xong rồi Kimura nhỉ. Chỗ này còn thiếu một mẩu. Không, không phải. Mẩu đó phải ở đây cơ. Còn hai chỗ nữa thôi, mẩu này và mẩu này… Chà, xong rồi.”
May thay không thiếu mẩu nào nên hai viên cảnh sát đã khôi phục được nguyên vẹn mảnh giấy. Trên đó hằn lên mấy dòng chữ như giun như dế.
“Nét chữ dị quá. Kimura, chữ đầu tiên… đọc là gì nhỉ?”
“Sếp ơi, hay đấy là chữ “sắp”?”
“Sắp”… Ra thế. Có vẻ là chữ “sắp” đấy. Sắp tới lúc… Phải rồi, ”Sắp tới lúc”. Thế chữ tiếp theo là gì?”
“Hình như là ”thực”. Có phải “thực hiện” không nhỉ?”
“Ờ, đúng rồi, “Sắp tới lúc thực hiện” à…? Chà, đoạn tiếp theo lại chẳng hiểu gì cả.”
Chữ viết quá cẩu thả, lại thêm mảnh giấy chắp vá nên hai viên cảnh sát phải tốn rất nhiều công sức mới đọc nổi, Suy luận một hồi, cuối cùng họ lần ra được nội dung sau.
Sắp tới lúc thực hiện lời hứa trên đảo rồi. Đánh úp, đánh lén, kiểu gì cũng được đúng không?
“Kẻ thù không đội trời chung” của mày. Đọc xong mảnh giấy, Isokawa và Kimura bất giác nhìn nhau.
“Sếp, đây là thư thách thức. Chẳng khác nào đe dọa giết người cả.”
“Không phải “chằng khác nào” đâu. Chính xác là đe dọa đấy. Án mạng đã xảy ra chỉ vài tiếng sau khi lá thư này được chuyển cho người nhà Ichiyanagi. Khi thật, vụ án càng lúc càng rắc rối.” Isokawa đứng dậy, tay cầm lá thư đe dọa đã dán lại cẩn thận. “Trước hết cứ qua nhà chính hỏi thử đã. Thư nhắc tới lời hứa trên đảo”, nên chỉ cần hỏi người nhà Ichiyanagi xem Kenzo từng sống trên đảo nào, khi nào, là biết ngay.”
Isokawa vừa định xỏ guốc thì sau lưng chợt vang tới tiếng gọi của một cậu điều tra viên trẻ tuổi, nãy giờ vẫn cần mẫn điều tra ở khu vực phía Tây biệt thất.
“Thưa sếp, phiền sếp qua bên này. Có thứ lạ lắm ạ.”
“Sao, sao? Phát hiện gì mới à?” Isokawa theo cậu điều tra viên trẻ tới khoảnh vườn bên ngoài phòng vệ sinh.
Mời độc giả xem sơ đồ phác thảo lần nữa. Ở đó có đống lá rụng vun cao, cậu điều tra viên trẻ phải dùng đầu gậy bới ra.
“Sếp nhìn xem.”
Vừa trông, Isokawa lập tức trợn tròn mắt.
“Ơ, kia là con nhạn mà?”
“Vâng, chính là con nhạn bị mất đấy ạ. Hóa ra hung thủ vứt nó vào đây. Sếp ạ, xem chừng hung thủ đã chạy về phía này. Em từng nghĩ có khả năng hắn ném con nhạn qua cửa sổ phòng vệ sinh, nhưng quan sát lại mới thấy cửa sổ phòng vệ sinh đều lắp lưới mắt cáo có mắt rất nhỏ, từ bên trong không thể ném con nhạn ra ngoài. Còn nếu ném qua vách thông gió trên cửa chớp thì không đúng góc độ. À, con nhạn rơi trúng đống lá rụng nên không ướt lắm, hình như còn lưu dấu tay dính máu.”
Isokawa nhìn lên cửa sổ phòng vệ sinh rồi ngó sang bên cửa chớp. Quả đúng như lời cậu điều tra viên trẻ.
