Chương 4
Kindaichi lấy một thứ ra khỏi ống tay chiếc kimono treo trên giá và chìa ra trước mắt Ginzo. Trong lòng bàn tay anh là con nhạn khắc hình chim và sóng.
“Kosuke, đây là…”
Ginzo trợn tròn mắt kinh ngạc và bất giác thở gấp. Kindaichi cười hì hì rồi nói tiếp.
“Chú, cháu bảo rồi mà? Đây là mánh khóe ảo thuật, hơn nữa còn là trò cơ bản nhất. Đêm đó… A, mời vào. Vào đây!”
Ginzo ngoảnh lại thì bắt gặp Suzuko mặc kimono dài tay đứng ở hành lang. Ánh mắt cô bé đầy thấp thỏm lo sợ.
“Suzuko, đến đúng lúc lắm. Anh muốn hỏi em một chuyện. Nhìn này, đây là con nhạn của cây đàn tranh đó phải không? Nhỉ, đúng chứ?”
Suzuko e dè bước vào, nhìn thứ trong tay Kindaichi rồi im lặng gật đầu.
“Cây đàn đó mất một con nhạn. Mất khi nào?”
“Em không biết. Lúc lấy đàn ra thì đã mất rồi.”
“Đàn được lấy ra khi nào?”
“Hôm đón dâu ạ. Sáng hôm ấy đàn mới được lấy từ trong kho ra. Vì thiếu một con nhạn nên em thay bằng một con của cây đàn em thường dùng để luyện tập.”
“À, vậy là đàn để trong kho. Thế ai cũng có thể ra vào kho à?”
“Không, bình thường không ai được vào. Nhưng để chuẩn bị đón dâu thì cần lấy rất nhiều đồ trong kho ra, nên trước đấy cửa kho luôn để mở.”
“Ồ, thế ư. Vậy ai cũng có thể ra vào tuỳ ý rồi.”
“Vâng, mọi người ra vào liên tục. Bởi bao nhiêu là thứ như bát đĩa, nệm ngồi, bình phong đều phải đem ra dùng mà.”
“Vậy à, cảm ơn em. Suzuko thông minh ghê! Nhân tiện, Suzuko này.” Kindaichi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Suzuko, vừa cười vừa nhìn vào mắt cô bé. “Tại sao em quan tâm đến con mèo chết kia thế?”
Sau này, Kindaichi thú nhận rằng khi đó không hề ngờ câu hỏi lại mang ý nghĩa quan trọng. Anh vốn chỉ muốn biết rốt cuộc cô bé đầu óc chậm phát triển này đang ôm bí mật đau buồn nào mà mỗi tối đều phải ra mộ mèo.
Nhưng Suzuko vừa nghe xong câu hỏi thì mặt mũi tối sầm lại, lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Tama…?”
“Ừ, Tama ấy. Suzuko có từng làm gì không phải với Tama không?”
“Không, không, không hề.”
“Thế tại sao…? Suzuko, Tama chết bao giờ?”
“Buổi sáng một ngày trước hôn lễ ạ.”
“Ồ, vậy à! Và sáng hôm sau thì em làm đám tang cho Tama nhỉ?” Suzuko nín thinh rồi bất ngờ bật khóc nức nở.
Kindaichi và Ginzo quay sang nhìn nhau. Như vừa nghĩ ra chuyện gì, Kindaichi phấn khích hỏi.
“Xem ra sáng hôm tổ chức hôn lễ, Suzuko vẫn chưa chôn Tama, đúng không? Hóa ra từ đó tới nay em vẫn nói dối?”
Suzuko òa khóc to hơn.
“Em xin lỗi. Cháu xin lỗi. Cũng bởi Tama đáng thương quá. Một mình nằm trong nấm mộ lạnh lẽo thì rất khổ thân. Nên em mới chỉ đặt nó vào hộp, giấu trong tủ âm tường. Sau đó… Anh cả bị giết…”
“Ừ, ừ, anh cả bị giết… Rồi sao nữa?”
