← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 Cedar Grove, bang Washington
Hiện tại

Tracy Crosswhite xuống cầu thang, đi vào bếp và đặt bình sữa mới vắt vào trong tủ lạnh. Therese - cô bảo mẫu đang thử việc mà cô và Dan đã thuê - đứng ở bồn rửa inox, thò tay vào dòng nước đang chảy ra từ vòi để thử nhiệt độ. Tiếng nhạc pop phát ra qua những cái loa trên trần. Trên bệ bếp bằng đá granite bên cạnh bồn rửa, Daniella đang nằm trong nôi, chỉ mặc áo lót và đóng bỉm. Bụng con bé nhô ra chỗ khoảng trống giữa áo và bỉm, và chiếc nồi đu đưa mỗi lần Daniella đập vào những món đồ chơi đang treo trên đó - một con voi màu xanh dương với đôi tai màu đỏ và một con sư tử màu vàng rực với cái bờm màu da cam.

“Sữa mẹ ở trong tủ lạnh nhé, Therese.” Tracy nói, đóng cửa tủ lạnh lại. “Hy vọng rằng chỗ sữa đó sẽ đủ giúp con bé ấm bụng cho đến khi chúng tôi về nhà. Chúng tôi sẽ không đi lâu đâu.”

Therese ngoảnh lại nói với chất giọng Ireland đầy trầm bổng. “Chúng tôi sẽ ổn thôi. Bà và ông O’Leary cứ tận hưởng chuyến đi chơi tối của mình đi. Đây là lần đầu tiên ông bà đi chơi tối với nhau từ khi cô bé chào đời, đúng không? Đã bao lâu rồi nhỉ?”

“Đến ngày mai là tròn hai tháng.” Tracy nói. “Và đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi tối cùng nhau từ khi sinh con bé.”

“Chà, ông bà xứng đáng tận hưởng mà.”

Dan đã thuê Therese theo lời giới thiệu của một người bạn chung - sau khi Tracy từ chối bảy ứng viên khác. Anh đã thuyết phục Tracy cho Therese một cơ hội, và Tracy đã đồng ý, nhưng cô nói với anh rằng cô sẽ căn cứ vào năng lực của Therese để quyết định xem có nhận cô ấy làm việc chính thức hay không. Cô vẫn còn hai tháng nghỉ sinh trước khi phải quay trở lại Ban Tội phạm Bạo lực của Sở Cảnh sát Seattle - nếu cô có ý định quay lại. Cô vẫn chưa quyết định chuyện đó.

Họ đã chuyển về sống ở Cedar Grove trong thời gian các nhà thầu phá dỡ và cải tạo ngôi nhà trại của họ ở Redmond. Dan vẫn giữ ngôi nhà của cha mẹ anh ở Cedar Grove để làm chốn nghỉ ngơi cuối tuần. Ngôi nhà này vốn quan trọng với Dan, nhưng việc trở về Cedar Grove vẫn còn là một điều khó khăn đối với Tracy, vì những ký ức của cô về thị trấn này không hề tươi đẹp chút nào - trong số đó có ký ức về vụ mất tích của em gái cô. Tuy nhiên, tâm trạng của cô mỗi lần về lại nơi đây đã khá hơn từng chút theo thời gian, và Tracy thực lòng mong muốn Daniella biết về nơi cha mẹ nó sinh ra và lớn lên.

Thời điểm trở về Cedar Grove lần này cũng thuận tiện với họ. Dan đã được nhờ làm người đại diện cho Larry Kaufman, ông chủ của nơi từng là Cửa hàng Mậu dịch Kaufman trên phố Chợ, để tranh tụng tại Tòa Thượng thẩm quận Whatcom về một lá đơn kiến nghị. Khoảng thời gian sống cùng nhau ở Cedar Grove cũng sẽ cho Tracy cơ hội để tìm hiểu và đánh giá Therese, hay như cách gọi của Dan thì đây là “giai đoạn thử nghiệm”. “Ái chà, đến trung tâm cứu trợ chó mèo còn cho em thử nuôi một chú chó trước khi em nhận nuôi nó chính thức nữa là.” Anh đã nói. “Keanu Reeves nói gì trong phim Làm cha mẹ ấy nhỉ? ‘Ta cần phải có giấy phép để mua một chú chó hay lái một chiếc xe. Chết tiệt, ta thậm chí còn cần phải có giấy phép để câu một con cá!’”

