Chương 5 Tóm tắt ghi chép của bác sĩ F
Sau khi cảnh sát tìm thấy thi thể của người đàn ông ba ngón tay, tôi được Kindaichi Kosuke, cậu thanh niên kì lạ mới xuất hiện ở dinh thự Ichiyanagi, mời tới chứng kiến màn thực nghiệm của cậu ta vào tối nay.
Người đầu tiên khám nghiệm thi thể chính là tôi. Lúc đó Kindaichi đã dặn tôi rất kĩ rằng, “Bất kể phát hiện gì bất thường trên thi thể, mong bác sĩ hãy khoan công bố rộng rãi, mà đợi đến khi tôi tiến hành thực nghiệm xong đã.”
Tôi hiểu ngay ra phần nào lý do Kindaichi dặn dò thế. Bởi khi kiểm tra thi thể đáng sợ kia xong, tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh hãi ngoài tưởng tượng. Nhưng tại sao không công bố ngay mà phải đợi tới sau này, thì tôi nghĩ mãi tới tối vẫn chưa hiểu.
Tuy nhiên, tôi không khỏi thán phục giác quan nhạy bén có phần thần kì của cậu thanh niên tên Kindaichi Kosuke ấy. Nghe nói người ta không tình cờ tìm thấy mà đã đào thi thể kia lên theo chỉ dẫn của cậu ta. Xem ra ngay từ khi chưa biết chính xác nơi chôn thi thể, Kindaichi đã biết người đàn ông ba ngón đã chết. Hơn nữa, cậu ta còn dự đoán chuẩn xác sự thật bất ngờ mà phải đến lúc khám nghiệm tử thi tôi mới phát hiện ra. Chẳng trách tôi lại thấy có gì đó rất đặc biệt ở cậu thanh niên dáng vẻ quê mùa, tóc tai bù xù, nói năng lắp bắp này. Cũng bởi thế tôi mới răm rắp nghe theo lời cậu ta, trong lòng vô cùng mong chờ màn thực nghiệm tối nay.
Thực nghiệm được tiến hành như sau.
Như đã hẹn, tôi đến dinh thự Ichiyanagi vào khoảng 9 giờ tối và được dẫn ngay sang biệt thất. Nhác thấy bóng đáng tôi, cậu điều tra viên Kimura canh gác ngoài cửa tre liền đưa tôi tới trước cửa chính của biệt thất. Toàn bộ cửa chớp đều đóng kín. Tôi bước vào hiện trường vụ án. Trong gian tám chiếu, bốn người đàn ông đang ngồi quanh chậu lửa, lẳng lặng hút thuốc. Bốn người đó là Kindaichi, chỉ huy Isokawa, Kubo Ginzo và Ryuji, đại điện duy nhất của gia tộc Ichiyanagi. Trông gương mặt họ tái nhợt vì căng thẳng, tôi không khỏi linh cảm vụ án đang tiến tới thời khắc hạ màn.
Vừa thấy tôi, Kindaichi nhanh chóng vứt phần còn lại của điếu thuốc vào chậu lửa.
“Chà, đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thực nghiệm thôi.” Kindaichi hăng hái đứng dậy. “Đáng nhẽ chờ đến đúng thời điểm hung thủ gây án, tức tầm 4 giờ sáng thì thực nghiệm sẽ chân thực hơn, nhưng làm vậy mọi người lại phải đợi lâu, nên tôi mạn phép đẩy thời gian sớm lên đôi chút. Và thế thì tôi sẽ phải tiến hành một số “thao tác nhân tạo”, mong mọi người bỏ qua.”
Dứt lời, Kindaichi đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng chói tai. Lập tức bên ngoài cửa chớp vang lên tiếng bước chân vội vã đi từ Đông sang Tây. Chúng tôi sửng sốt liếc nhau. Kindaichi tươi cười trấn an.
“Không sao đâu, điều tra viên Kimura ấy mà. Tôi nhờ cậu ấy thực hiện “thao tác nhân tạo” vừa bảo mọi người đấy.”
Vừa nói, Kindaichi vừa đặt tay lên bình phong dựng trước hộc tường. Bình phong vẫn được dựng ở đó từ lúc tôi bước vào. Khi Kindaichi kéo nó ra, mọi người nhất loạt trợn mắt kinh ngạc. Giấu sau bình phong là một hình nhân rơm to cỡ người thật.
Kindaichi tủm tỉm cho biết, “Cái này là tôi nhờ cậu người làm Genshichi chế cho đấy. Thực tế lúc đó có hai người, nhưng thực nghiệm chỉ cần một là đủ. Giờ thì mọi người công nhận trạng thái gian phòng giống với đêm xảy ra án mạng rồi chứ? Tỉ như cửa trượt phía Tây đang mở… Rồi bình phong dựng ở đây, bên này bình phong là thi thể.”
Chỉ huy Isokawa giúp Kindaichi đặt bình phong vào đúng vị trí tối hôm ấy. Đột nhiên, Kindaichi giơ tay ra hiệu cho chúng tôi giữ yên lặng. Ban đầu tôi không hiểu ý đồ của cậu ta, nhưng rồi chợt nhận ra có tiếng guồng nước từ xa vọng lại.
Trước đó guồng nước vẫn đứng im, nhưng giờ lại bất ngờ chuyển động, phát ra từng tiếng lạch cạch, lạch cạch. Chúng tôi bất giác nhìn nhau.
“Điều tra viên Kimura giúp tôi xả nước vào máng dẫn ấy mà. Chắc mọi người đều biết guồng nước đó không phải lúc nào cũng hoạt động. Bình thường máng dẫn được tháo ra, chỉ khi sử dụng cối xay thì mới xả nước vào máng để bánh xe chuyển động. Dạo gần đây công việc đồng áng rất bận rộn, nên những tá điền như Shukichi thường dùng cối xay nước từ 4 giờ sáng. Nói cách khác, cứ đến 4 giờ sáng hằng ngày, guồng nước sẽ hoạt động.”
Kindaichi liến thoáng giải thích đồng thời vội vã bước ra hành lang. Khi quay lại, trên tay cậu là một thanh kiếm tuốt sẵn vỏ cùng hai sợi dây.
“Thanh kiếm vốn giấu trong tủ âm đằng sau hộc tường. Còn đây, các vị nhìn xem, đây là dây đàn.”
Từ ngoài hành lang, Kindaichi kéo sợi dây chằng qua bình phong vào phòng. Để ý mới thấy đó là một sợi dây đàn chập đôi, chứ không phải hai sợi. Kindaichi vòng thêm một vòng nữa ở đầu chập đôi của sợi dây, tạo thành cái thòng lọng hai vòng, rồi luồn chuôi kiếm qua đó. Cuối cùng, điều chỉnh sao cho thanh kiếm được treo cố định ở vị trí dốc kiếm.
“Phiền chỉ huy mang hình nhân qua đây.”
Chỉ huy Isokawa nghe theo, ôm hình nhân tới chỗ Kindaichi. Kindaichi đứng phía trong bình phong, tay trái giữ hình nhân, tay phải cầm thanh kiếm trần. Chúng tôi nín thở dõi theo cậu ta.
Dây đàn quấn quanh chuôi kiếm ban đầu còn lủng lẳng phía trước bình phong, giờ đang chậm rãi dịch chuyển ra phía sau, tựa như có người kéo. Ông Ginzo thấy thế thì trợn mắt kinh ngạc.
“A, guồng nước…”
Khi sợi dây bắt đầu căng lên, đốc kiếm đã nằm trên mép bình phong. Kindaichi bất ngờ đẩy hình nhân về phía thanh kiếm. Lúc này, thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hình nhân.
“A…” Cả viên chỉ huy, ông Ginzo và Ryuji đều nắm chặt tay, nhịp thở vô thức trở nên dồn dập.
Ước chừng đã đến lúc, Kindaichi buông tay, hình nhân lập tức đổ xuống sàn. Thanh kiếm theo đà tự động rút ra, treo lơ lửng trên bình phong. Nhưng chỉ trong chốc lát, nó biến mất về phía bên kia bình phong. Cùng lúc đó, một tiếng cốp vang lên ở phía cửa chớp. Thanh kiếm vừa đập vào đó.
Chúng tôi lập tức đuổi theo thanh kiếm ra hành lang phía Tây. Dây đàn luồn qua vách thông gió và đang được chậm rãi kéo ra ngoài theo nhịp của guồng nước. Còn thanh kiếm thì do cái đốc mắc ở góc vách thông gió, nên phải sau vài lần nảy lên, cuối cùng mới thuận lợi lọt qua. Vừa hay lúc ấy có một thứ rơi phập xuống từ vách thông gió.
