
Cung Đường Tội Ác
Tổng số chương: 47
Heather Johansen đưa tay lau đi những giọt nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy tràn trên mặt và làm nhòe tầm nhìn của cô. Cô đang đi bộ trên vệ đường, chẳng có ánh đèn hay ánh trăng dẫn lối; bóng tối đen kịt vươn dài từ mặt đường nhựa dưới chân đến những đám mây bão nặng nề dồn tụ phía trên vòm cây rậm rạp ở Bắc Cascades.
Mỗi lần có cơn gió thổi qua, nước từ những cành cây ướt sũng lại rào rào trút xuống, mặc dù cô đã kéo chặt mũ của cái áo khoác Gore-Tex nhưng những giọt mưa tàn nhẫn vẫn liên tục len qua từng đường may và kẽ hở trên trang phục của cô. Cổ áo cùng cổ tay áo của cô đã trở nên ẩm ướt, còn chiếc quần jean màu xanh dương thì dính sát vào da như một cái quần legging. Đôi bốt của cô, vốn được cho là không thấm nước, giờ cũng đã ướt đẫm. Tệ hơn nữa, cô cảm thấy nhiệt độ đang hạ xuống, cơn mưa dần biến thành mưa tuyết, và băng bám trên quần áo cô. Các đầu ngón tay cô không còn cảm giác, và mỗi bước đi đều khiến cho các ngón chân đau nhức.
Cô dừng bước, ngoảnh nhìn về hướng mình vừa đi. Một lần nữa, cô nghĩ đến chuyện quay trở lại Silver Spurs. Nhưng cô bị mất phương hướng và không thể đoán được mình đã đi bao xa - liệu đã được quá nửa quãng đường đến Cedar Grove chưa nhỉ? Hơn nữa, cô biết gọi điện cho ai nếu cô quay trở lại đó? Cô không thể gọi điện cho cha mẹ. Cô đã nói với họ rằng cô sẽ ngủ lại nhà của Kimberly Robinson, cách nhà cô chưa đầy một dặm. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước.
Cô lại bắt đầu cắm cúi bước trong gió, từng hơi thở phả ra trắng xóa trong đêm đen, mỗi bước chân nặng trĩu những câu hỏi không lời đáp. Cô biết nói gì với cha mẹ đây? Cô biết làm cái quái gì đây? Cô đã có một quyết định đúng đắn, hay cô chỉ đang sợ hãi và ngu ngốc? Có phải cô chỉ đang ngoan cố không?
Dạ dày cô quặn thắt vì cô đã khóc quá nhiều, cơn đau khiến cô gập người xuống. Một phút sau, khi cơn đau dịu bớt, cô đứng thẳng người dậy và hít những hơi thật sâu. Những cơn co thắt đã dịu đi, nhưng thời tiết thì vẫn chẳng khá hơn chút nào. Gió vẫn đang gào rít, khiến cho những hàng cây lắc lay, lấp lánh, và những bông tuyết thực thụ đã bắt đầu rơi.
Tình hình càng lúc càng tệ.
Cô tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mới đi thêm được một, hai bước thì một ý nghĩ khác khiến cô dừng khựng lại. Cô sẽ đi đâu khi cô về đến Cedar Grove? Cô không thể về nhà được. Cô biết nói gì với cha mẹ chứ? Cô cũng không thể đến nhà Kimberly. Làm vậy sẽ đẩy người bạn thân nhất củacô vào tình thế khó xử. Đó chính là lý do ngay từ đầu cô đã không kể gì với Kimberly. Gia đình Robinson nghiêm khắc lắm. Họ và cha mẹ cô cùng sinh hoạt trong một giáo hội. Họ sẽ ép Kimberly nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra. Heather không thể làm thế với người bạn thân nhất của mình được.
Cô nghĩ đến Sarah Crosswhite. Cô với cô ấy không thân nhau lắm, nhưng cả hai học chung một lớp. Và nhà Crosswhite gần hơn nhà của cha mẹ cô. Cô có thể nói chuyện với bác sĩ Crosswhite. Ông ấy sẽ lắng nghe cô mà không phán xét. Ông ấy là một bác sĩ. Ông ấy sẽ biết phải làm gì.
Một ánh sáng ma quái lóe lên ở đằng trước, nó có màu xám xanh, lập lòe giữa những thân cây - hắn là một chiếc ô tô đang tới khúc quanh của con đường. Heather thoáng nhẹ nhõm. Rồi hoảng hốt. Cô ngập ngừng, không biết nên trốn đi hay vẫy chiếc xe đó. Cô không thể chịu nổi cái lạnh hơn nữa. Không nghĩ ngợi gì thêm, cô bước lên mép đường và giơ một tay vẫy vẫy.
Ánh đèn pha sáng rực làm cô bị chói, khiến cô phải hạ thấp tay xuống để che mắt.
Cô nghe thấy tiếng phanh xe rít lên át cả tiếng gió giật. Chiếc xe dừng lại ở giữa đường. Heather tiến về phía trước, đứng song song với nắp ca pô, bên ngoài quầng sáng chói mắt của đèn pha.
Cửa xe bên phía ghế lái mở ra.
“Heather? Cô đang làm cái gì thế? Cô sẽ chết cóng ở ngoài này mất.”
Trái tim cô chùng xuống. Chết tiệt.