“‘Nhưng họ lại để cho bất cứ gã khốn cha căng chú kiết nào đó làm bố.’” Tracy đã nói nốt câu thoại mà Dan thường nhại lại.

Tracy nhìn thấy những cái bát rỗng của Sherlock và Rex trên sàn phòng bếp. Hai chú chó lai giữa chó lông xoáy Nam Phi và chó ngao, nặng chừng sáu mươi lăm cân - sẽ không vui nếu bị bỏ đói một bữa. Dan đã dắt chúng đi chạy bộ vào chiều hôm đó, và nhìn bề ngoài, có vẻ như anh đã thành công trong việc làm cho chúng trở nên mệt lử. Lúc này, hai chú chó đang nằm xoài trên những cái giường hình tròn của chúng ở góc phòng sinh hoạt chung, ngủ say như chết - quả là may mắn. Chúng thường hờn dỗi nếu Dan và Tracy bỏ mặc chúng ở nhà.

“Tôi nên cho chúng ăn trước khi chúng tôi đi chơi.” Tracy nói.

“Ấy đừng.” Therese gàn, ngăn cô lại. “Bà sẽ làm dây thức ăn cho chó lên bộ trang phục tuyệt đẹp của bà đấy. Trông bà bây giờ cứ như một quý bà triệu đô vậy.”

Tracy than van. “Có mà quý bà triệu kí lô thì có, và phần lớn trọng lượng đều nằm ở trên này.” Cô ấn vào phía dưới hai bầu ngực của mình.

“Chà, tôi có nghe thấy ông O'Leary phàn nàn đâu.” Therese nói. “Đặc biệt là về nửa thân trên của bà.”

“Phàn nàn cái gì chứ?” Dan bước vào bếp. “Tôi chẳng bao giờ phàn nàn cả.”

Dan hiếm khi làm vậy. Đó là một trong nhiều phẩm chất đáng quý của anh. Thi thoảng Tracy lại gọi Dan là “Quý ngài Lạc quan” vì thái độ tích cực của anh với mọi sự trên đời.

“Chí ít, tôi chẳng bao giờ phàn nàn về vợ tôi.” Dan vòng tay quanh eo Tracy. “Chẳng phải trông cô ấy giống hệt Charlize Theron sao? Tôi có may mắn không chứ?”

“Ông thật may mắn, ông O'Leary. Không thể nghi ngờ gì về điều đó.” Therese nói.

“Được rồi, hai con người lạc quan bất diệt này, đừng làm quá lên nữa.” Tracy nói. Cô đã tăng mười tám cân trong thời gian mang bầu và giờ vẫn đang nặng hơn cân nặng bình thường của cô mười một cân. Bác sĩ nói rằng cô sẽ giảm cân nhanh hơn nếu cho con bú, và việc bú sữa mẹ cũng tốt hơn cho Daniella. Tracy thầm ghen tỵ với vóc dáng mảnh mai của Therese. Hai mươi sáu tuổi, Therese trông giống như Tracy trước kia vậy - ở thời điểm gần hai mươi năm trước và chưa có con - một người chuyên chạy việt dã với cặp chân dài và vòng eo thon nhỏ.

“Em nghĩ anh có nên sơ vin không?” Dan đang mặc cái áo sơ mi sặc sỡ có nút gài ở đuôi cổ áo mà Tracy đã mua cho anh. Đây không phải là loại áo để sơ vin. Cô muốn Dan ăn mặc kiểu cách hơn một chút. Thường thì anh chỉ mặc com lê hoặc quần soóc rộng và áo phông.

“Trông ổn đấy chứ.” Tracy nói. “Em đã bảo anh đây là kiểu áo thả ngoài quần mà.”

“Anh cảm thấy mình nên sơ vin. Cô nghĩ thế nào, Therese?”

“Tôi nghĩ trông ông rất đúng mốt.” Therese nói, đóng vòi nước lại.

“Đúng mốt. Tôi thích cụm từ đó.”

Tracy đảo tròn mắt, rồi cúi xuống và nựng má Daniella bằng chóp mũi của mình. “Con ở nhà với Therese ngoan nhé. Đừng có quấy khóc suốt thời gian bố mẹ ra ngoài đấy.”