Kindaichi nhặt nó lên đưa cho Ginzo và nói, “Chú xem, cái này là thay cho chiếc khăn tay Nhật rơi ở hành lang khi chú xông vào tối đó… Nói cách khác, để tránh lưu lại dấu vết, thứ này đã được cài sẵn trên vách thông gió.”
Kindaichi mở cửa chớp. Chúng tôi vội vàng bước ra sân. Vì quá đỗi kinh ngạc, chẳng ai để ý rằng mình đang đi chân đất.
Đêm nay vừa hay có trăng, sân vườn không quá tối. Chúng tôi nhanh chóng nhìn ra thanh kiếm đang đung đưa trước mắt. Sợi dây chập đôi quấn quanh đốc kiếm giờ chia sang hai bên trái phải. Bên trái luồn qua lồng của cột đèn đá, kéo dài về phía Tây, bên phải chạy thẳng tới mái phòng vệ sinh. Kindaichi rọi đèn pin lên đó.
“Ơ, con nhạn!” Chỉ huy Isokawa thốt lên.
Ở góc mái chìa ra có gắn một con nhạn. Dây đàn chạy xuyên qua hai chân nhạn. Theo chuyển động của guồng nước, dây đàn dần căng sang hai bên, cho đến khi đoạn dây giữa con nhạn và cột đèn đá biến thành một đường thẳng. Chắc khỏi cần nói cũng biết là thanh kiếm treo lơ lửng giữa đoạn dây ấy.
“Ở đây có ba thứ đang giúp kéo căng sợi dây, là guồng nước, cột đèn đá và con nhạn. Trong ba thứ này, thứ nào yếu nhất thì sẽ “hỏng trước.”
Có tiếng cót két vang lên từ phía guồng nước. Dây đàn càng lúc càng căng hơn. Cuối cùng, con nhạn bật ra, dây đàn chùng xuống.
“Chỉ huy, anh thử tìm con nhạn xem. Chắc nó rơi quanh đống lá rụng đấy.”
Chỉ huy Isokawa lập tức đi tìm và quả thực thấy con nhạn rơi ngay cạnh đống lá. Dây đàn ban nãy vừa chùng xuống giờ lại bắt đầu căng lên. Lần này Kindaichi soi đèn lên cây long não.
“Cái liềm…”
Hóa ra khuất sau tán lá có cắm sẵn một cái liềm sắc. Dây đàn xuyên qua khoảng giữa lưỡi liềm và thân cây. Kindaichi rọi đèn vào khoảng không phía sau cây long não.
“Mời mọi người nhìn ra chỗ dây đàn đằng kia.”
Dây đàn chạy qua chỗ lưỡi liềm, kéo dài mãi về phía Tây. Dây cứ càng căng thì năm, sáu cây tre trên vách núi đằng sau cũng càng oằn xuống. Cuối cùng dây đàn giữa cột đèn đá và cái liềm cũng lại căng thành một đường thẳng tắp. Thanh kiếm vẫn treo trên đoạn dây ấy, nhưng lần này gần về phía cột đèn hơn.
“Guồng nước, cột đèn và cái liềm, lần này thêm cả dây đàn. Trong bốn thứ đó, thứ nào yếu nhất sẽ “hỏng” trước.”
Đúng lúc đó, theo lẽ tự nhiên, mấy cây tre ban nãy oằn xuống giờ bật tung để trở lại hình dạng cũ. Chúng “gảy” dây đàn, tạo ra tiếng từng từng từng. Ngay lập tức, dây đàn chỗ cái liềm đứt đúng như dự đoán. Tiếng viu viu như chém vào không khí vang lên. Chính là thanh kiếm. Nó liệng hai, ba vòng rồi cắm thẳng xuống đất, gần chân cột đèn đá.
“Thế nào hả chú? Đêm đó thanh kiếm cũng cắm ở khoảng này đúng không ạ?”
Không ai trả lời. Trong màn đêm chỉ còn tiếng thở dồn dập. Mọi người sững sờ, nhìn chằm chằm thanh kiếm đang rung lắc dữ dội.
“Nào, nhân tiện chúng ta cùng đi xác nhận hướng di chuyển của dây đàn nhé?”
Nghe tiếng Kindaichi gọi, những người còn lại mới hoàn hồn và ngẩng lên. Họ lần lượt bước ngang qua chỗ thanh kiếm, tiến sâu vào sân vườn. Dây đàn đứt đôi thành hai sợi nhưng cả hai cùng di chuyển về phía trước, quẹt qua hết cành này đến lá nọ, cuối cùng đều thu vào trong ống tre của giàn đỡ cây thông.
“Đến đây là được rồi nhỉ. Dây đàn sau đó đi xuyên qua ống tre, rồi được cuộn vào trục guồng nước. Trên trục vốn có sẵn dây thừng nên dù thêm đôi ba sợi dây đàn hẳn cũng không ai nhận ra.”
Ginzo khẽ hắng giọng, còn viên chỉ huy chậc lưỡi lẩm bẩm “Chết tiệt”. Sau đó mọi người cùng trở lại phía biệt thất. Vừa tới chỗ cửa chớp, Ryuji chợt dừng bước hỏi nhỏ.
“Nhưng mà con nhạn kia… thì có tác dụng gì?”
“À, con nhạn hả? Nó giúp thanh kiếm khỏi bị kéo lê trên mặt đất. Anh xem, khoảng cách từ cây long não đến vách thông gió hơi xa. Nếu không có lực đỡ, thanh kiếm vừa chui qua vách thông gió sẽ rơi ngay xuống đất, để lại vết kéo lê. Kẻ lập mưu không muốn điều ấy xảy ra. Không riêng con nhạn đâu, bình phong và ống tre đằng kia cũng được tận dụng khéo léo nhằm giúp thanh kiếm và dây đàn không rơi xuống, để lại dấu vết trên chiếu và mặt đất. Có thể tận dụng những thứ vốn hiển nhiên có mặt như bình phong, liềm, cột đèn đá và ống tre, chứng tỏ đầu óc của kẻ nghĩ ra kế hoạch này cực kì nhanh nhạy. Riêng con nhạn thì không tự nhiên cho lắm, song hắn tận dụng được chính nhược điểm ấy để khiến vụ án thêm li kì. Càng chứng minh kẻ này tuyệt đối không đơn giản.”
Thực nghiệm kết thúc. Đoàn người chúng tôi trở lại gian tám chiếu. Trong gian phòng sáng sủa, ánh mắt mọi người giao nhau. Ngoại trừ Kindaichi, ai nấy mặt mày đều tái nhợt.
“Vậy…”
Mọi người lặng lẽ ngồi quanh chậu lửa hồi lầu. Đột nhiên ông Ginzo khẽ cất tiếng, phá vỡ sự yên lặng. Giọng ông u uất tựa tiếng đá thả xuống giếng.
“Vậy…?” Kindaichi mỉm cười nhìn Ginzo.
“Ý cậu là Kenzo tự sát sao?” Chỉ huy Isokawa hỏi, hơi run lên kích động.
“Vâng.”
“Hắn giết Katsuko, sau đó tự sát.” Ginzo lầm bầm than. Ryuji thì cúi gầm mặt.
“Đúng vậy. Vì thế tôi mới mời bác sĩ F tới đây. Bác sĩ, ông là người đầu tiên khám nghiệm hai tử thi đúng không? Thế nào, vị trí tử thi và vết thương trên thi thể Kenzo có gì mâu thuẫn với thực nghiệm ban nãy của tôi không?”
“Ý cậu là Kenzo làm bản thân bị thương vài chỗ, sau đó dùng kiếm tự đâm một nhát xuyên tim ư? Đương nhiên nếu anh ta cố tình dàn dựng thì không phải là không thể.”
“Vậy là không có gì mâu thuẫn?”
“Chà, tôi nghĩ là không. Có điều tại sao Kenzo phải làm vậy?”
“Phải đấy, cậu Kindaichi. Cớ gì Kenzo phải nhọc công thế? Đêm tân hôn lại đi giết cô dâu rồi tự sát. Nghe không hợp lý lắm. Lý do gì khiến Kenzo làm vậy chứ?”
“Chỉ huy vốn cũng biết nguyên do rồi mà. Nguyên nhân trực tiếp gây ra thảm án này chính là chuyện mà sáng nay người phụ nữ tên Shiraki Shizuko kể với chúng ta. Nói cách khác, đó là bí mật “Katsuko không còn trinh trắng”.”