“Được rồi, trước hết cậu hãy cẩn thận mang đến phòng giám định. Chỉ phát hiện mỗi nó thôi à?”
“Dạ không, còn một thứ nữa. Mời sếp ra đây. Kia ạ.”
Cậu điều tra viên trẻ chỉ lên cây long não cành lá sum sê trên đầu họ.
“Đấy ạ, có cái liềm cắm trên cành cây thứ ba từ dưới lên. Ban nãy em trèo lên xem thì liềm cắm rất chặt, em vận hết sức vặn không gỡ ra được. Cán liềm còn in chữ Uehan.”
“Hay là người làm vườn để quên?”
“Trông vườn tược thế này, chắc dạo gần đây có người tới làm vườn. Nhưng bảo họ quên kéo còn được, chứ quên cái liềm cắm trên cây thì không phải kì quặc quá ạ?”
“Cũng đúng.” Isokawa trầm ngâm giây lát. “Cứ để cái liềm ở đó đi. Ngoài ra… À đúng rồi, đem con nhạn cho bên giám định. Với cả quan sát, xem xét khu vực này thật kĩ vào đấy. ”
Vừa tới nhà chính, Isokawa đã thấy người nhà Ichiyanagi tập trung đông đủ trong phòng khách.
Nơi góc phòng, Ginzo đang ngậm tẩu, không ngừng rít thuốc. Sáng nay, sau khi ra bưu điện về, ông liền vào phòng khách và ngồi im ở đó, hầu như chẳng nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Ginzo nghe mọi người xì xào bàn tán, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của từng người. Với người nhà Ichiyanagi, sự hiện diện của Ginzo tựa như đám mây u ám bao phủ bầu trời mùa mưa. Nhất là Ryosuke và Saburo, mồi lần trông thấy mặt Ginzo là đều lúng túng sợ sệt, ngoảnh sang hướng khác.
Chỉ có Suzuko, không biết từ lúc nào đã thân thiết với ông chú thoạt trông thì đáng sợ nhưng thực chất lại tốt bụng này. Lúc này, cô bé đang tựa vào chân Ginzo, làm nũng.
“Chú ơi.” Suzuko vừa nghịch ngón tay thô ráp của Ginzo vừa nói. “Suzuko… gặp chuyện này lạ lắm.”
“…” Ginzo vẫn ngậm tẩu thuốc, nhìn xuống Suzuko.
“Đêm hôm qua cháu có nghe thấy tiếng đàn tranh. Lần đầu thì tang tang tang roẹt, như có ai đeo móng gảy, cào lung tung qua các dây đàn. Lần thứ hai thì tưng tưng tưng như dùng thứ gì đó để gảy ấy. Chú cũng nhớ chứ?”
“Ừ nhớ. Sao thế?”
“Đêm hôm kia, Suzuko cũng nghe thấy tràng âm thanh tương tự vậy.”
Ginzo trợn mắt kinh ngạc nhìn Suzuko.
“Suzuko, cháu nói thật à?”
“Vâng, thật đấy ạ. Rõ ràng cháu nghe thấy tiếng đàn truyền từ biệt thất tới mà.”
“Thế là cháu cũng nghe thấy tiếng cào lung tung qua các dây đàn, tang tang tang roẹt, như đêm qua ư?”
“À không, không ạ. Chắc cũng có cả khúc đó, nhưng lúc ấy hẳn Suzuko đang ngủ say. Cháu chỉ nghe được mỗi đoạn gảy từng từng từng thôi.”
“Cụ thể đêm hôm kia cháu nghe thấy lúc mấy giờ?”
“Suzuko không biết là mấy giờ. Cháu sợ quá nên chui vào giường luôn. Tại đêm đó bên biệt thất đâu có ai, đàn cũng ở chỗ cháu mà. Chú ơi, mèo chết là sẽ biến thành ma thật ạ?”