Daniella ọ ẹ và quẫy chân. Những ngón tay mũm mĩm của con bé kéo tóc Tracy.

“Có lẽ nên cho con bé bú lần nữa trước khi đi nhỉ?” Tracy nói, không với riêng ai cả.

“Em mà cho con bé bú thêm thì Therese sẽ không nhấc nổi con bé ra khỏi nôi đâu.” Dan nói. “Con bé sẽ trông giống cái khí cầu của hãng Goodyear đấy.”

“Ông bà đi đi.” Therese nói. “Daniella và tôi sẽ ổn mà.” Cô bé con bé lên, nói chuyện với nó bằng giọng sôi nổi. “Con thấy không, Daniella? Bà ấy sẽ là người mẹ ban đêm của con, còn ta sẽ là người mẹ ban ngày.”

Tracy sững người. Những cảm xúc của thiên chức làm mẹ dâng lên khiến lòng cô thắt lại. Rõ ràng cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, Dan nhanh chóng choàng tay quanh vai cô và xoay người cô đi ra cửa. “Chúng ta nên đi thôi nếu muốn giữ được chỗ.”

“Chúng ta sẽ gọi điện về nhà khi nào đến nhà hàng.” Tracy túm lấy cái áo khoác và khăn quàng của cô từ giá treo bên cửa chính.

“Không, chúng ta sẽ không làm thế.” Dan nói, kéo mở cánh cửa, khiến cho một cơn gió lạnh lẽo lùa vào. “Đó là quy tắc. Không được gọi điện về nhà vào những đêm ra ngoài chơi cho đến khi chúng ta đã trên đường quay về.”

“Cô có số điện thoại của cả hai chúng tôi rồi đấy.” Tracy nói với Therese.

“Tôi đã lưu trong điện thoại của tôi rồi.” Therese đáp.

“Nhớ bật hệ thống báo động lên nhé!” Tracy nói.

“Với hai con chó kia ư?” Therese chĩa ngón tay cái về phía hai con vật đang ngủ say như chết trên giường của chúng. “Tôi đang muốn xem kẻ nào dám cố gắng đột nhập vào đây đấy. Với hai đứa nó ở bên cạnh tôi thì hắn còn chẳng kịp kêu lên một tiếng ấy chứ.”

Ngoài trời, luồng không khí lạnh lẽo, buốt giá ập vào má và hai bàn tay Tracy khi cô sải bước trên những phiến đá lát vắt ngang qua bãi cỏ. Tháng Hai đã mang không khí ẩm ướt đến với Bắc Cascades, thi thoảng còn có cả tuyết nữa. Những mảng tuyết từ đợt trước vẫn bao phủ phần lớn mặt đất và đọng lại trên những nhành cây. Và người ta cho rằng tuyết sẽ còn tiếp tục rơi. Nhưng tối nay, vầng trăng tròn vành vạnh đã khiến bầu trời biến thành màu chàm.

Tracy leo lên ghế phụ trên chiếc Subaru Outback mới coóng của cô, chiếc ghế ngồi ô tô cho trẻ em của Daniella được lắp đặt thật nổi bật ở băng ghế sau. Cô vẫn giữ lại chiếc xe tải Ford 1973 của cha mình với lý lẽ rằng một ngày nào đó Daniella có thể lái nó, mặc dù Dan đã bày tỏ mối nghi ngờ rằng đến khi ấy chưa chắc những chiếc ô tô còn chạy bằng xăng hoặc thậm chí cần đến người lái.

Hiện giờ, chiếc Subaru Outback thật phù hợp và an toàn - nó giống như một cỗ xe tăng với nhiều túi khí và hệ dẫn động bốn bánh toàn thời gian có thể giúp họ vượt qua những địa hình tồi tệ nhất ở Cedar Grove. Mỗi lần Tracy lái nó, cô có cảm giác mình thật giàu tinh thần trách nhiệm, có đầu óc thực tế và già cốc đế.