Isokawa trợn trừng mắt nhìn Kindaichi, vẻ mặt như muốn gây sự. Viên chỉ huy hục hặc phản bác.
“Nhưng… nhưng chỉ vì thế mà… Nếu không chấp nhận được việc cô dâu không còn là trinh nữ thì sao anh ta không hủy hôn đi?”
“Để thành ra trò cười cho bà con lối xóm sao? Phải, người bình thường có thể chấp nhận, chịu đựng việc ấy, nhưng Kenzo thì không. Đó là nguyên nhân dẫn tới tấn bi kịch này.” Kindaichi từ tốn nói thêm, “Chỉ huy, màn lật tẩy ban nãy vẫn chưa là gì đâu. Tương tự khi lật tẩy mánh khóe ảo thuật ấy, một khi hiểu ra thì chỉ còn thấy như trò bịp trẻ con, không còn gì thú vị nữa. Ý tôi là điểm đáng sợ thực sự của vụ án này không nằm ở thủ đoạn, mà ở động cơ gây án. Và để lý giải động cơ đó thì trước hết phải nắm rõ tính cách Kenzo và bầu không khí trong nhà Ichiyanagi.”
Kindaichi quay sang Ryuji.
“Vừa hay có anh Ryuji ở đây. Hẳn anh là người hiểu Kenzo nhất, nên nếu tôi nói có chỗ nào không đúng, mong anh góp ý giúp. Tối qua, tôi đã đọc rất kĩ nhật kí của Kenzo. Tôi vô cùng hứng thú với cách anh ta chăm chút mấy cuốn nhật kí, còn hơn cả với nội dung trong đó. Nhật kí là món đồ mà một năm 365 ngày, hầu như ngày nào cũng được mở ra. Nên kể cả chủ nhân có cẩn thận nhường nào thì nhật kí ít nhiều cũng sẽ long gáy, quăn mép, thi thoảng còn dính mực. Vậy mà nhật kí của Kenzo khác hẳn. Rất sạch sẽ, chỉn chu, trông hệt đồ mới tinh chưa dùng. Nếu có hôm nào không viết, anh ta nhất định sẽ kể chi tiết nguyên do. Chưa kể từng nét chữ của anh ta còn quá nắn nót. Khi trông những con chữ tức mắt ấy, tôi cảm thấy cực kì khó chịu và ức chế. Thế thôi là đủ biết Kenzo cuồng sạch sẽ tới mức nào. Thêm nữa, cô hầu gái Kiyo còn kể với tôi một chuyện liên quan, một ví dụ cũng nhỏ thôi. Đó là nếu khách tới nhà mà nhỡ chạm vào chậu than dùng để đun nước châm thuốc, thì dù có tí thôi, sau đấy Kenzo cũng nhất định dùng cồn tẩy chỗ khách chạm cho bằng sạch. Kiểu này phải coi là bệnh lý chứ không phải ưa sạch sẽ nữa. Tóm lại, Kenzo cho rằng ngoại trừ bản thân, mọi người khác đều nhơ nhuốc, bẩn thỉu. Ngoài tính cách này, Kenzo còn một điểm đặc biệt mà chỉ cần đọc nhật kí là hiểu. Đó là cung bậc cảm xúc của anh ta dao động rất lớn, nói chung là khá cực đoan. Người ta thường bảo “yêu hận rõ ràng”, nhưng trường hợp của Kenzo nghiêm trọng tới mức khó diễn tả thành lời. Xem chuyện anh ta dễ dàng dùng những cách nói như “Kẻ thù không đội trời chung” là biết. Kenzo là người có lòng chính trực rất mạnh mẽ. Ở người bình thường, đây chắc chắn được coi là ưu điểm, nhưng với Kenzo lại thành ra khuyết điểm. Chính bởi nét tâm lý này quá mạnh, mà anh ta thiếu đi sự linh hoạt, thư thái trong suy nghĩ và hành động. Gặp chuyện không chính đáng hay giả dối, anh ta sẽ tự trách cứ, dẫn vặt kinh khủng nếu là do bản thân, và mặt khác cũng cực kì nghiêm khắc với những người khác. Chính vì có lòng chính trực lớn đến vậy nên anh ta mới ôm mối hoài nghi đối với địa vị đại địa chủ của bản thân. Anh ta vô cùng căm thù tư tưởng và tập quán phong kiến cổ hủ. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, dù căm ghét thế, anh ta lại là người phong kiến, bảo thủ nhất trong gia tộc Ichiyanagi. Anh ta có quyền uy của một gia chủ, lại thêm tính cách bạo chúa nảy sinh do thân phận đại địa chủ, hậu duệ của dịch trạm. Anh ta sẽ rất khó chịu khi có người đụng tới lòng tự tôn của bản thân. Nói cách khác, tính cách của Kenzo đầy mâu thuẫn.”
Ryuji cúi đầu im lặng, xem ra cũng ngầm thừa nhận những gì Kindaichi nói là đúng. Tôi rất rõ con người của Kenzo. Phải công nhận những lời vừa rồi đã khắc họa rất rõ nét con người anh ta.
Kindaichi nói tiếp. “Người kiểu này chắc chắn chỉ có thể cô độc cả đời. Kenzo không tin người khác, hay nói chính xác hơn là coi tất cả như kẻ địch. Không những vậy, càng thân quen, cảm xúc ấy càng mạnh mẽ. Nhắc đến những người thân mà Kenzo thường tiếp xúc, đầu tiên phải kể đến mẹ, rồi tới cậu em họ Ryosuke, em trai Saburo, em gái Suzuko. Hai đứa em thì tuổi còn nhỏ, nên vấn đề đương nhiên nằm ở hai người đầu tiên, đặc biệt là Ryosuke. Con người Ryosuke quả thực rất thú vị. Tôi cảm thấy tính cách anh ta như là tính cách của Kenzo “lộn mặt trái ra vậy. Vẻ ngoài thì hòa thuận dễ chịu, đối nhân xử thế không tồi, nhưng thực chất bên trong lại bất thường hệt như Kenzo. Đọc nhật kí của Kenzo là biết Kenzo phải đau đầu thế nào vì mẹ và Ryosuke. Sở dĩ giữa họ không xảy ra xung đột là vì cái tôi của một kẻ có học buộc Kenzo phải kiềm chế. Ryosuke xem ra cũng hiểu rõ điều này nên đôi khi còn giả ngây giả ngô, cố ý chọc tức Kenzo. Giữa tình cảnh ấy, chuyện của Katsuko lại nổi lên. Hẳn mọi người đều rõ gia tộc Ichiyanagi kịch liệt phản đối hôn sự này. Thế nhưng Kenzo phớt lờ ý kiến xung quanh, cuối cùng cưới được Katsuko. Nhưng ngay khi đó, anh ta lại được biết Katsuko không còn trinh trắng. Cô ấy từng trao thân cho bạn trai cũ, hơn nữa gần đây còn gặp lại gã, dù chỉ là tình cờ… Liệu Kenzo sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện?”
Nói đến đây, Kindaichi ngừng lại một lát. Không ai lên tiếng. Vẻ mặt viên chỉ huy, ông Ginzo, Ryuji đều rất nghiêm trọng.