“Em sợ lắm. Anh Saburo toàn dọa em là cứ để mặc xác mèo thì nó sẽ hóa thành ma và nhiều chuyện xui xẻo sẽ xảy đến. Cho nên em sợ lắm. Nhân lúc mọi người bận bịu chuyện anh cả, em đã lén chôn cất Tama.”
Đó chính là bí mật nhỏ của Suzuko đáng thương. Cô bé bị bí mật ấy dằn vặt đến nỗi mộng du.
“Suzuko, Suzuko, nói vậy lúc hôn lễ, cả lúc anh cả bị hại, chiếc hộp cất xác Tama vẫn ở trong phòng em à?”
“Xin lỗi, em xin lỗi. Em mà nói ra thì mẹ sẽ mắng mất.”
“Chú!”
Kindaichi quay đi, song như thấy tội nghiệp Suzuko, anh ngoảnh lại an ủi cô bé.
“Suzuko à, không sao, không sao đâu. Em rất thành thực nên đừng lo lắng gì cả. Nào, lau nước mắt rồi qua bên kia đi. Vừa nãy Kiyo tìm em đấy.”
Suzuko vừa lau nước mắt vừa vội vã bước ra hành lang. Kindaichi cũng nhanh chóng kéo tay Ginzo.
“Đi thôi chú. Đi xem thử mộ mèo nào.”
“Nhưng Kosuke à…”
Như không còn nghe thấy gì nữa, Kindaichi cứ thế sải nước ra cửa chính. Ginzo đành theo sau.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới nấm mộ mèo bên góc sân. May thay cái xẻng sáng qua dùng để đào mộ vẫn ở nguyên đó. Kindaichi cầm xẻng bắt đầu đào.
“Kosuke, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Chú ơi, lời nói dối ngây thơ của Suzuko đã hoàn toàn bịt mắt cháu. Quan tài của con mèo vẫn nằm trong phòng cô bé lúc hung thủ giết người, đúng chưa nào.”
“Tức là hung thủ đã cất gì đó vào quan tài ư? Nhưng nấm mộ này hôm qua được đào lên một lần rồi mà?”
“Đúng… Đúng… Đúng ạ. Thế nên giờ… giờ trong này là chỗ giấu đồ an toàn nhất.”
Nấm mộ nhỏ nhanh chóng được đào lên, chiếc hộp gỗ mộc dần lộ ra. Sau lần cạy hôm qua, đỉnh trên hộp đã hơi lỏng lẻo, nên chẳng tốn mấy công sức để mở. Bên trong là xác con mèo nhỏ đáng yêu, còn nguyên dạng, được Suzuko chu đáo bọc trong chăn lụa để giữ ấm.
Kindaichi nhặt bừa một cái que, chọc chọc tấm chăn rồi cúi xuống quan sát, sau đó lôi từ dưới chăn ra một thứ.
Thứ đó được gói trong giấy dầu, có dây gai buộc quanh thành hình chữ thập. Kích cỡ thì tương đương con mèo.
Ginzo không giấu nổi ngạc nhiên. Hôm qua đâu có thứ này. Kindaichi xé một góc giấy dầu, xem xét rồi chìa ra trước mặt Ginzo.
“Trông… Trông… Trông này chú, quả… quả… quả nhiên nó ở đây.”
Ginzo nhìn vào chỗ giấy dầu bị xé. Thứ nằm bên trong khiến ông kinh hãi tột độ, chân tay bủn rủn, tưởng chừng không đứng vững nữa.
Chắc chắn cho đến cuối đời Ginzo cũng không tài nào quên nổi nỗi kinh hãi khi ấy. Thực tế, ngay sau đây ông còn gặp phải cú sốc khủng khiếp khác, nhưng vẫn không đáng kinh ngạc bằng lúc này.
