Chương 2
Kusagani hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cánh cửa phòng họp. Một giọng nói cộc lốc từ phía trong vọng ra, “Ai thế?”
“Tôi, Kusanagi đây ạ.”
“Vào đi.”
“Xin phép anh.”
Nói rồi Kusanagi mở cửa phòng. Anh cúi chào rồi ngẩng đầu lên.
Ngồi phía bên kia chiếc bàn phòng họp là chỉ huy Mamiya. Anh ta cởi áo khoác ngoài, ống tay áo sơ mi trắng được xắn lên. Trên bàn để vài tờ tài liệu.
Nhưng người khiến Kusanagi căng thẳng không phải Mamiya, cựu đội trưởng đội điều tra, mà là nhân vật đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng lại phía anh. Nhìn mái tóc bạc như cước che kín lưng của ông đủ biết ông là ai.
Mamiya liếc nhìn phía sau lưng Kusanagi, khóe miệng dãn ra.
“Anh mang theo cả nữ thư ký cơ à, đúng là vua một cõi nhỉ?”
“Tại các nhân viên khác đều bận cả thôi ạ.” Kusanagi gượng cười, quay đầu về phía sau. Cấp dưới của anh, Utsumi Kaoru đang đứng đó với dáng vẻ không thoải mái cho lắm.
“Vụ án cướp của giết người ở quận Itabashi vừa mới tìm được phương hướng giải quyết, tôi biết anh đang rất bận. Xin lỗi vì đã đột ngột gọi anh tới nhé.” Mamiya chìa tay về hàng ghế ở phía đối diện, nói. “Hai người cứ ngồi xuống trước đã.”
Kusanagi đáp “Vâng,” nhưng chưa dám kéo ghế ra luôn. Anh nhìn người đứng cạnh cửa sổ.
“Phó ban,” Mamiya gọi. “Kusanagi đến rồi ạ.”
Người đàn ông tóc bạc ngoảnh đầu lại rồi lẳng lặng xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông là Tatara, trước là chỉ huy, giờ là phó ban Ban điều tra số Một.
Mamiya đánh mắt giục ngồi xuống, Kusanagi liền kéo ghế ra.
Nhưng Utsumi Kaoru thì vẫn đứng im.
“Utsumi cũng ngồi xuống đi.” Tatara lần đầu tiên cất tiếng. Giọng nói của ông vẫn to và vang như mọi khi.
“Dạ thôi, tôi đứng đây được rồi ạ…”
“Câu chuyện sẽ khá dài đấy.” Mamiya nói. “Cô đúng đó chúng tôi không yên tâm nói chuyện được. Ngồi xuống đi.”
“Dạ.” Utsumi Kaoru ngồi xuống cạnh Kusanagi.
Khi tất cả đã yên vị, Mamiya bèn nhìn thẳng vào mắt Kusanagi.
“Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi anh, một đội trưởng đang bận rộn với nhiều vụ án khác, tới đây đâu. Chả là có một vụ án mà tôi muốn đội của anh cùng hợp tác giải quyết.”
Không giấu vẻ nghi hoặc, Kusanagi liền cảnh giác hỏi, “Đội của tôi ư?”
Kusanagi nghĩ chuyện có vẻ không đơn giản rồi. Nếu có vụ án nào đó, bình thường họ sẽ giao luôn cho đội điều tra sở tại. Tuy công việc của đội anh đã tạm ổn, nhưng chưa tới mức đội điều tra của chuyên án khác gọi anh tới như vậy.
“Tôi sẽ giải thích lý do cụ thể sau. Anh cứ nghe chuyện trước đã.”
Mamiya rào trước như vậy rồi cầm xấp tài liệu trước mặt lên.
Câu chuyện anh ta nói tiếp theo có nội dung như sau.