Suzuko rất hay đang chuyện nọ lại đột ngột xọ chuyện kia. Tuy nhiên, chuyện cô bé vừa tiết lộ về tiếng đàn đêm hôm kia xem chừng có ý nghĩa rất quan trọng trong vụ án… Ginzo đương gặng hỏi thì Isokawa bước vào. Suzuko và Ginzo đành tạm ngưng trò chuyện.
“Tôi có việc muốn hỏi mọi người. Nạn nhân Kenzo có từng sống trên hòn đảo nào không?”
Nghe xong câu hỏi của viên chỉ huy, người nhà Ichiyanagi nhìn nhau.
“Chà… Ryosuke à, cháu nhớ không? Kenzo dạo này gần như không ra khỏi nhà mà nhỉ?”
“Không, không nhất thiết phải là dạo gần đây. Từ rất lâu trước kia cũng được. Kiểu đi du lịch rồi ở lại hòn đảo nào chẳng hạn?”
“À, thế chắc là có đấy. Hồi trẻ anh tôi rất thích đi du lịch, thường xuyên tới chỗ này chỗ kia. Nhưng chỉ huy à, việc ấy thì liên quan gì tới chuyện lần này?” Ryuji nhíu mày, nhìn chăm chăm Isokawa.
“Vâng, có khả năng liên quan mật thiết đấy. Nếu biết được tên hòn đảo đó thì tốt… Thực ra là vì thứ này.” Isokawa lấy lá thư chấp ghép có nội dung cảnh cáo ra. “Mấy câu viết trong đây khá kì lạ. Tôi sẽ đọc một lượt. Các vị nghe rồi xem xem thư mang hàm ý gì nhé.”
Isokawa đọc to lá thư. Đến đoạn “Kẻ thù không đội trời chung” của mày, bất chợt có một người khẽ thốt lên kinh ngạc. Đó là Saburo.
Trước cái nhìn chất vấn của viên chỉ huy và ánh mắt đầy nghi hoặc của mọi người, Saburo mặt mày tái mét, đứng ngồi không yên.
Hành vi kì lạ của Saburo không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
“Saburo, em biết gì về là thư này ư?”
Người vừa cau mày hỏi là Ryuji. Nhận thấy mọi ánh mắt trong phòng đều đang đổ dồn về phía mình, Saburo vô cùng hoảng loạn. Y lắp bắp, mồ hôi ròng ròng trên trán.
“Em… em…”
Ánh mắt Isokawa càng lúc càng nghiêm nghị. “Cậu Saburo, nếu biết điều gì, cậu hãy thành thực khai báo. Việc này vô cùng quan trọng đấy.”
Giọng điệu viên chỉ huy khá nghiêm khắc, càng khiến Saburo thêm căng thẳng. Y lắp bắp, “Tôi… nhớ câu cuối cùng trong lá thư kia… Kẻ thù không đội trời chung… Tôi từng trông thấy mấy chữ đó rồi.”
“Từng trông thấy? Ở đâu cơ?”
“Album của anh cả. Trong đó có một bức ảnh không ghi tên người hay gì cả, chỉ viết hàng chữ “Kẻ thù không đội trời chung”. Tôi… thấy kì lạ quá nên đến giờ vẫn nhớ rõ.”
Phu nhân Itoko và Ryosuke liếc nhìn nhau. Ryuji nhíu mày nghi hoặc. Ginzo vẫn ngồi đó lặng lẽ quan sát biểu cảm của ba người bọn họ.
“Album để ở đâu?”
“Hẳn vẫn trong thư phòng. Anh cả không cho phép bất cứ ai động vào đồ của anh. Tôi chỉ tình cờ trông thấy bức ảnh thôi.”
“Thưa phu nhân, chúng tôi đến thư phòng kiểm tra có được không?”
“Vâng, mới chỉ huy. Saburo, con dẫn chỉ huy qua đó hộ mẹ nhé.”
“Để con đi cùng.” Ryuji đứng lên.
Ginzo chỉ đứng dậy theo mà không nói gì.