“Ơ, hai người đi đâu vậy?” Thấy Kindaichi và Ginzo từ phía đối diện tiến lại, chỉ huy Isokawa đứng trên hành lang cất tiếng dò hỏi.
“À không, chúng tôi đi dạo chút thôi.”
“Đi dạo? Trong sân ư?”
“Vâng, vâng.”
Isokawa nhìn hai người dò xét. Viên chỉ huy đặc biệt chú ý tới sắc mặt vàng vọt của Ginzo. “Ông sao thế? Gặp phải chuyện gì à?”
“Không, chỉ là…”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cái gì lủng lẳng trên tay cậu kia?”
“A, cái này ư?” Kindaichi đung đưa thứ được bọc trong khăn tay, mỉm cười. “Đây là quà.”
“Quà?”
“Vâng, đúng vậy. Mà chỉ huy này, vụ Saburo thế nào rồi? Đừng hỏi người khác mãi thế, kể chuyện phía anh đi.”
“Ấy, chuyện là thế này. Nào qua đây ngồi đi. Ông Kubo không khỏe à? Sắc mặt ông tệ quá…”
“Chú ấy không sao đâu. Tôi kể về Katsuko nên chú đang thất vọng thôi. Còn chuyện Saburo thì sao?”
“Chà, cậu ta nói năng lộn xộn lắm. Có điều, Kindaichi à, việc lần này cậu cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”
“Ơ, tôi á? Thế là sao?”
“Hôm qua cậu chả bàn luận về tiểu thuyết trình thám với Saburo còn gì. Nói chung, việc đó đã kích thích cậu ta. Hai cậu có nhắc tới thủ pháp giết người trong phòng kín đúng không? Saburo bảo vì muốn phá giải bí ẩn nên tối qua mới lén xông vào biệt thất.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Thật là… Sau đó thì sao? Chuyện gì xảy ra?”
“Saburo vào biệt thất, khóa trái tất cả các cửa lại, cố tình tạo hiện trường giống vụ án. Không hiểu sao lúc đó cậu ta cảm tưởng có người nấp trong tủ âm đằng sau hốc tường. Tuy không thấy động tĩnh gì song cứ ngờ ngợ có hơi người, tưởng chừng nghe được cả tiếng thở, nên cậu ta không kìm được, bèn mở tủ kiểm tra…”
“Hừm, rồi sao?”
“Saburo vừa mở cửa tủ thì một người đàn ông từ trong đó xông ra, vung thanh kiếm sáng loáng lên. Saburo thét lớn rồi chạy trốn. Người đàn ông chạy theo vào phòng, chém một nhát trúng lưng cậu ta cùng bình phong. Cậu ta liền ngất đi, không nhớ gì hết, cũng không biết làm thế nào bản thân lại ra được tới cửa chính.”
“Ra vậy, thế cậu ta nhớ diện mạo hung thủ không?”
“Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, xung quanh lại tối, hơn nữa cậu ta còn đang sợ chết khiếp nên không nhìn rõ mặt. Cũng khó trách. Song hình như hung thủ đeo khẩu trang rất to… Thế đấy.”
“Vậy chắc cậu ta không nhìn thấy ngón tay của hung thủ đâu nhỉ?”
“Đương nhiên. Saburo làm gì còn sức mà để ý nữa. Có điều dấu tay dính máu còn lưu lại ở hiện trường, nên nhất định là tên ba ngón kia rồi.”
Ánh mắt Kindaichi và Ginzo chợt giao nhau.
“Sau đó thì sao? Saburo chỉ khai thế thôi à?”
“Đúng, đại khái chỉ có vậy. Tôi đã hi vọng được nghe những thông tin xác thực hơn. Nhưng thất vọng quá. Cậu Kindaichi à, trách nhiệm đè trên vai tôi càng lúc càng nặng nề. Cả vụ cái gã tên Taya nữa. Hai kẻ đó rốt cuộc có quan hệ gì với nhau? Chết tiệt, nghĩ thôi lại đau đầu.”