Hai tuần trước, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Shizuoka. Nơi bị cháy là một căn nhà rác nổi tiếng trong vùng. Hiện chưa rõ nguyên nhân gây cháy. Cũng có suy đoán là một kẻ nào đó ở gần đấy đã phóng hỏa vì thấy khó chịu với căn nhà, nhưng đấy không phải lý do khiến vụ hỏa hoạn trở thành một tin tức gây chấn động.
Khi cảnh sát và bên cứu hỏa điều tra tàn tích sau khi dập tắt đám cháy, họ tìm thấy thứ giống như thi thể người. Hơn nữa có tới hai thi thể, và khả năng cao cả hai thi thể này đều đã chỉ còn là hài cốt từ trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra.
Cảnh sát lập tức tiến hành xác minh danh tính của hai thi thể này. Một thi thể được cho là của bà lão sống một mình trong căn nhà rác, nhưng thi thể còn lại thì không có manh mối nào cả.
Từ số trang sức còn sót lại và chiều cao của thi thể, cảnh sát tỉnh Shizuoka suy đoán đây có thể là một phụ nữ trẻ, họ liền liên hệ để xác nhận với cảnh sát toàn quốc. Họ nhanh chóng thu được một số thông tin, trong số đó có thông tin liên quan tới một cô gái trẻ mất tích ở thị trấn Kikuno, Tokyo 3 năm trước. Vì mặt chiếc dây chuyền thánh giá cô gái nọ đeo khi mất tích giống với mặt dây chuyền tìm thấy trên thi thể lần này nên họ quyết định làm giám định DNA. Kết quả, thi thể tìm được đúng là của cô gái mất tích đó. Tuy nhiên cô gái đó không có mối liên hệ gì với căn nhà bị hỏa hoạn lần này cả.
Theo lời người nhà của cô gái, lúc còn sống cô gái thậm chí chưa từng tới tỉnh Shizuoka.
Mamiya đặt tập tài liệu có đính kèm ảnh trước mặt Kusanagi.
Trên đó có ghi tên, địa chỉ, ngày tháng năm sinh và các thông tin khác.
“Tên cô gái là Namiki Saori, thời điểm mất tích cô ấy tròn 19
tuổi.”
Kusanagi cầm tài liệu lên. Trong ảnh là một cô gái trẻ mặc áo T-shirt, đưa tay hình chữ V lên ngang mặt, miệng cười tươi. Đôi mắt to sắc nét, chiếc cằm thon nhỏ, làn môi hơi dày. Dung mạo cô gái khiến người nhìn dễ dàng tưởng tượng lúc sinh thời cô hẳn rất được cánh nam giới để ý.
“Cô gái xinh quá.” Utsumi Kaoru ngồi bên cạnh nhìn vào tập tài liệu, nói nhỏ. “Trông chẳng khác gì mấy nữ thần tượng.”
“Lời khen của cô hợp lý đấy.” Mamiya nhìn Utsumi Kaoru với nét mặt nghiêm túc. “Nghe nói cô gái này khi đó đang luyện tập để trở thành ca sĩ sau khi tốt nghiệp trung học.”
“Ồ..” Kusanagi bất giác cảm thán. Bình thường chủ đề này sẽ khiến anh muốn xen vào bình luận vài câu, nhưng riêng hôm nay anh chẳng có tâm trạng đó chút nào. Bởi khi nghe Mamiya nói, anh đã cảm thấy vụ này là một đống rắc rối. Sao họ lại muốn giao vụ này cho đội anh chứ?…
“Bộ hài cốt còn lại đã xác định chắc chắn là của bà lão chủ nhà rồi ạ?” Kusanagi hỏi.
“Kết quả đối chiếu DNA thu được từ quần áo còn sót lại sau vụ cháy cho thấy bộ xương đúng là của bà ấy. Theo lời người dân xung quanh thì từ khoảng 6 năm trước họ đã không còn nhìn thấy bà lão nữa. Nhưng vì bà lão vốn không giao thiệp với người khác nên chẳng ai để ý đến. Theo sổ hộ tịch, thời điểm 6 năm trước bà ấy đã hơn 80
tuổi. Cảnh sát Shizuoka cho rằng bà ấy chết tự nhiên, do già yếu.