Thư phòng của Kenzo nằm ở bên trái lối vào, tức góc Đông Nam của nhà chính. Đó là một căn phòng kiểu Tây, rộng khoảng hai mươi mét vuông, từ phía Nam kéo ra một bức tường dài độ một mét, chia căn phòng thành hai gian. Gian hẹp hơn được dùng làm phòng học cho Saburo, phía Bắc có cửa ra vào chung của cả căn phòng lớn. Gian còn lại rộng khoảng mười ba mét vuông, được Kenzo dùng làm thư phòng riêng. Toàn bộ mặt tường Đông và Bắc của gian này kê tủ sách cao đến tận trần, xếp đầy sách vở Tây phương; còn cạnh cửa sổ phía Nam đặt chiếc bàn lớn dùng để làm việc. Ở khoảng giữa hai gian có lò sưởi bằng sắt khá to.
“Cậu Saburo, quyển album đó đâu?”
“Trên… tủ sách… đằng kia…”
Nằm gọn gàng ngay ngắn ở ngăn đầu tiên, tức vị trí gần, dễ với nhất trên tủ sách bên trái bàn làm việc là mấy thứ gần gũi với cuộc sống thường ngày của Kenzo như album, nhật kí, sổ tư liệu. Thấy Saburo toan rút quyển album ra, Isokawa vội giữ tay y lại.
“Khoan… Chờ chút.”
Đứng trước tủ sách, Isokawa quan sát kĩ lưỡng ngăn để đồ ấy.
Có thể nhận ra Kenzo là người hết sức ngăn nắp. Tất cả nhật kí được cất giữ cẩn thận. Cả thảy có 20 cuốn, sắp xếp theo đúng thứ tự từ năm 1917 đến năm 1936, tức là đến hết năm ngoái. Hơn nữa kích cỡ, kiểu bìa, chất liệu đều giống nhau. Đó đều là sản phẩm của tiệm sách nào đó ở Tokyo. Điểm này thể hiện rất rõ tính cách của Kenzo.
Isokawa tiến tới sát tủ sách, soi kĩ đống nhật kí, sau đó nhíu mày nhìn sang những người có mặt trong thư phòng.
“Dạo gần đây có người đã động vào mấy cuốn nhật kí. Các vị xem ba cuốn năm 1924, 1925 và 1926 đi. Riêng ba cuốn này để không ngay ngắn, lại không phủ lớp bụi mỏng như các cuốn còn lại. Chưa kể chúng còn có điểm rất bất thường.”
Isokawa cẩn thận rút ba cuốn nhật kí ra, đưa cho mọi người xem. Khi thấy chúng Ginzo bất giác căng mắt nhìn. Cả ba cuốn đều bị xé mất nhiều trang. Cuốn năm 1925 thiếu hẳn phân nửa, gáy với bìa cũng xộc xệch lỏng lẻo.
“Các vị coi, vết xé còn rất mới, chứng tỏ vừa bị xé cách đây không lâu. Cho hỏi hồi mấy năm này thì Kenzo bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Anh cả năm nay 40, vậy năm 1924 anh ấy 27 tuổi.” Ryuji bấm đốt ngón tay đáp.
“Thế thì đây là nhật kí Kenzo viết thời khoảng 27 đến 29 tuổi. Lúc ấy anh ta đang làm gì?”
“Anh tôi tốt nghiệp đại học ở Kyoto năm 25 tuổi, sau đó ở lại trường làm giảng viên tầm hai năm. Nhưng không lâu sau mắc bệnh hô hấp nên phải thôi việc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba năm. Theo tôi mấy việc này cứ xem lại nhật kí là sẽ rõ.”
“Nói vậy anh ta viết mấy cuốn nhật kí này trong khoảng từ khi nghỉ việc cho tới giữa giai đoạn tĩnh dưỡng. Vấn đề là ai đã xé đi một phần nhật kí? Kẻ đó có mục đích gì? Phần bị xé được xử lý thế nào? Như ban nãy tôi đã nói, việc này chỉ mới xảy ra thôi. Ồ? Sao thế?”