Khi Dan sử dụng màn hình camera để lùi xe trên đường dẫn vào nhà, Tracy nhìn về phía những ánh đèn ở các ô cửa sổ của ngôi nhà hai tầng. Dan đã cải tạo ngôi nhà trại một tầng của cha mẹ anh thành một ngôi nhà theo phong cách Mũi Cod, kiểu kiến trúc mà anh yêu thích từ hồi anh sống và hành nghề luật ở Boston.

Dan đưa tay sang nắm lấy bàn tay cô. “Con bé sẽ ổn thôi.” Một giọt nước mắt lăn xuống gò má Tracy, và cô quệt nó đi.

“Tracy, con bé sẽ ổn thôi.” Dan nói. “Chúng ta chỉ đi ăn tối thôi mà. Có phải là con bé sắp đi học đại học đâu chứ.”

“Anh có cho rằng Daniella sẽ nghĩ về em như thế không, rằng em chỉ là người mẹ ban đêm của nó ấy?”

Dan mỉm cười. “Em không phải là người mẹ ban đêm. Em là người mẹ duy nhất của nó. Therese chỉ cố gắng trấn an em để em không phải lo lắng thôi mà.”

“Em biết.” Cô hít vào một hơi rồi lại thở ra. “Em chỉ đang đa sầu đa cảm thôi. Do hoóc môn của em đấy. Và em cảm thấy mình béo ú.”

“Trông em chẳng béo gì cả.”

“Xem anh ấy nhìn vào ngực mình mà nói kìa.”

“Này, đàn ông có thể ngưỡng mộ những gì vĩ đại mà - đúng không?”

Cô phì cười. Dan luôn biết cách chọc cho cô cười, từ hồi họ còn học tiểu học, khi anh là một chàng ngố điển hình với thân hình mũm mĩm, mái tóc húi cua và cặp kính gọng đen. Cô chẳng bao giờ ngờ được rằng sẽ có một ngày họ chung sống với nhau, nhưng Dan đã ở bên Tracy vào năm 2013, khi cô trở về Cedar Grove để nỗ lực mở lại phiên tòa xét xử gã đàn ông bị kết tội sát hại em gái cô. Và cô đã thấy Dan là một người đàn ông tốt, tuy phải mang trong lòng nỗi đau vì bị người bạn đời “cắm sừng” và cuộc hôn nhân thất bại nhưng anh vẫn có trái tim nhân hậu và tâm hồn thiện lành.

“Đi thôi trước khi bàn mà chúng ta đã đặt bị hủy.” Cô nói.

“Bị hủy ư? Ở Cedar Grove, vào một buổi tối ngày thường?” Anh nháy mắt, lái xe đi, hướng về phía trung tâm thị trấn.

Họ dừng lại ở ngọn đèn giao thông duy nhất của Cedar Grove, được treo trên một sợi dây điện màu đen chăng ngang qua phố Chợ. Ngọn đèn khẽ đung đưa mỗi khi có cơn gió mạnh thổi qua. Tracy ngạc nhiên khi thấy phố Chợ thay đổi nhiều đến chừng nào kể từ lần gần nhất họ đến đây. “Anh không thể nói là Gary không thu được kết quả gì.” Tracy nói, nhắc đến Gary Witherspoon, thị trưởng của Cedar Grove. “Vỉa hè mới, đèn đường được tân trang, mặt tiền của các cửa hàng mới toanh. Nơi này đang bắt đầu có vẻ sống động trở lại rồi.”

“Bằng cách cướp đi cơ sở kinh doanh của các gia đình đã làm việc ở đó suốt hai thế hệ.” Dan nói.