“Tôi đoán bên cạnh trí tuệ, vẻ tươi vui trong sáng nhưng đằm thắm tháo vát của Katsuko chính là điểm thu hút Kenzo. Nhưng với Kenzo, có lẽ quan trọng nhất vẫn là ấn tượng trong trắng thuần khiết mà Katsuko để lại trong lòng người khác. Vậy mà ngay trước thời khắc quan trọng nhất, anh ta lại được biết cô dâu của mình không còn là trinh nữ, tấm thân đã mang dấu vết của gã đàn ông khác. Như đã kể ở trên, Kenzo là kiểu người phải lấy cồn ra tẩy sạch chậu lửa chỉ vì người khác từng chạm vào tí chút. Trong tình huống này, chắc phải diễn tả hơi thô thiển rồi… Một kẻ coi mọi người khác đều dơ bẩn như Kenzo sã không đời nào chấp nhận để người đàn bà từng qua tay gã đàn ông khác trở thành vợ mình, huống chi là chung chăn gối với cô ta. Hẳn nghĩ đến thôi Kenzo đã đủ rùng mình lạnh gáy. Nhưng không lẽ lại hủy hôn? Đối với Kenzo, đó vốn không phải lựa chọn khả thi. Làm vậy chẳng khác nào cúi đầu nhận thua trước những họ hàng thân thích mà anh ta vẫn luôn coi thường. Hay là cứ cưới Katsuko về làm vợ hờ, trên danh nghĩa thôi, để che mắt người thân, họ hàng? Xem chừng không ổn lắm. Ngay trước hôn lễ vài ngày, Katsuko tình cờ gặp lại Taya Teruzo. Taya là người như thế nào, thật ra chúng ta đều không rõ. Kenzo cũng không. Chưa chắc Taya đã là kiểu người dùng quan hệ ngày trước để hăm họa kẻ khác, nhưng Kenzo cũng làm sao dám chắc vào điều ngược lại. Nhỡ đã lấy Katsuko về làm vợ hờ để giữ thể diện rồi, mà Taya lại tìm đến thì sao? Thật không biết sẽ mất mặt nhường nào. Nghĩ tới đó, Kenzo thực sự không dám mạo hiểm. Tuy nhiên, động cơ giết người của Kenzo không nằm ở vấn đề đầy tính hiện thực ấy, mà lại xuất phát từ sâu thẳm cõi lòng, hay nói cách khác là do bản tính của anh ta. Trong lòng, Kenzo ắt phải cực kì căm hận Katsuko, người khiến anh ta rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cô ả bẩn thỉu là thế mà lại dám mặt dày toan trở thành vợ của Kenzo. Anh ta hẳn đã phải ôm mối hận không thể nói thành lời. Hơn nữa xét tính cách, Kenzo nhất định rất sợ Katsuko phát hiện ra nỗi hận thù trong lòng anh ta. Cha và chú của Kenzo bộc phát ra ngoài, còn Kenzo lại giấu kín cảm xúc trong lòng, ngấm ngầm dựng lên âm mưu giết người hiểm độc. Đứng trên quan điểm của người bình thường mà nghĩ thì hẳn động cơ này rất thiếu tự nhiên. Nhưng nếu xét tính cách Kenzo và thân phận hậu duệ dịch trạm của gia tộc Ichiyanagi, thì mọi chuyện xem chừng lại hợp lẽ. À không, có khi phải gọi là hệ quả tất yếu, không thể tránh khỏi. Rốt cuộc, Kenzo không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, bề ngoài anh ta vẫn phải giả vờ là kiên định với chủ kiến của bản thân, nên buộc phải tổ chức hôn lễ. Và do không chấp nhận được việc trở thành vợ chồng đúng nghĩa với Katsuko, Kenzo chỉ còn cách chọn thời điểm đó để ra tay.”
“Nói vậy là chết vì tình ư?”
“Vì tình? Không, e rằng không phải. Đây là một án mạng tàn độc đầy ắp hận thù. Mục đích căn bản của Kenzo khi tự sát không phải là để đi theo người mình yêu. Anh ta căm hận Katsuko, người đẩy anh ta vào đường cùng. Nỗi hận thù sâu sắc đó đã chuyển hóa thành âm mưu giết người. Nhưng hung thủ rất thông minh, hiểu rằng tội ác dù tinh vi đến đâu cuối cùng cũng bại lộ. Mà không, kể cả không bại lộ, thì về lâu về dài, lương tâm và lòng chính trực trong anh ta cũng sẽ không chấp nhận nổi sự thật anh ta là tội phạm giết người. Có lẽ Kenzo đã xác định thế từ đầu, nên mới muốn kết liễu cuộc đời ngay lúc cảnh sát còn chưa bắt tay vào điều tra và trước khi lương tâm kịp cắn rứt. Nói cách khác, so với mấy vụ giết người thông thường hay trong tiểu thuyết trinh thám, thì trình tự của vụ án này hơi ngược. Bình thường, đầu tiên sẽ là án mạng xảy ra, xong đến cảnh sát và thám tử vào cuộc, rồi cuối cùng hung thủ bị bắt và tự sát. Nhưng ở vụ này bước hai và bước ba đã đổi chỗ cho nhau. Ý tôi là không thể chỉ vì hung thủ tự sát mà coi nhẹ tính nghiêm trọng của vụ án. Từ đầu chí cuối, hung thủ luôn muốn che giấu hành vi giết Katsuko, thậm chí còn ngụy tạo việc tự sát thành do người khác giết. Tội ác cực kì thâm độc.”
“Kenzo ngụy tạo việc bản thân tự sát thành do người khác giết là bởi không muốn nhận thua trước người thân họ hàng, đồng thời cũng không muốn bị họ hay Ryosuke chê cười, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy. Mọi bí ẩn trong vụ án này đều từ đó mà ra. Cũng có nghĩa đây chính là bị kịch của dịch trạm.”
Chúng tôi im lặng rất lâu. Trong căn biệt thất trống trải, hơi ấm của chậu lửa cũng không giúp bầu không khí bớt lạnh lẽo, ảm đạm. Dẫu vậy, dường như không ai muốn kết thúc sớm cuộc trò chuyện. Chỉ huy Isokawa cứ viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa trên đám tro của chậu lửa, mãi sau mới ngẩng đầu lên tiếng.
“Tôi hiểu đại khái nguồn cơn rồi. Có điều, mong cậu giải thích toàn bộ diễn biến vụ án một lần nữa.”
Nghe viên chỉ huy bảo vậy, Kindaichi bèn gãi gãi mái đầu bù xù, xem chừng vui vẻ lắm.
“Vâng, được thôi. Trong vụ án này, hung thủ đã chết nên chúng ta không thể nghe anh ta thú tội, đành dựa vào tưởng tượng vậy. Tuy nhiên những người liên quan tới vụ án cũng có mặt khá đông đủ, nên chúng ta cùng nhìn lại vụ án từ đầu nhé?”
Kindaichi lấy trong ngực áo ra một cuốn sổ nhỏ, đặt lên đầu gối.
“Ấn tượng đầu tiên mà vụ án đem lại cho tôi là ‘mang đậm màu sắc tiểu thuyết trinh thám’. Nó có đủ mọi yếu tố của tiểu thuyết trinh thám, từ hiển nhiên như án mạng trong phòng kín, cho đến người đàn ông với ba ngón tay, rồi cả tiếng đàn, bức ảnh trong album, những đoạn nhật kí cháy sót. Nếu chỉ một, hai yếu tố thì có thể coi là ngẫu nhiên, song ở vụ án này, tất cả lại cùng xuất hiện, nên ắt là có người cố ý sắp đặt. Hơn nữa kẻ đó phải rất hâm mộ tiểu thuyết trinh thám. Khi suy nghĩ tới đây thì vừa hay tôi lại vô tình trông thấy tủ truyện của Saburo. Chắc chỉ huy vẫn nhớ là lúc đó tôi vui đến nhường nào, phấn khích đến nhường nào chứ?”
Chỉ huy Isokawa không đáp mà chỉ gật đầu.
“Nói chung, thủ đoạn chính trong vụ án này là ngụy tạo tự sát thành mưu sát. Thủ đoạn ấy xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết trinh thám, tiêu biểu như trong Bài toán tại cầu Thor thuộc tuyển tập Sherlock Holmes. Để ngụy tạo tự sát thành mưu sát, hung thủ phải đưa hung khí rời xa thi thể. Hung khí sử dụng trong Bài toán tại cầu Thor là súng lục. Thủ đoạn của hung thủ là buộc dây có gắn quả nặng vào súng, sau đó lên cầu, dùng súng bắn vỡ đầu mình. Hắn vừa buông tay, khẩu súng liền bị sức nặng của quả nặng kéo xuống đáy sông. Tôi tin chắc Kenzo tham khảo ý tưởng của tiểu thuyết ấy để nghĩ ra phương thức gây án. Bằng chứng là trên tủ truyện của Saburo có cuốn đó, hơn nữa còn có dấu vết mở ra đọc rất kĩ.”
“Ra vậy, tôi hiểu rồi. Thế Saburo đóng vai trò gì trong vụ án?” Ryuji lo lắng hỏi.
Kindaichi liền vui vẻ gãi đầu.
“Vâng, xin đợi một lát. Tôi cũng rất hứng thú với vai trò của Saburo, nhưng xin được đề cập chuyện đó sau. Ít ra vào thời điểm Kenzo lên kế hoạch sơ bộ cho vụ án, Saburo chưa liên quan gì cả. Bởi xét tính cách, Kenzo sẽ tuyệt đối không mượn tay người khác để thực hiện kế hoạch quan trọng này. Quay lại chủ đề chính thì từng bước kế hoạch đã dần định hình trong đầu Kenzo. Xin mọi người lưu ý tới điểm này trong khi xem xét lại từ đầu lần nữa.”
Kindaichi cúi xuống nhìn cuốn sổ.