Nghe tiếng Ginzo húng hắng ho đầy ẩn ý cùng tiếng ông gõ tẩu thuốc vào lò sưởi, Isokawa liền ngoái lại. Hiểu ý, viên chỉ huy bèn rảo bước tới chỗ lò sưởi, mở cửa lò và lập tức hừm một tiếng. Trong lò rõ ràng là những trang nhật kí còn thiếu đã bị thiêu. Tàn tro vẫn nguyên dạng trang giấy, chất thành đống.
“Ai…? Bao giờ…? À, lần cuối lò sưởi này được dọn là khi nào?”
“Đến chiều tối hôm qua còn chưa thấy đống tro này đâu. Tới khoảng 7 giờ tối, tôi vẫn đọc sách trong phòng và có cho củi vào lò hai, ba lần nên nhớ rõ. Chắc chắn lúc ấy không có đống tro này.” Saburo hoang mang nói, mắt trừng trừng trông đống tro. Như mọi lần, Ginzo nhìn Saburo chăm chăm, ánh mắt lạnh lùng. Không hiểu sao bỗng dưng má Saburo lại đỏ bừng bừng.
“Được rồi. Việc này chúng tôi sẽ điều tra kĩ càng sau. Đề nghị mọi người đừng ai động vào đống tro này. Cậu Saburo, kia là quyển album cậu nhắc tới phải không?”
Tổng cộng có năm quyển album, gáy ghi thời gian tương ứng bằng mực đỏ. Isokawa lôi quyển ghi “1923,1926” đặt lên bàn rồi cẩn thận mở ra xem. Viên chỉ huy mới lật vài trang, Saburo đứng bên cạnh đã chen lời. “Chỉ huy à, đây, chính là bức ảnh này.”
Saburo chỉ tay vào bức ảnh to cỡ tấm danh thiếp. Nó đã ngả màu, chằng chịt vết xước, hư tổn khá nghiêm trọng. Khác với những bức ảnh nghiệp dư xem chừng do Kenzo tự chụp, bức này giống ảnh chụp ngoài tiệm, thuộc loại để dán vào hồ sơ giấy tờ. Trong ảnh là một thanh niên chừng hai ba hai tư tuổi, để đầu húi cua, mặc âu phục cổ đứng đính khuy vàng.
Phía dưới bức ảnh quả thực chỉ vỏn vẹn dòng chữ “Kẻ thù không đội trời chung” ghi bằng mực đỏ nhưng đã ngả đen. Đúng là bút tích của Kenzo.
“Các cậu biết người trong ảnh là ai không?”
Ryuji và Saburo lặng thinh lắc đầu.
“Cậu Saburo, cậu đã bao giờ hỏi Kenzo về bức ảnh này chưa?”
“Tôi nào dám. Làm vậy không biết anh cả sẽ mắng tôi té tát nhường nào. Ngay đến chuyện trông thấy bức ảnh tôi còn không nói với anh ấy.”
“Phải dùng tới cách gọi “Kẻ thù không đội trời chung” thế này, hẳn kẻ trong ảnh cũng không tầm thường đâu. Các cậu có nhớ được việc gì xem chừng liên quan không?”
“Anh tôi thuộc kiểu không để người khác đọc được lòng mình. Cho dù từng xảy ra việc gì, anh ấy cũng sẽ khư khư giữ bí mật cho riêng mình thôi.” Ryuji nghiêm mặt đáp.
“Thôi thì tôi cứ mượn bức ảnh này đã.” Isokawa toan tách bức ảnh khỏi album, song keo dán chắc quá nên mãi không tách được. Sợ làm hỏng bức ảnh, viên chỉ huy đành lấy kéo cắt cả trang album rồi kẹp cẩn thận vào sổ tay.
Chú Thích:
[24] Phần kiến trúc nằm phía trên khung cửa, dùng để lấy ánh sáng, thông gió và trang trí cho căn nhà.
[25] Một bộ phận rời của đàn tranh, được đặt dưới mỗi dây đàn để nâng dây đàn. Có thể di chuyển vị trí để điều chỉnh âm thanh.