Chính là kiểu chết cô độc của người già mà gần đây hay được nói tới đấy.”
“6 năm trước…” Kusanagi trỏ tay vào cô gái trẻ trong ảnh. “Nghĩa là bà lão không liên quan gì tới cô gái có ước mơ làm ca sĩ này cả.”
“Ừ, đúng là như vậy.”
“Nguyên nhân cái chết của Namiki Saori đã được làm rõ chưa ạ?”
Mamiya hít vào một hơi.
“Sau khi điều tra phần hài cốt còn sót lại sau đám cháy, bên giám định nhận thấy hộp sọ của cô gái có chỗ bị lõm xuống.”
“Tuy nhiên…” Vừa nói tiếp, anh ta vừa chậm rãi khoanh tay lại.
“Vẫn chưa biết đó có phải vết thương trí mạng không. Chỉ biết rằng vết thương đó không phải do vụ hỏa hoạn lần này thôi.”
“Nghĩa là,” Kusanagi nhìn mặt vị cấp trên. “Hiện chưa có chứng cứ gì cho thấy cô gái bị giết, đúng không ạ?”
“Lúc này thì đúng là chưa.” Nói rồi Mamiya liếc mắt rất nhanh nhìn Tatara ngồi bên cạnh.
“Hẳn là cậu đang nghĩ mình lại bị gí cho một vụ khó nhằn rồi đây, đúng không?”
Ánh mắt Tatara sắc lẹm sau cặp kính gọng vàng. Nhìn qua, ông chẳng khác nào một quý ngài với gương mặt thanh tao, nhưng khi làm việc, ông nổi tiếng là một người mạnh mẽ và nghiêm khắc.
“Làm gì có ạ…”
“Đừng chối. Câu đó viết cả trên mặt cậu kia kìa.” Tatara nở một nụ cười khiến người ta rờn rợn. “Dù có là một vụ giết người thì nó cũng xảy ra hơn 3 năm trước rồi. Việc tìm nhân chứng gần như là không thể. Vật chứng cũng vậy. Hơn thế nữa nơi giấu thi thể cũng bị lửa thiêu rụi. Với tình hình này chẳng biết sẽ phải điều tra cái gì, điều tra như thế nào. Nếu phải chịu trách nhiệm điều tra thì có khác nào gặp vận xui.”
Kusanagi im lặng, mắt nhìn xuống bàn. Tatara đã nói trúng tim đen anh lúc này.
“Nhưng mà…” Vị phó ban Ban điều tra số Một nói tiếp. “Cậu nhìn này, Kusanagi.”
Kusanagi quay mặt về phía Tatara, nhìn vào sâu bên trong cặp kính gọng vàng.
“Vâng?”
“Vụ án lần này, dẫu thế nào tôi vẫn muốn chỉ huy Mamiya và đội trưởng Kusanagi đứng ra giải quyết giúp.”
“Tại sao ạ?”
Tatara nhìn Mamiya, khẽ gật đầu.
Mamiya lại nhoài người về phía trước.
“Bà lão sống trong căn nhà rác đó không phải không có người thân thích nào. Thực ra bà ấy có một người con trai. Sau khi bà mất, nếu có người đột nhập vào nhà, thì khả năng cao chính là người con trai đó.”
“Có biết nơi anh ta ở không?”
“Hai năm trước anh ta đã đổi bằng lái xe. Địa chỉ trên đó là quận Edogawa, giờ anh ta vẫn sống ở đấy. Có điều, trước đó anh ta sống trong một căn hộ đi thuê ở khu Minamikikuno, thị trấn Kikuno. Cự ly theo đường chim bay từ đó tới căn hộ của nạn nhân là khoảng 2 ki lô mét. Nhưng một hôm anh ta bỗng nghỉ việc ở công ty thu thập phế liệu, nơi anh ta vẫn làm trước đó, rồi trả lại căn hộ. Thời điểm đó là ngay sau khi Namiki Saori mất tích.”