“Nào nào, chỉ huy đừng buồn bực nữa. Sắp có chuyện tốt lành rồi.” Kindaichi đứng lên. “À, quên mất. Ban nãy tôi có nhờ một điều tra viên sang làng Ku—.”
“Kimura hả? Bên làng Ku— có chuyện gì à?”
“Vâng, cậu ấy đi điều tra giúp tôi tí thôi. Chú à, chúng ta đi chứ nhỉ?”
“Hai người đi đâu?” Isokawa thắc mắc, giọng hơi trách móc.
“Chúng tôi đi dạo qua bên kia chút. Chỉ huy còn ở đây thêm lúc nữa đúng không?” Isokawa nhìn Kindaichi bằng ánh mắt thăm đò. “Nếu vậy phiền chỉ huy hỏi anh Ryuji giùm tôi vài chuyện nhé? Anh ta bảo buổi sáng sau khi án mạng xảy ra mới về đến đây, nhưng trưa hôm trước, tức hôm tổ chức hôn lễ, ngày 25 ấy, có người tận mắt thấy anh ta xuống ga Kiyo—, không nhầm được. Anh hỏi giúp tôi tại sao anh ta lại nói dối nhé.”
“Cái… Cái… Cái gì cơ?”
“Ha ha ha, chỉ huy đừng bắt chước tôi nữa. Mình đi thôi chú.”
Mặc Isokawa sững sờ ngồi đó, Kindaichi và Ginzo đi một vòng quanh dinh thự rồi ra ngoài bằng cửa sau.
Cửa sau là nơi tên đàn ông khả nghi xuất hiện lúc chiều tối hôm hôn lễ, nằm ở mặt Tây dinh thự. Bước ra khỏi cửa là gặp ngay cây cầu đất bắc ngang dòng suối. Hai người qua cầu rồi đi lên phía Bắc.
“Kosuke, chúng ta đang đi đâu đây?” “Cháu cũng chưa biết. Cứ loanh quanh biết đâu chó ngáp phải ruồi. Chúng ta qua kia xem thử đi ạ.”
Kindaichi vẫn thản nhiên lủng lẳng bọc khăn, men theo dòng suối đi lên phía Bắc. Cuối dãy tường thấp của dinh thự Ichiyanagi là cối xay nước. Guồng nước giờ không còn hoạt động. Từ chỗ guồng nước trở đi, con đường bỗng hẹp hẳn lại và ngoặt gấp theo vách núi về phía Đông. Hai người rẽ theo lối ngoặt ấy thì trước mặt xuất hiện một hồ nước lớn.
Vùng này vốn được mệnh danh là kho thóc của Okayama. Nền nông nghiệp lúa nước ở đây tương đối phát triển, đâu đâu cũng có hồ chứa nước phục vụ tưới tiêu, nên khung cảnh trước mặt hai người chẳng phải gì hiếm gặp. Song không hiểu Kindaichi nghĩ gì mà vừa thấy cái hồ đã lập tức dừng bước, tò mò ngắm cảnh. Vừa hay có người nông dân tiến tới, Kindaichi liền gọi lại hỏi thăm.
“Anh… Anh gì ơi, cái hồ này năm nào cũng được tháo nước nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Năm nay tháo nước chưa anh?”
“Chưa, chưa đâu… Thực ra lịch tháo nước là 25 tháng Mười một hằng năm. Nhưng năm nay nhà Ichiyanagi có chuyện mừng, mọi người đi giúp việc hết cả nên lùi sang mùng 5 tháng sau.”
Không hiểu sao Kindaichi lại có vẻ thất vọng.
“À, ra vậy. Người nhà Ichiyanagi hẳn cũng biết chuyện này chứ?”
“Đương nhiên. Cái hồ này vốn do gia chủ đời trước của nhà Ichiyanagi là ông Sakue bỏ công sức tiền của ra đào, nên phải xin phép nhà ấy trước khi tháo nước. Xin phép cho có thôi, song cũng thành thông lệ rồi.”