“Mọi chuyện mở màn vào ngày 23 tháng Mười một. Chập tối hai ngày trước hôn lễ, người đàn ông tay ba ngón khả nghi xuất hiện ở tiệm cơm Kawada trước cửa ủy ban. Có thể tính vụ án bắt đầu từ giây phút ấy.”
“Phải rồi, người đàn ông đó có quan hệ thế nào với gia tộc Ichiyanagi?” Chỉ huy Isokawa đột nhiên nhoài người về trước như sực nhớ ra.
“Người đó chẳng liên quan gì đến gia tộc Ichiyanagi hết, chỉ huy ạ. Hắn chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
“Nhưng Kosuke…” Ginzo nhướng mày. “Hắn hỏi bà chủ tiệm cơm đường tới dinh thự Ichiyanagi mà?”
“Đúng ạ. Nhưng chú à, nơi hắn thực sự muốn tới là làng Ku— chứ không phải dinh thự Ichiyanagi. Sáng nay cháu thử tái hiện tình huống lúc hắn mới đến làng Kawa— trước sự chứng kiến của chỉ huy Isokawa rồi.”
Chỉ huy Isokawa trợn tròn mắt ngạc nhiên. Kindaichi thì tươi cười kể lại. “Mọi người đều nhất trí rằng người đàn ông đó có vẻ từ nơi khác đến, đúng không? Theo lẽ thường, hắn sẽ đi tàu tới ga Kiyo—, sau đó hỏi đường đến làng Ku—. Trong trường hợp ấy, người được hỏi sẽ trả lời thế nào? Quãng đường từ ga Kiyo— đến làng Ku— cũng phải gần tám cây số, rất khó chỉ luôn một lèo. Bình thường những lúc như thế, người ta sẽ chỉ cho hắn một điểm mốc gần nhất, rồi bảo hắn đến đó thì hỏi tiếp. Cho nên người đàn ông mới tới làng Kawa— rồi tiếp tục hỏi đường. Sáng nay, tôi đã thử hỏi bà chủ tiệm thuốc lá ở làng Kawa— thì được chỉ đường như sau: Đi hết đường tới ủy ban làng Oka—, hỏi quanh đó để tìm nhà Ichiyanagi. Dinh thự nhà ấy to lắm, rất dễ tìm. Tiếp đến chỉ cần men theo con đường đằng trước cổng lớn của dinh thự, băng qua núi là tới được làng Ku—. Người đàn ông ba ngón cũng đi theo lời chỉ dẫn tương tự và đến được ủy ban. Tiếp đó, hắn hỏi bà chủ tiệm cơm đường đến dinh thự Ichiyanagi.”
Viên chỉ huy, ông Ginzo và Ryuji bất giác cùng thốt lên. Cũng phải thôi. Mấy ngày nay mọi người vẫn luôn đau đầu về mối quan hệ giữa người đàn ông tay ba ngón và gia tộc Ichiyanagi, nhưng không ngờ mối quan hệ ấy lại vặt vãnh đến thế.
“Vậy đấy. Cho đến lúc ấy, người đàn ông tay ba ngón vốn chẳng liên quan gì đến gia tộc Ichiyanagi. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại bất ngờ tham gia vào vụ án. Nói đúng hơn là hắn bị kéo vào kế hoạch của Kenzo. Sau khi rời khỏi ủy ban, người đàn ông đi tới dinh thự này. Đến đây mới thấy dinh thự lớn quá, lại vừa nghe lỏm được chuyện gia chủ sắp kết hôn với một cô gái trẻ, nên thử ngó nghiêng bên trong tí chút. Thật ra trong trường hợp này ai cũng dễ tò mò. Sau đó thì có người hàng xóm để ý đến hắn. Để che giấu sự bối rối, hắn liền quay ra hỏi đường đến làng Ku—. Hành động ấy rất tự nhiên. Tức là, câu hỏi của hắn tuy chủ yếu để che đi sự lúng túng, nhưng cũng không phải là nói dối, bởi thực tế hắn muốn đến làng Ku— thật. Chắc mọi người đều biết rằng từ đây trở đi đường bắt đầu dốc lên, và hắn cũng đồng tình rằng bộ dạng hắn rất hốc hác. Hắn muốn nghỉ ngơi một lát trước khi đi tiếp, nhưng lại sợ người ta kì thị bộ dạng đáng ngờ của mình, nên mới trèo lên vách núi tìm một chỗ kín đáo. Âu cũng là lẽ tự nhiên thôi.”
“Rồi Kenzo đã giết hắn ở đó ư?” Viên chỉ huy hỏi.
Tôi hắng giọng khẽ ho khan vài tiếng. Kindaichi để ý ngay, tươi cười quay sang tôi.
“Chuyện này thì bác sĩ F sẽ nói rõ cho chúng ta. Thực tế tôi nhờ bác sĩ đến cũng là vì thế. Bác sĩ, mời ông giải thích sơ qua kết quả khám nghiệm tử thi.”
Tôi mỉm cười. Hiện tại tôi đã hiểu dụng ý của Kindaichi khi dặn dò tôi chờ đến lúc này mới công bố kết quả khám nghiệm. Không ngờ chàng thanh niên thoạt trông rất đỗi bình dị này lại biết diễn ra phết. Cậu ta muốn đợi đến thời điểm kịch tính nhất mới công bố sự thật.
“Vâng, vậy tôi xin báo cáo ngắn gọn kết quả khám nghiệm tử thi. Người đàn ông đó không “bị giết, mà chết tự nhiên. Cụ thể phải chờ kết quả giải phẫu, nhưng theo tôi nhận định thì nạn nhân bị trụy tim do suy nhược và lao lực. Còn vết thương trên ngực thì chỉ xuất hiện sớm nhất 24 tiếng sau khi nạn nhân tử vong.”
“Hả?” Mọi người đồng loạt thốt lên.
Ryuji bỗng nhoài người ra trước, ánh mắt lấp lánh hi vọng.
“Nói thế thì không phải anh tôi đã giết người đó đúng không?”
“Vâng, ngay từ đầu tôi đã cho là vậy. Dù dấn sâu vào kế hoạch này nhường nào, Kenzo cũng chẳng phải hạng bất nhân tới mức lạm sát người vô tội đâu.”
“Nhưng… Còn vết thương kia…? Cậu giải thích thế nào về vết thương trên ngực?”
“Thế này chỉ huy ạ. Vết thương đó là dấu vết để lại sau thử nghiệm của Kenzo. Kenzo cũng thử nghiệm như tôi vừa làm thực nghiệm ấy. Lập kế hoạch xong anh ta cũng cần xem nó hoàn hảo chưa, rồi thì mất bao nhiêu thời gian để thực hiện. Nên phải kiểm nghiệm trước. Nói cách khác là diễn tập gây án. Xác chết kia được anh ta lấy làm vật thí nghiệm. Chú ơi, như chú kể thì tối trước hôm xảy ra vụ án, Suzuko có nghe thấy tiếng gì như tiếng đàn đúng không? Do Kenzo tiến hành thử nghiệm đấy.”
Chúng tôi bất giác nhìn nhau. Mặt mày Ryuji lại tái mét. Việc này không tính là giết người, nhưng cũng chẳng khác nào sát nhân, thậm chí còn kinh khủng hơn. Tôi bỗng lạnh sống lưng.
“Trở lại chuyện ban nãy. Sau khi trèo lên vách núi, chẳng bao lâu sau người đàn ông tay ba ngón lặng lẽ tắt thở. Người đầu tiên phát hiện ra hắn là Kenzo. Thời gian có lẽ vào khoảng tối 23, rạng sáng 24. Kenzo cho rằng đây là vật thí nghiệm tốt nhất, nên lén đem về biệt thất và giấu trong tủ âm đằng sau hộc tường. Vì lẽ ấy mà dĩ nhiên trong tủ còn lưu lại dấu vết của người đàn ông ba ngón. Đó là chuyện xảy ra hôm 23. Sáng hôm 24, tức chỉ một ngày trước hôn lễ. Chắc mọi người cũng biết về vụ tranh cãi xảy ra ở phòng khách vào quá trưa hôm đó. Kenzo và mẹ đang to tiếng với nhau về việc đánh đàn thì vừa hay Ryosuke mang chiếc hộp quan tài cho mèo tới. Sau đó Saburo đi cắt tóc về, kể rằng nghe lỏm được chuyện có người đàn ông tay ba ngón dò hỏi nhà mình. Thế nào mà lúc ấy, từ “ba ngón tay”, Suzuko lại liên tưởng tới việc chơi đàn tranh. Không trách Suzuko được, nhưng việc khi đó cô bé bắt chước động tác gảy đàn lại liên quan mật thiết tới vụ án. Nói cách khác thì động tác ấy đã ngầm gợi ý cho Kenzo.”