Sáng mai Dan sẽ có mặt ở Tòa Thượng thẩm quận Whatcom để phản đối bản kiến nghị mà luật sư đại diện cho thành phố Cedar Grove là Rav Patel đã đệ trình, trong đó yêu cầu tòa đưa ra một phán quyết giản lược. Patel đã đệ trình bản kiến nghị ấy ngay sau khi Dan đại diện cho Larry Kaufman Con đâm đơn kiện thành phố Cedar Grove. Kaufman cáo buộc Witherspoon và hội đồng thành phố đã lừa dối ông ta và những người chủ của các cơ sở kinh doanh khác rằng các tòa nhà cần được cải tạo theo một quy chuẩn xây dựng đắt đỏ, tốn kém hơn nhiều so với giá trị của chúng. Kaufman tuyên bố rằng những lời lừa dối ấy nhằm mục đích hù dọa để các chủ cơ sở kinh doanh phải bán các tòa nhà của họ cho thành phố. Hầu hết đã làm vậy. Họ thấy lời đề nghị đó giống như một món lộc trời cho - là cơ hội để họ kiếm được một khoản tiền từ một cơ sở kinh doanh đã hoặc đang mấp mé thất bại suốt một thập kỷ qua. Nhưng Kaufman nhất quyết không chịu từ bỏ di sản bảy mươi lăm năm tuổi của gia đình. Ông nội ông ta đã dựng lên Cửa hàng Mậu dịch Kaufman và cha ông ta đã duy trì sự nghiệp kinh doanh của gia đình bằng cách chia cửa hàng thành hai nửa và biến nửa của mình thành cửa hàng kim khí. Kaufman đã từ chối lời đề nghị của thành phố, và khi thành phố rục rịch thu hồi cửa hàng của ông ta, ông ta đã thuê Dan làm luật sư đại diện.

Đèn giao thông lập lòe hắt sáng lên tấm biển sắt mới được tân trang cũng chăng ngang trên con phố.

Chào mừng đến với Cedar Grove

Thủ phủ khai thác mỏ của bang Washington

Đã một trăm năm rồi ở Cedar Grove chẳng còn hoạt động khai thác mỏ nào cả, và thành phố này cũng chưa bao giờ là thủ phủ khai thác mỏ của bang Washington, nhưng Witherspoon đã hợp lý hóa việc chi tiêu công quỹ bằng cách tuyên bố rằng một thành phố cần nhớ đến quá khứ của nó... hoặc sửa đổi cái quá khứ đó.

Cedar Grove được dựng lên vào những năm 1840, khi Christian Mattioli phát hiện ra vàng, đồng và than trên những ngọn núi và thành lập Công ty Khai thác mỏ Cedar Grove. Ông ta đã xây dựng phần lớn thị trấn bên dưới khu mỏ, và công việc kinh doanh của ông ta đã phát đạt trong vài thập kỷ. Nhưng rồi khu mỏ ngừng khai thác, một tuyến đường tàu mới chạy men theo Cedar Grove, và Mattioli, công ty khai thác mỏ cùng một nửa thị trấn đã rời đi theo chuyến tàu ấy. Ở lại là những người lao động chân tay dạn dày sương gió không có nhiều sự lựa chọn. Cha của Tracy là ngoại lệ. Là một bác sĩ đa khoa, bác sĩ Crosswhite - như mọi người vẫn gọi ông - đã chuyển đến Cedar Grove để hành nghề y cũng như câu cá, săn bắn và đi bộ đường dài ở ngoài trời. Ông đã mua lại dinh thự đổ nát của Mattioli và cải tạo để trả lại cho nó dáng vẻ lộng lẫy khi xưa. Tracy và em gái Sarah đã lớn lên giữa khung cảnh đồng quê thôn dã với núi non, sông hồ, và có thời điểm Tracy từng có ý định sẽ ở lại Cedar Grove cả đời.

Thế rồi Sarah mất tích. Mọi thứ đều thay đổi.

Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Dan lái xe qua Ngân hàng Quốc gia Đệ nhất, nơi văn phòng luật của anh từng tọa lạc hồi anh quay trở về Cedar Grove sau cuộc ly hôn. Những phiến đá màu trắng của nó mới được cọ sạch sẽ, còn cửa ra vào và các khung cửa sổ đều được sơn lại. Tòa nhà được tân trang này giờ đã trở thành tòa thị chính của Cedar Grove.

Dan đỗ xe dưới phố ở gần nhà hàng Bà Billie. Theo một bài báo trong tờ Cedar Grove Towne Crier , các cháu gái của bà Billie là Elle và Hannah đã được kế thừa các công thức và tình yêu nấu nướng của bà. Họ đã vay một khoản vay kinh doanh nhỏ để mở lại nhà hàng này.

“Có vẻ như họ cũng đã cải tạo nó.” Tracy nói, bước từ trên xe xuống quầng sáng bên dưới một trong những cột đènbằng gang mới được tân trang. Một tấm băng rôn hình tam giác được treo trên cột như một cánh buồm, phấp phới bay trong gió. Nó quảng cáo cho Liên hoan nhạc Jazz ở Cedar Grove vào mùa hè vừa rồi.