“Thế… Thế… Thế à. Cảm ơn anh.”
Tạm biệt người nông dân, Kindaichi chậm rãi leo tiếp con đường núi. Ginzo không hỏi han, chỉ lặng lẽ bước theo. Dường như ông biết Kindaichi muốn tìm kiếm gì. Con đường lại bắt đầu hơi vào cua. Vừa đến chỗ ngoặt thì Kindaichi đột nhiên thốt lên rồi dừng bước, “Kia… Kia là gì thế?”
Ngay bên kia chỗ ngoặt là một khoảnh đất hẹp, bằng phẳng. Phía trên xây một lò đất dùng để đốt than, đỉnh hình vòm, diện tích tầm một chiếu[38].
Dân quanh đây không ai mưu sinh bằng nghề đốt củi lấy than. Do ở gần thị trấn và các làng mạc khác nên so với việc sản xuất than đem bán, thà bán củi còn nhanh được tiền hơn. Song nhà nào muốn tiết kiệm vẫn có thể tự làm than. Mỗi nhà sẽ tự chất gạch, đắp đất, xây lò, nên nhìn chung quy mô lò khá nhỏ, mỗi mẻ chỉ đốt được một trăm đến hai trăm cân than là cùng. Một lò than như thế thường rộng độ một chiếu và cao ngang ngực người trưởng thành.
Và Kindaichi vừa phát hiện một lò than kiểu đó. Xem chừng người ta vừa đốt củi xong, đang lấy than ra ngoài. Kindaichi vội vã tiến tới, cúi xuống ngó qua cửa lò nhỏ hẹp. Một người đàn ông đầu đội khăn đang lúi húi nhặt nhạnh than vụn trong lò. Chắc phần lớn than đã được đem ra ngoài từ trước.
“Anh gì ơi!” Kindaichi cất tiếng gọi.
Trong lò than tối thui, người đàn ông giật mình ngoảnh lại.
“Tôi muốn hỏi chút chuyện, anh có thể ra ngoài một lát không?”
Người đàn ông lồm cồm bò ra, tay vẫn ôm cái sọt đựng đầy than vụn. Tay chân và mặt mũi anh ta đen nhẻm vì bụi than, cặp mắt hấp háy láo liên nhìn Kindaichi.
“Vâng, có chuyện gì?”
“Than của anh đấy à? Đốt từ khi nào thế? Chuyện quan trọng lắm, mong anh trả lời thành thực giúp tôi.”
Ở quê, hễ có chuyện là lập tức cả làng đều biết. Chỉ trong hôm qua, tin tức về chàng thanh niên dáng người nhỏ thó, phong cách lôi thôi quê mùa, nhưng lại là thám tử nổi tiếng đã lan khắp làng trên xóm dưới. Cho nên vừa nghe hỏi, người đốt than đã luống cuống bấm đốt ngón tay tính toán.
“Chà, hình như ngày 25 tôi bắt đầu nhóm lò. Phải, chắc chắn là hôm đó. Trùng với ngày nhà Ichiyanagi tổ chức đám cưới.”
“Thế anh bỏ củi vào lò từ bao giờ?”
“Nguyên liệu ấy à? Ừ thì, tôi bắt đầu bỏ củi vào từ hôm trước, tức ngày 24. Được một nửa thì trời tối. Sang chập tối hôm sau tôi mới bỏ xong và nhóm lò.”
“Trong khoảng thời gian đó có chuyện gì xảy ra không? Chuyện nào anh thấy kì lạ ấy?”
“Xem nào. Thực ra tối 25, sau khi nhóm lò, thỉnh thoảng tôi lại đảo qua đây xem xét. Đúng hôm 25 rồi, tuyết rơi đầy trời mà. Tôi có ngửi thấy mùi lạ, từa tự mùi da thịt cháy nên ngờ có xác mèo lẫn trong lò nhưng không phải. Kẻ nào đó chơi ác, đã vứt vào ống khói nào giày dép rồi quần áo kiểu Tây cũ nát. Cậu xem, tôi bỏ ra đây này.”