Chúng tôi lại nhìn Kindaichi bằng ánh mắt dò xét.
“Vốn dĩ Kenzo đã lên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên sử dụng loại dây nào. Sợi dây đó bắt buộc phải mảnh, chắc, hơn nữa cần có độ dài phù hợp. Đương lúc ấy, anh ta thấy Suzuko dùng ba ngón tay bắt chước động tác gảy đàn. Mọi người nhớ lưu ý rằng lúc đó người đàn ông tay ba ngón đã chết và đang được giấu trong tủ âm tường ở biệt thất. Kenzo đang định dùng hắn làm vật thí nghiệm thì đột nhiên hắn lại trở thành chủ đề bàn tán. Điều đó khiến Kenzo khá kinh ngạc, nhưng đồng thời động tác của Suzuko lại ngầm gợi ý cho anh ta. Ba ngón tay và đàn tranh… Kenzo cảm thấy trong đó như có mối quan hệ nhân quả và lập tức để ý tới dây đàn. Kì quái xiết bao. Động tác vô thức của cô bé ngây thơ đã góp phần cấu thành một yếu tố quan trọng trong âm mưu giết người. Nghe thì hết sức kinh khủng, nhưng thực tế là thế. Sau đó Kenzo lén vào kho lấy đàn tranh. Dinh thự này không thiếu đàn, dây đàn thừa mứa. Có lấy đi vài sợi chắc cũng chẳng ai phát hiện. Đương lúc lấy dây đàn, Kenzo bỗng chú ý tới nhạn đàn. Tôi nghĩ ban đầu anh ta không định gắn con nhạn lên mái phòng vệ sinh để làm giá đỡ đâu. Chắc Kenzo vốn định dùng chạc cây, nhưng chợt nhận ra con nhạn cũng cong cong dạng vòm bán nguyệt, rất thích hợp để giữ dây đàn, nên quyết định sử dụng luôn. Chính vì thế, vụ án tự nhiên liên quan mật thiết tới đàn tranh.”
“Hừm.” Chỉ huy Isokawa khẽ thở dài.
“Vậy là tối đó anh ta đã làm thử nghiệm?” Ginzo hỏi.
“Vâng. Nhưng trong quá trình thực hiện, Kenzo thu được hai kết quả không ngờ tới. Một là bụi tre “gảy” dây đàn, tạo ra tiếng từng từng từng. Chỉ cần chặt bỏ chỗ tre, đêm hôm sau sẽ không xảy ra chuyện đó nữa. Tuy nhiên Kenzo không muốn. Anh ta không những giữ nguyên tiếng động ấy, ngược lại, còn định dùng nó để đánh lạc hướng điều tra. Do đó, ngay sau khi giết Katsuko, anh ta tấu thêm một khúc đàn loạn nhịp rồi mới tự sát. Tiếng đàn ấy khiến mọi người không còn để ý đến tiếng động phát ra do bụi tre.”
“Hừm.” Chỉ huy Isokawa lại thở dài.
“Kết quả không ngờ tới thứ hai là gì?” Ginzo giục Kindaichi trình bày tiếp.
“Đó là việc Saburo phát hiện hiện trường thử nghiệm. Có điều đây chỉ là suy đoán của cháu thôi. Bởi ngoài lúc đó ra, Saburo không có cơ hội nào khác để chen vào kế hoạch này.”
Chúng tôi bàng hoàng nhìn nhau. Sắc mặt Ryuji càng lúc càng tái nhợt.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì Saburo đã phát hiện ra hiện trường thử nghiệm. Song cảnh tượng lúc ấy thế nào thì phải hỏi cậu ta mới biết. Có điều, việc Saburo giữa chừng tham gia vào kế hoạch đã khiến vụ án được thêm thắt rất nhiều tiểu xảo mà chỉ cậu ta mới nghĩ ra. Tôi cho rằng Kenzo vốn chỉ muốn ngụy tạo vụ án cho giống mưu sát thôi, chứ không hề nghĩ tới việc phải tạo ra hung thủ. Đúng lúc ấy, một kẻ mê truyện trinh thám như Saburo lại xen ngang. Trong mắt cậu ta, vụ án giết người mà không có hung thủ thì quá kì quái. Cậu ta nhanh chóng dựng lên hung thủ giả, và người đàn ông tay ba ngón đã chết là lựa chọn phù hợp nhất. Hắn là ai, vì sao lại hỏi thăm nhà Ichiyanagi thì chắc Kenzo và Saburo cũng chẳng biết. Nhưng quan trọng là hắn có bộ dạng khả nghi, lại từng hỏi chuyện nhà Ichiyanagi. Thế thôi đã rất thích hợp để xây dựng hình tượng hung thủ giả rồi. Ngoài ra, Saburo còn chú ý tới điểm đặc trưng của hắn là tay chỉ có ba ngón. Hắn lại từng cầm cái cốc của tiệm cơm Kawada. Điểm này càng kích thích ham muốn dựng chuyện của Saburo. Ai hâm mộ tiểu thuyết trinh thám hẳn cũng sẽ tìm cách lợi dụng dấu vân tay ấy. Nhưng chưa đủ, Saburo còn dùng cả ảnh trong album và nhật kí nhằm thêu dệt những nút thắt duyên nợ giữa Kenzo và người đàn ông ba ngón. Những mánh khóe ấy chỉ người đam mê tiểu thuyết trinh thám như Saburo mới có thể nghĩ ra. Tóm lại, sắp đặt tài tình của Kenzo kết hợp với mánh khóe của kẻ cuồng tiểu thuyết trinh thám như Saburo đã khiến vụ án thành ra vô cùng phức tạp. Phải nói đây là tác phẩm do hai người họ đồng sáng tác.”
“Đúng rồi. Vì sao bức ảnh người đàn ông lại được dán trong album?”
“Chỉ huy đã cắt nguyên trang album dán bức ảnh, đúng không? Nếu tách bức ảnh ra khỏi giấy và xem xét thật kĩ, nhất định anh sẽ phát hiện dấu vết khả nghi. Đây này.” Kindaichi chìa ra bức ảnh đã tách khỏi trang album. “Đằng sau bức ảnh có dấu vết từng bóc khỏi chỗ khác. Thêm nữa, trang album cũng có dấu vết trước kia dán ảnh khác. Nói tóm lại, một bức ảnh nào đó đã bị gỡ đi để nhường chỗ cho ảnh người đàn ông tay ba ngón. Kenzo từng coi ai đó như kẻ thù không đội trời chung. Đúng, chỉ có điều đó không phải người trong bức ảnh này.”
“Nhưng làm sao Kenzo có được ảnh của người đàn ông tay ba ngón?”
“Đương nhiên là tìm thấy trên xác hắn ta rồi.”
“Thế thì lạ thật. Bình thường có ai lại mang ảnh mình theo người chứ?” Ryuji nhíu mày.
“Vâng, anh nói phải, bình thường thì chẳng ai làm thế. Nhưng có những nghề người ta luôn phải mang theo ảnh bên mình. Như tài xế chẳng hạn…”
“A!” Chỉ huy Isokawa đột nhiên hét lớn. “Đúng rồi. Tôi cũng nghĩ thế. Thảo nào tôi cứ băn khoăn không biết từng thấy ảnh kiểu này ở đâu, hóa ra là ảnh dán trên bằng lái.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Kindaichi vui vẻ gãi đầu sồn sột. “Biết được điểm này, chúng ta có thể suy ra căn nguyên vết sẹo trên mặt và lý do hắn chỉ còn ba ngón tay. Tiện đây tôi cũng xin làm rõ thân phận hắn luôn. Người này tên Shimizu Kyokichi, quê ở vùng Shitsuki, từ nhỏ đã chuyển tới Tokyo, lớn lên làm nghề lái xe. Gần đây hắn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, nên thân thể mới thành ra như vậy, không lái xe được nữa. Do tình trạng sức khỏe ngày một xấu đi, hắn muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian nên gửi thư đến nhà bà bác ở làng Ku—, xin tá túc. Bà hồi đáp rằng hắn tới khi nào cũng được, nhưng mãi không thấy tin tức gì nữa và phải chờ hết ngày này qua tháng nọ. Hôm nay tôi nhờ điều tra viên Kimura sang làng Ku—điều tra thì được biết trước đây Shimizu chưa từng tới nhà bà bác, nói đúng ra là nhà chồng của bà, nơi bà về làm dâu, tức làng Ku—. Sau đấy điều tra viên Kimura cũng cho bà xem bức ảnh của hắn. Bà nói chỉ gặp Shimizu hồi nhỏ nên không chắc có đúng là hắn không, nhưng người trong ảnh có nhiều nét giống với cha của Shimizu, tức em bà. Tóm lại, người đàn ông tay ba ngón là một tài xế tên Shimizu Kyokichi, không may qua đời bên vách núi phía sau biệt thất khi đang trên đường đến thăm bà bác sống ở làng Ku—.”