“Đây ắt hẳn là một phần của chiến dịch tân trang khu trung tâm.” Dan nói.

“Trông nó thật là tuyệt.” Tracy thốt lên khi họ bước tới mái hiên màu xám phía trên phần mặt tiền lồi ra ngoài. Các ô cửa sổ ở mặt trước của nhà hàng trưng bày những bảng thực đơn viết tay, và một tấm bảng đen bằng đá phiến bên cạnh một cái ghế băng bằng sắt quảng cáo những món ăn đặc biệt của buổi tối hôm nay.

Dan kéo mở cánh cửa, khiến những chiếc chuông kêu leng keng, và họ bước vào trong. Khi họ treo áo khoác và khăn lên một cái giá treo, đích thân Elle ra chào, dẫn họ tới một cái bàn gần cửa sổ, rồi đưa menu cho họ và giới thiệu với họ những món đặc biệt.

“Lần gần nhất tôi nhìn thấy cô, cô mới chỉ là một đứa bé.” Tracy nói. “Và em gái cô còn nhỏ hơn thế nữa.”

Elle mỉm cười. “Nhắc đến trẻ con, tôi nghe nói chị mới sinh một bé gái.”

“Con bé tên là Daniella.” Tracy nói, lấy điện thoại ra để cho Elle xem ảnh. “Con bé được hai tháng rồi.”

“Đáng yêu quá!” Elle nói, xem những bức ảnh. “Anh chị chuyển về sinh sống ở đây à?”

“Không!” Dan đáp. “Tôi chỉ giữ lại ngôi nhà của cha mẹ tôi để làm nơi nghỉ dưỡng cuối tuần thôi.”

Tracy nhìn quanh nhà hàng. “Nơi này trông thật tuyệt.”

“Mọi thứ ở quanh đây đều đang thay đổi.”

“Tôi có nghe nói về chuyện đó.” Dan nói. “Cô đã cải tạo nhà hàng. Việc này có tốn kém không?”

“Chúng tôi đã vay tiền của thành phố để cải tạo tòa nhà theo đúng quy chuẩn và quét dọn đống mạng nhện đã giăng mắc hàng thập kỷ. Sau đó, chúng tôi làm đơn đăng ký với Cơ quan Lập pháp bang Washington và nhận được một khoản tài trợ để sửa sang lại mặt tiền. Hầu như tối nào chúng tôi cũng kín bàn.”

Gần như cả mười hai cái bàn đều đang có người ngồi. Bên trong nhà hàng trông giống như một ngôi nhà thôn quê, với khăn trải bàn trắng tinh và những cây nến màu đỏ tươi bên dưới một ngọn đèn chùm mờ ảo. Một lò sưởi chạy bằng gas tỏa ra ngọn lửa màu vàng ánh xanh, và những tấm gương thời giữa thế kỷ mười tám treo trên các bức tường bên cạnh đủ loại dụng cụ khai thác mỏ khiến cho căn phòng trông rộng hơn.

“Tôi hy vọng cô không thay đổi công thức nấu nướng của bà cô.” Tracy nói.

“Không bao giờ.” Elle đáp. “Chúng tôi vẫn sử dụng công thức nấu nướng của bà Billie và chỉ bổ sung thêm một ít công thức của chúng tôi thôi. Tôi sẽ đi lấy cho anh chị ít nước và dành thời gian cho anh chị xem thực đơn.”

“Đừng!” Tracy nói với Dan sau khi Elle đã rời đi.

“Đừng cái gì?” Dan hỏi.

“Anh biết em muốn nói gì mà, Dan O'Leary. Qua ánh mắt anh và câu hỏi mà anh đã đặt ra cho Elle, em có thể nhận ra rằng anh đang tìm hiểu về vụ kiện của anh. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau là sẽ không làm việc, không gọi điện thoại và không được căng thẳng cơ mà.”

“Anh chỉ quan tâm đến chi phí để cải tạo tòa nhà này thôi.” Dan nói.

“À há.”