Bộ quần áo đã cháy rụi, chẳng nhìn ra hình dạng, song đôi giày vẫn giữ được hình thù dù bị đốt thành than đen kịt. Kindaichi dùng ba toong chọc chọc chúng.
“Tôi vào trong lò được không?”
“Vâng, có điều bên trong không có gì đâu.”
Kindaichi chẳng quản ống quần quét đất, cúi xuống chui vào lò tối thui, lúi húi một lúc rồi đột nhiên hét toáng lên.
“Anh… Anh… Anh gì ơi!”
“Vâ… Vâ… Vâng!”
“Ha ha ha, sao mọi người thích bắt chước tôi thế. Anh ơi, phiền anh qua nhà Ichiyanagi, mời viên chỉ huy qua đây gấp. Nếu có điều tra viên và cảnh sát tuần tra thì cũng gọi họ tới đây luôn. À, mang cho tôi hai, ba cái xẻng nữa nhé.”
“Cậu… Cậu… Cậu thám tử ơi, trong đó có gì à?”
“Lát nữa anh sẽ biết. Đi mau đi!”
Người đốt than cuống cuồng chạy đi. Kindaichi lò dò bò ra, chóp mũi đen nhẻm.
“Kosuke, trong đó quả nhiên có…”
Kindaichi không đáp, chỉ gật đầu xác nhận. Với Ginzo, thế là đủ. Ông không hỏi gì thêm dẫu nét mặt vẫn đầy căng thẳng. Kindaichi cũng lặng thinh. Trên bầu trời thu trong trẻo, tiếng chim ríu rít từng hồi.
Chẳng bao lâu sau, Isokawa vội vã dẫn ba điều tra viên và cảnh sát tuần tra vác xẻng tới. Ai nấy đều thở hồng hộc, mặt mày vô cùng hốt hoảng.
“Cậu Kindaichi, ch… chuyện gì vậy?”
“Chỉ huy, anh hãy cho người đào đáy lò này lên. Dưới đó chôn một cái xác.”
“Cái… Cái xác…?” Người đốt than kinh hãi ré lên như dê kêu.
Mấy điều tra viên và cảnh sát tuần tra mặc kệ anh ta, định chui vào lò than nhưng Ginzo liền ngăn lại.
“Các cậu hằng khoan. Không cứ thế đào được đâu. Anh kia, anh đấy, lò đốt này của nhà anh đúng không?”
“Vâ… Vâng.”
“Vậy chúng tôi phá mái lò nhé. Tôi sẽ đền bù cho anh sau.”
Mái lò là phần trần của lò đốt than.
“Vâng vâng, không vấn đề gì ạ. Nhưng vô lý quá, sao lại có xác chết, sao lại có xác chết cơ chứ!” Người đốt than mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Cảnh sát lập tức phá dỡ mái lò hình vòm. Lò này vốn không phải loại chuyên dụng, chỉ được đắp bằng đất nên chẳng mấy chốc mái đã vỡ. Ánh sáng xuyên qua lỗ thủng, rọi xuống hầm lò đen kịt. Tới khi phá được một mảng lớn, mấy cậu cảnh sát liền nhanh chóng chui vào lò.
Isokawa, Kindaichi và Ginzo chăm chú quan sát vị trí lưỡi xéng cắm xuống.
Đào chưa được bao lâu thì một cẳng chân đàn ông lộ ra trước tiên, trông vô cùng ghê rợn.
“Ối, xác người khỏa thân!”
“Cậu Kindaichi, cậu Kindaichi này, đây là xác ai? Liên quan gì tới vụ án…”
“Chà, chỉ huy cứ quan sát đi, tất cả sẽ sớm sáng tỏ thôi. ”
Thi thể xem ra được đặt nằm ngửa. Phần bụng và ngực quắt queo dần lộ ra. Cậu điều tra viên trông thấy ngực thi thể thì hét toáng lên lần nữa.