“Rồi hắn bị anh cả lợi dụng.” Gương mặt Ryuji ngập tràn đau khổ.
Chỉ huy Isokawa chẳng hề để ý đến tâm trạng anh ta mà cứ thế hỏi tiếp.
“Thế cậu giải thích sao về mấy mẩu nhật kí cháy sót?”
“Ha ha ha, chúng cũng là mánh khóe của Saburo đấy. Nhật kí của người tỉ mẩn như Kenzo hẳn phải kể lể rất nhiều chuyện. Chỉ cần cắt ghép chỗ này chỗ kia đôi chút là được một cốt truyện rồi. Mọi người xem.”
Kindaichi lấy từ sổ tay ra năm mẩu nhật kí cháy sót.
“Mẩu thứ nhất: Dọc đường xuống bãi biển, ngang qua chốn quen, hôm nay tiểu thư Fuyu vẫn chơi đàn. Dạo nàu hễ nghe thanh âm ấy là lòng tôi lại đau thắt…
Tiếp đến là mẩu thứ ba: Tang lễ của tiểu thư Fuyu. Một ngày ảm đạm, thê lương. Trên đảo hôm nay lất phất mưa. Buổi tang lễ…
Thêm một mẩu nữa, mẩu thứ năm; Trước khi rời đảo tôi đã tới thăm mộ tiểu thư Fuyu lần cuối. Đặt bó cúc dại trước mộ, tôi quỳ lạy em. Bỗng có tiếng đàn từ đâu vẳng tới. Tôi thẫn thờ…
Ba mẩu giấy này có chung nét bút, màu mực, ngay cả cái tên tiểu thư Fuyu cũng cùng xuất hiện trong cả ba, chứng tỏ chúng được viết ra cùng lúc. Tuy nhiên mẩu thứ hai: Chính tên đó, chính tên đó. Tôi hận hắn. Tôi hận hắn cả đời… Và mẩu thứ tư: Tôi suýt nữa đã thách đấu hắn. Không gì có thể so với nỗi căm phẫn trong tôi. Nghĩ tới người thê lương nằm đó, tôi có băm vằm hắn thành trăm mảnh cũng chưa hả dạ. Hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi. Tôi hận hắn, căm thù hắn… Nét bút, màu mực của hai mẩu giấy này hoàn toàn không giống ba mẩu trước. Còn nữa, mẩu thứ nhất, ba và năm viết trong lúc Kenzo đang đi du lịch, nên khó mà nghĩ anh ta mang một lúc nhiều cây bút khác nhau. Từ đó có thể suy ra mẩu thứ hai và tư hẳn được viết vào dịp khác. Huống hồ nhìn kiểu chữ thì xem ra hai mẩu này được viết từ trước đó khá lâu. Theo tôi đoán thì Kenzo viết mẩu thứ hai và tư từ hồi ở trường đại học. Anh Ryuji, chẳng nhẽ anh không biết gì ư? Anh thực sự không nhớ ra việc nào tương tự trong thời gian Kenzo ở trường sao?”
Ryuji nghe hỏi thì chợt giật mình ngẩng lên nhìn Kindaichi. Sau đó anh ta lại cúi xuống như thể xấu hổ rồi mới ngập ngừng kể. “Quả thật tôi cũng thấy khó hiểu. Phải. Hồi còn ở trường, đúng là anh cả từng vô cùng căm hận một đồng nghiệp. Người ấy vốn là bạn thân của anh. Nhưng do mâu thuẫn tình cảm liên quan tới con gái thầy giáo, anh cả luôn tin rằng mình bị bạn thân phản bội, đâm sau lưng. Kết cục anh cả phải chịu cảnh nhục nhã ê chề, tới mức phải xin nghỉ ở trường. Con gái vị giáo viên kia cũng vì thế mà sinh bệnh rồi mất. Chân tướng thế nào tôi không rõ, nhưng anh cả khăng khăng cho rằng tất cả là do âm mưu của người bạn. Tính anh Kenzo rất cực đoan nên vẫn hận người đó thấu xương. Bởi vậy trong vụ án này, khi biết anh cả dùng mấy chữ “Kẻ thù không đội trời chung”, tôi liền nhớ ngay tới người đó. Có điều khi nghe chuyện thêm, thì hóa ra “Kẻ thù không đội trời chung” lại là một người đàn ông anh cả gặp trên đảo. Do đó tôi chỉ đơn thuần nghĩ mình nhận nhầm người. Hơn nữa người bạn thân của anh cả nay đã là một học giả nổi tiếng mà chắc các vị đều biết tên, nên không lý nào lại… Nghĩ vậy nên tôi cứ im lặng mãi đến giờ.”
“Tôi hiểu rồi. Thế anh từng gặp người đó chưa?”
“Chưa. Ảnh thì từng thấy vài lần, song đều là ảnh dạo gần đây. Còn bức trong album, tôi cũng không chắc có phải người đó hồi trẻ không nữa.”
“Được rồi, thế là tất cả đã sáng tỏ. Saburo chắp ghép chuyện này với chuyện Kenzo trải qua trên đảo, lại thêm bức ảnh của người đàn ông tay ba ngón, tạo ra câu chuyện với những nhân vật hư cấu. Lợi hại thật! Ha ha ha, chắc Saburo chọn chuyện xảy ra trên đảo vì trong đó nhắc tới đàn tranh. Xét tính cách, Kenzo hẳn sẽ không bao giờ cho người khác đọc nhật kí của anh ta. Tuy nhiên, gặp phải kiểu người như Saburo thì Kenzo cũng phải bó tay chào thua. Saburo chắc tò mò đọc trộm toàn bộ bí mật của anh trai từ trước, nên mới có thể lập tức nhớ ra đoạn nào viết gì, rồi thì liên tưởng được ngay rằng sắp xếp chuyện nào với chuyện nào thì sẽ tạo ra tình tiết liên quan tới vụ án. Phải công nhận đầu óc cậu ta rất nhanh nhạy. Vì vậy theo tôi, từ khi Saburo tham gia kế hoạch này, mọi việc đều do cậu ta nắm quyền chủ động, còn Kenzo chỉ là con rối nghe lời. Trước một cậu em hào hứng áp dụng những kiến thức học được từ tiểu thuyết trinh thám, đến Kenzo cũng phải bất lực, không kiểm soát nổi tình hình.”
Nghe Kindaichi trình bày, tôi thấy hoàn toàn thuyết phục. Bởi trong gia tộc Ichiyanagi, Ryuji là người bình thường duy nhất, còn những thành viên khác đều rất kì quặc.
“Sau khi sắp đặt xong xuôi theo kế hoạch, hai anh em họ chặt đi bàn tay của người đàn ông ba ngón rồi chôn thi thể hắn trong lò than trước khi trời sáng. Hôm ấy là 25. Chập tối, ngay trước khi hôn lễ bắt đầu, người đàn ông ba ngón lại xuất hiện ở bếp. Đó nhất định là Kenzo giả trang. Đã mất công chuẩn bị mánh khóe bằng album và nhật kí mà không ai phát hiện thì cũng vô ích. Nên Kenzo phải cố ý khiến cảnh sát chú ý tới chúng và làm cho mọi người tin rằng người đàn ông ba ngón còn sống. Lẻn vào bếp đưa mảnh giấy xong, Kenzo men theo con đường phía Tây, vòng lên vách núi rồi trượt xuống, vào biệt thất thay quần áo rồi chờ đợi. Lúc sau Akiko sang đưa mảnh giấy. Kenzo xé vụn nó, nhét vào ống tay áo rồi rời đi, không quên nhờ Akiko đóng cửa chớp. Tuy nhiên khi trở lại nhà chính, Akiko không thấy bóng dáng Kenzo đâu. Đương nhiên thôi, bởi lúc ấy anh ta vẫn đang ở biệt thất, bận để lại dấu chân, rồi in các dấu vân tay ba ngón dính máu mình lên cột nhà và đằng sau cửa chớp, sau đó còn đi vứt túi xách, quần áo là vật chứng giả trang vào lò than. Xong xuôi, anh ta kéo dây đàn đã dày công chuẩn bị trước tới vách thông gió.”