“Heather?”
Cô cao giọng để át đi tiếng gió. “Tôi cần đi nhờ xe đến nhà Crosswhite.”
“Nhà Crosswhite ư?”
“Làm ơn đưa tôi đến đó được không?”
“Tại sao cô lại muốn đến nhà Crosswhite?”
“Tôi cần tìm hiểu vài chuyện. Làm ơn đưa tôi đến đó nhé?”
“Chuyện gì?”
Cô bắt đầu bước tới cửa xe bên phía ghế phụ. “Cũng không có gì quan trọng đâu. Chỉ là chuyện cá nhân thôi. Làm ơn đưa tôi đến đó được không?”
“Cô cần buông bỏ thôi, Heather. Đó chỉ là một ‘tai nạn’. Một sai lầm.”
Heather chợt vỡ lẽ, và dừng bước.
“Cô cần nghĩ đến những cuộc đời mà cô đang hủy hoại, bao gồm cả cuộc đời của chính cô nữa.”
“Tôi đang nghĩ đến đấy chứ.” Cô nói. “Đặc biệt là sinh mạng của một người.”
“Không. Cô chỉ đang cố chấp thôi... và yếu lòng. Tôi sẽ chở cô đến bệnh viện ở Silver Spurs. Rồi tất cả chúng ta sẽ có thể tiếp tục cuộc sống như trước đây.”
“Không. Tôi không quay lại đó đâu. Tôi sẽ đến nhà bác sĩ Crosswhite. Tôi sẽ đi bộ.” Cô bắt đầu đi qua chiếc xe, nghe thấy giọng đối phương gọi với đằng sau cô.
“Lên xe đi, Heather! Cô muốn hủy hoại cuộc đời mình thì mặc xác cô, nhưng cô không có quyền hủy hoại cuộc đời tôi.”
Heather nghe thấy tiếng rồ máy, rồi tiếng lốp xe rít lên khi cố gắng bám vào mặt đường ướt. Cô ngoảnh lại nhìn.
Chiếc xe đã quay đầu. Ánh đèn pha đang tiến lại gần cô bên dưới những bông tuyết bay bay trong gió.
Cô lùi lại vệ đường khi chiếc xe lao vọt qua. Trong một thoáng, cô tưởng rằng nó sẽ cứ thế chạy trở lại Cedar Grove, nhưng đèn ở đuôi xe bỗng sáng lên, cho thấy chiếc xe đã phanh lại, ánh đèn đỏ rọi sáng những bông tuyết đang rơi. Cửa bên ghế lái mở ra và đèn ở trần xe bật lên, rồi nó tắt đi khi cánh cửa đóng sầm lại.
“Đi đi!” Heather hét lên khi cô bước nhanh qua chiếc xe. “Để tôi yên!”
Cô nghe thấy một tiếng gầm gừ - giống như tiếng chú chó của cô khi ai đó hay thứ gì đó làm cô và nó giật mình trên đường đi. Cô quay người lại, ngập ngừng, nhìn vào ánh đèn pha. Cô giơ một tay lên để che mắt cho đỡ chói và thấy một cái bóng được bao quanh trong vầng hào quang sắc màu đang nhanh chóng tiến lại gần cô. Một thứ gì đó thuôn dài được giơ lên cao.
Nó bổ xuống như cây rìu của một người đốn củi, trúng vào đầu cô. Cú đánh ấy khiến Heather khuỵu gối xuống. Cô ngã ngửa ra sau, đập đầu xuống mặt đường.
Kỳ lạ quá, cô nghĩ, nhìn lên những bông tuyết đang rơi.
Cô không còn thấy lạnh nữa.
Danh sách chương
-
MỞ ĐẦU Cedar Grove, bang Washington
Năm 1993 -
CHƯƠNG 1 Cedar Grove, bang Washington
Hiện tại - CHƯƠNG 2
-
CHƯƠNG 3 Tòa Thượng thẩm quận Whatcom
Bellingham, Washington - CHƯƠNG 4 Cedar Grove, bang Washington
- CHƯƠNG 5
- CHƯƠNG 6
- CHƯƠNG 7
- CHƯƠNG 8
- CHƯƠNG 9
- CHƯƠNG 10
- CHƯƠNG 11
- CHƯƠNG 12
- CHƯƠNG 13
- CHƯƠNG 14
- CHƯƠNG 15
- CHƯƠNG 16
- CHƯƠNG 17
- CHƯƠNG 18
- CHƯƠNG 19
- CHƯƠNG 20
- CHƯƠNG 21
- CHƯƠNG 22
- CHƯƠNG 23
- CHƯƠNG 24
- CHƯƠNG 25
- CHƯƠNG 26
- CHƯƠNG 27
- CHƯƠNG 28
- CHƯƠNG 29
- CHƯƠNG 30
- CHƯƠNG 31
- CHƯƠNG 32
- CHƯƠNG 33
- CHƯƠNG 34
- CHƯƠNG 35
- CHƯƠNG 36
- CHƯƠNG 37
- CHƯƠNG 38
- CHƯƠNG 39
- CHƯƠNG 40
- CHƯƠNG 41
- CHƯƠNG 42
- CHƯƠNG 43
- CHƯƠNG CUỐI
- LỜI CẢM ƠN
- Chú Thích