“Ối, đây… đây là giết xong mới chôn xác. Mọi người nhìn xem, trên ngực có vết thương sâu hoắm.”
“Cái… Cái… Cái gì cơ?” Lần này đến phiên Kindaichi thảng thốt, nhảy phắt tới chỗ thi thể.
“Kosuke, chẳng nhẽ việc người đàn ông này bị giết là lạ lùng lắm ư?”
“Cháu… Cháu… Cháu… không ngờ… không ngờ là…”
“Cậu kia, mau đào phần mặt lên.”
Theo lệnh chỉ huy Isokawa, cậu cảnh sát nhanh chóng xử lý chỗ đất quanh mặt thi thể. Ngay sau đó, lần thứ ba cậu này hét lên kinh hãi.
“Thưa sếp, đây… đây chính là tên đó. Sếp xem, trên mặt hắn có vết sẹo lớn. Đây là tên ba ngón tay!”
“Sao… Sao… Sao cơ?”
Isokawa giật nảy mình, săm soi mặt thi thể kĩ tới tưởng sắp rớt cả tròng mắt. Đúng là hắn. Trên gương mặt quái gở khó tả ấy là một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng lên má phải. Trông chẳng khác nào mồm rách.
“Cậu Kindaichi, rốt cuộc… rốt cuộc là… À đúng rồi, các, các cậu, mau đào tay phải hắn lên!”
Theo lệnh, chỗ tay phải thi thể liền được đào lên, Toàn bộ cảnh sát có mặt tức thì hốt hoảng hét lớn. Thị thể không có bàn tay phải, từ cổ tay trở đi đã bị cắt cụt.
“Cậu Kindaichi!”
“Được rồi, được rồi. Chỉ huy, thế này thì hoàn toàn ăn khớp rồi. Đây, quà cho anh đây.”
Mắt Isokawa vằn lên đầy tia máu, nhìn xoáy vào Kindaichi như muốn khoan một lỗ trên người anh. Viên chỉ huy liếc thứ Kindaichi vừa đưa: cái bọc khăn anh cầm theo suốt từ nãy.
“Mời anh mở ra xem thử. Tôi tìm thấy trong mộ mèo đấy.”
Vừa chạm vào, Isokawa đã biết ngay đó là thứ gì. Viên chỉ huy kinh ngạc hít một hơi, ngón tay run rẩy cởi bọc khăn, giật đứt dây gai, mở nốt lớp giấy dầu. Bên trong là bàn tay phải của đàn ông. Bàn tay chỉ có ba ngón, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
“Chỉ huy à, thứ này dùng để ngụy tạo dấu vân tay dính máu đấy.”
Ngay trong tối hôm ấy, thông qua một màn thực nghiệm vô cùng hoàn hảo, Kindaichi Kosuke đã tái hiện và phá giải toàn bộ bí ẩn của vụ án mạng trong phòng kín tại dinh thự Ichiyanagi. Bác sĩ F, người được mời tới chứng kiến đã ghi chép lại chi tiết các sự việc, nên tôi xin mượn luôn ghi chép của ông để trình bày. Qua những ghi chép khác của bác sĩ F, tôi cho rằng ông là người rất chuyên nghiệp, cực kì bình tĩnh và ít khi bị xung quanh tác động. Thế mà riêng lần này tôi lại cảm nhận được nỗi kinh hãi trong từng câu chữ đầy kích động của ông. Tuy nhiên tôi sẽ cố chỉnh sửa lại bản ghi chép sao cho khách quan, chuẩn mực hơn, bởi như vậy mới phù hợp làm cái kết cho vụ án. Chắc tôi không cần nói thêm rằng chữ “tôi” trong đoạn sau đây là của bác sĩ F đâu nhỉ?
Chú Thích:
[38] Khoảng 1,5 mét.