Elle quay lại, mang theo thực đơn và rót nước cho họ. Khi họ xem thực đơn, những chiếc chuông trên cửa lại kêu lanh canh, Tracy nhìn lên và thấy Roy Calloway cùng vợ ông, Nora. Calloway từng là cảnh sát trưởng ở Cedar Grove hơn ba mươi năm. Ông đã nghỉ hưu vào năm 2013 sau cuộc đối đầu với Edmund House, kẻ đã sát hại Sarah. Giờ đây dáng đi của Calloway tập tễnh thấy rõ - hậu quả của cuộc chiến cam go đó - nhưng ông không chống gậy. Lòng kiêu hãnh của ông quá lớn, nó không cho phép ông sử dụng một cây gậy. Với chiều cao một mét chín mươi sáu, ông có bộ ngực vạm vỡ vẫn còn choán hết khung cửa, mặc dù ông đã gần bảy mươi tuổi rồi.

Calloway cởi áo khoác, để lộ bộ đồng phục màu kaki và một ngôi sao vàng gắn trên ngực. Ông mỉm cười khi cùng Nora bước tới bàn của họ. “Không thể rời xa nơi này, đúng không hai đứa?” Ông nói với cả hai người họ.

Tracy hất đầu về phía bộ đồng phục và phù hiệu của ông. “Còn cháu cũng có thể nói rằng bác không thể rời xa nghề cảnh sát.” Cô nói. “Sao bác lại mặc đồng phục thế này? Cháu tưởng bác nghỉ hưu rồi chứ.”

“Đúng là ông ấy đã nghỉ hưu rồi.” Nora lên tiếng. “Hiện giờ ông ấy chỉ làm tạm thời thôi.”

Calloway có vẻ muốn nói gì thêm, nhưng giọng điệu của Nora rõ ràng ám chỉ rằng công việc không phải là chủ đề trò chuyện của họ. “Các cháu định ở Cedar Grove bao lâu?” Ông hỏi.

“Có lẽ là một tháng bác ạ.” Tracy nói. “Chúng cháu đang cải tạo ngôi nhà ở Redmond.”

Calloway dường như suy nghĩ một chút về điều đó. “Con gái cháu đâu?” Nora hỏi.

“Con bé đang ở nhà với cô bảo mẫu.” Dan nói.

“Vậy thì chúng ta sẽ không làm phiền các cháu thêm nữa.” Nora nói, nghe như một ám hiệu đối với chồng bà.

“Cháu đã nghe chuyện về vợ của Finlay.” Tracy nói, tự hỏi liệu vụ cháy nhà khiến cho Kimberly Armstrong thiệt mạng ấy có phải là lý do khiến cho Calloway quay trở lại làm cảnh sát trưởng không. Finlay Armstrong đã kế nhiệm Calloway vào năm 2013. “Cậu ta thế nào rồi ạ?”

“Cậu ta đang nghỉ phép.” Calloway nói với giọng điệu khiến Tracy nghĩ việc nghỉ phép ấy không phải là tự nguyện.

“Đây là lần đầu tiên chúng cháu được đi chơi tối cùng nhau kể từ khi sinh Daniella.” Dan nói, chẳng buồn cố tỏ ra ý nhị.

“Hãy thưởng thức bữa tối của các cháu đi.” Nora nói. “Thức ăn ở đây vẫn ngon lắm.”

“Ăn miếng sườn chữ T ấy.” Calloway nói và nháy mắt với Tracy, khiến cô mỉm cười. Calloway thường nói với mọi người rằng ông dẻo dai hơn một miếng thịt bò giá hai đô la, mặc dù thời gian có vẻ đã mài mòn đi sự gai góc của ông. Tracy nhìn họ ngồi xuống một cái bàn gần lò sưởi.

“Đừng!” Dan nói, vẫn đang xem thực đơn.

Tracy quay sang anh. “Đừng cái gì?”

“Em biết anh muốn nói gì mà, Tracy Crosswhite. Qua ánh mắt em, anh có thể nhận ra rằng em đang thắc mắc tại sao bác Calloway lại quay lại làm cảnh sát trưởng.”

“Anh thậm chí còn không nhìn em cơ mà.”

“À há. Thỏa thuận của chúng ta là không làm việc, không gọi điện thoại và không được căng thẳng.”

Tracy nhấc quyển thực đơn của mình lên nhưng vẫn lén liếc về phía Calloway một lần nữa.

“Đừng!” Dan nói.