Chỉ huy Isokawa bất ngờ trợn tròn mắt.
“Cậu Kindaichi, nói vậy là từ chiều tối hôm xảy ra án mạng, các dấu vân tay đã ở đó rồi sao?”
“Vâng. Ngoại trừ thời điểm đó ra Kenzo không còn cơ hội nào khác để để lại các dấu vân tay ấy cả. Và đây chính là chi tiết đầu tiên giúp tôi nhận ra chân tướng vụ án. Bởi các dấu tay ba ngón dính máu còn lưu lại cả trên những nơi khác, nhưng ở những vị trí dễ thấy như trên bình phong thì toàn dấu có đeo móng gảy, trong khi các dấu rõ vân tay đều ở những nơi khuất tầm nhìn. Phải có lý do gì chứ? Tôi cho rằng có hai lý do. Dấu tay trên cột nhà và cửa chớp đều được phát hiện rất muộn. Có lẽ hung thủ đã tính toán trước, hay nói cách khác, anh ta không muốn chúng bị phát hiện sớm. Chính xác hơn là có bị phát hiện cũng chẳng sao, nhưng nên muộn. Bởi các vết máu mà khác nhau về độ khô và độ biến màu thì sẽ có vấn đề, nên hung thủ muốn chúng ta phát hiện muộn lại, để các dấu vết kịp trở nên giống nhau. Đó là lý do đầu tiên. Còn lý do thứ hai khiến hung thủ in dấu tay ở những chỗ khó thấy, là để khi thực hiện lễ hợp cẩn sẽ không ai phát hiện ra. Tuy nhiên một kẻ cẩn trọng tới mức đeo móng gảy trong lúc gây án mà lại sơ suất để dấu vân tay dính máu lưu lại khắp nơi thì quá thiếu tự nhiên. Nên tôi mới cho rằng những dấu vân tay ấy được cố ý để lại, hơn nữa còn từ rất lâu trước khi gây án.”
“Ừm.” Chỉ huy Isokawa thở hắt ra.
Kindaichi cười, nói tiếp. “Và rồi, sau khi dàn dựng xong hiện trường, Kenzo mang bàn tay kia sang nhà chính. Vấn đề là nếu chiều tối Kenzo mang túi xách và quần áo tới lò than để phi tang, thì sao không xử lý luôn bàn tay ấy đi? Đó chỉ có thể là do Saburo đã dặn dò anh ta. Saburo rất hứng thú với vụ án này và khăng khăng muốn dùng bàn tay ấy để dựng một vở kịch, nên đã dặn Kenzo giấu bàn tay ở nơi cậu ta dễ lấy. Saburo đoán sau khi vụ án bị phát giác, cảnh sát sẽ lục soát khắp nhà, nên cậu ta không thể tự bảo quản nó. Vì vậy Saburo lợi dụng quan tài của con mèo. Tình cờ, quan tài mèo lại được Suzuko đem chôn ngay sau khi vụ án xảy ra, nên lại thành nơi cất giấu trên cả mong đợi.”
“Sau đó Kenzo trở vào thư phòng đốt nhật kí?”
“Đúng vậy. Cuốn nhật kí đó hẳn đã được Saburo sắp đặt từ trước. Cần lưu ý một điểm là nếu Kenzo định đốt nhật kí, thì chẳng lý nào lại quên đốt đống giấy vụn trong tay áo. Vậy mà anh ta lại không đốt. Chúng vẫn còn nguyên trong ống tay. Kenzo rất cẩn thận, vốn không thể sơ suất thế, nên nghĩ sao cũng thấy là anh ta cố tình. Trong hôn lễ diễn ra sau đó có hai điểm cần chú ý. Một là việc cây đàn tranh được đưa sang biệt thất. May sao lúc đó có trưởng làng mở lời, nhưng nếu không ai nhắc, hẳn Kenzo cũng sẽ chủ động đề nghị. Bằng chứng là anh ta đã bảo Katsuko giữ lại cây đàn. Thứ hai, là việc Kenzo sai Saburo tiễn ông trẻ về làng Kawa—. Việc này nhằm tạo chứng cứ ngoại phạm cho Saburo. Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi anh Ryuji.”
Ryuji hơi nhướng mày nhìn Kindaichi.
“Ban nãy chỉ huy Isokawa chắc đã hỏi anh rồi, tại sao anh không tham dự hôn lễ dù đã về từ chập tối 25, rồi hôm sau lại nói dối là vừa về?”
Nghe xong câu hỏi, Ryuji buồn bã cúi đầu phân trần. “Vừa rồi nghe cậu giải thích chuyện về Saburo nên tôi cũng đã nhận ra thâm ý của anh cả. Anh cả dặn đi dặn lại tôi rằng tuyệt đối không được trở về tham dự hôn lễ. Có lẽ anh ấy không muốn tôi gặp rắc rối, nên cố tạo bằng chứng ngoại phạm cho tôi. Có điều lúc đó tôi không hiểu, lại thấy giọng thư của anh rất cứng rắn nên càng bất an, nóng lòng muốn về nhà một chuyến. Vì thế tôi rời hội thảo sớm một ngày, ghé làng Kawa—hỏi thăm tình hình và cuối cùng nghĩ lại, rằng “chắc không nên dự hôn lễ”. Tới hôm sau thì chuyện đã rồi, nên tôi cùng ông trẻ và Saburo bàn bạc, quyết định nói dối rằng tôi mới về sáng hôm đó.”
“Anh cả thương anh phết nhỉ?”
“Không, nói đúng ra thì không phải anh ấy thương tôi, mà là chỉ có tôi hiểu thấu anh ấy.”
“Tôi hiểu rồi. Không phải anh ta lo anh bị oan, mà sợ anh nhìn thấu chân tướng vụ án.”
Ryuji gật đầu. “Có thể. Sáng hôm đó ngay khi nghe tin, trực giác đã mách bảo tôi hung thủ là anh cả. Nhưng tôi không biết động cơ và thủ đoạn gây án của anh ấy.”
“Vâng, rất cảm ơn anh. Tôi cũng chỉ muốn hỏi vậy thôi. Tiếp theo, tôi sẽ giải thích quá trình gây án. Sau khi kết thúc lễ hợp cẩn, Kenzo lén giấu một con nhạn vào tay áo mẹ mình. Tôi nhận ra điều đó ngay khi nghe chỉ huy Isokawa thuật lại. Bởi trên con nhạn tìm thấy trong đống lá ngoài kia, chỉ có đúng dấu vân tay của người đàn ông ba ngón. Sẽ rất vô lý nếu nó là con nhạn tối hôm đó Suzuko và Katsuko đã dùng. Trước khi chơi đàn, mọi người thường dùng tay trái di chuyển con nhạn để chỉnh âm. Vì thế mọi con nhạn trên đàn lẽ ra đều phải có dấu vân tay của Suzuko và Katsuko. Chẳng lẽ hung thủ lại lau dấu vân tay người khác đi và để lại dấu vân tay của mình? Cho nên chắc chắn con nhạn trong đống lá không phải là con nhạn của cây đàn tối đó. Ngoài ra, tôi đoán dấu vân tay dính máu đã được cố ý đế lại trên con nhạn.”
Ginzo gật gù, vẫn ngậm tẩu thuốc. Viên chỉ huy xấu hổ gãi đầu. Ryuiji lại cúi gằm.
“Từ đó tôi phát hiện ra con nhạn giấu trong tay áo mẹ anh ta. Chắc Kenzo định để Saburo xử lý nó. Có điều, không hiểu do bàn bạc thiếu kĩ lưỡng hay do Saburo rối bời quên mất, mà con nhạn vẫn nằm nguyên ở đó. Nói chung mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn đợi thời khắc bi kịch xảy ra…”
Chúng tôi không khỏi thở dài, ngay đến sắc mặt Kindaichi cũng tối sầm lại.
“Ngẫm ra thì thật đáng sợ. Công phu tính toán tỉ mỉ càng khiến người ta dựng tóc gáy. Kenzo âm thầm nằm trên đệm chờ guồng nước hoạt động. Vừa nghe thấy tiếng guồng nước, anh ta bật dậy giả vờ đi vệ sinh, thực ra là đi lấy thanh kiếm trong tủ và dùng nó chém nhiều nhát, giết chết Katsuko. Sau đó, anh ta đeo móng và gảy đàn, rồi để lại vết móng gảy dính máu trên bình phong. Tôi thấy việc để lại v?