Kusanagi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng thấy một chút ánh sáng hy vọng le lói.
Mamiya cầm lên một tờ tài liệu nữa, đặt trước mặt Kusanagi.
“Là người này. Cậu nhìn kỹ đi.”
Đó là một bản phô tô phóng to bằng lái xe. Giây phút nhìn gương mặt người đàn ông trong ảnh, Kusanagi sững lại. Anh đã nhìn th ấ y,
mà không, đã g ặ p người này ở đâu đó rồi. Rồi khi nhìn tới tên người đàn ông, Kusanagi sửng sốt. Cảm giác như trong khoảnh khắc, nhiệt độ cơ thể anh tăng vọt.
Trong phần tên trên tấm bằng lái có ghi Hasunama Kanichi.
Kusanagi tròn mắt nhìn hai vị cấp trên.
“Là gã Hasunuma… đó ư?”
“Đúng vậy, chính là gã Hasunuma đó.” Mamiya nặng nề nói. “Bị cáo của vụ án bé Yuna.”
Hàng trăm ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu, Kusanagi không nói lên lời. Gò má anh giật giật.
Anh nhìn bức ảnh một lần nữa. Nhìn gã già hơn hồi anh gặp gỡ, những biểu cảm lạnh lùng trên mặt gã thì vẫn y như cũ.
“Để tôi giúp anh nhớ lại một chuyện quan trọng nữa nhé.”
Mamiya đưa ra một bức ảnh khác. “Đây là căn nhà rác bị vụ hỏa hoạn thiêu rụi. Bức ảnh do một nhân viên tòa thị chính chụp mấy năm trước. Thế nào, anh có thấy quen mắt không?”
Kusanagi nhận lấy tấm ảnh. Trong ảnh có chụp một núi rác khổng lồ. Nhưng nhìn kỹ, núi rác đó có nóc nhà, có thể thấy cả một chiếc cổng nhỏ nữa.
Kusanagi lần mò lại những ký ức xa xôi rồi anh chợt nhớ ra.
“Địa điểm là tỉnh Shizuoka nhỉ? Không lẽ lại là… căn nhà mà chúng ta đã thu giữ cái tủ lạnh đó?”
“Đúng thế.” Mamiya trỏ tay về phía đầu mũi Kusanagi. “19 năm trước, tôi và anh đã cùng tới căn nhà này. Chỉ có điều khi đó ngôi nhà không tích nhiều rác thế này thôi.”
“Là ngôi nhà đó… ạ?”
“Giờ cậu hiểu chưa Kusanagi?” Tatara nói. “Lý do tại sao tôi lại muốn giao vụ này cho các cậu. Chuyện này tôi đã nói với trưởng phòng cảnh sát hình sự và trưởng ban điều tra số Một rồi. Hay tôi nên giao nó cho đội khác?”
“Dạ không,” Kusanagi nắm chặt đôi tay đang để trên mặt bàn.
“Tôi hiểu rồi ạ. Xin hãy để đội tôi đảm trách vụ này.”
Tatara gật đầu vẻ hài lòng.
“Xin hỏi…” Utsumi Kaoru ở bên cạnh xen vào. “Vụ án bé Yuna là thế nào ạ?”
“Tôi sẽ kể cho cô nghe sau.” Kusanagi nói.
Thấy Tatara đứng lên, Kusanagi và Utsumi Kaoru cũng đứng dậy theo. Tatara sải bước khỏi phòng họp. Mamiya dợm bước đi theo, nhưng rồi anh ta dừng chân, quay đầu lại.
“Chúng ta sẽ mở chuyên án hợp tác điều tra với cảnh sát tỉnh Shizuoka tại Phòng Cảnh sát Kikuno. Còn vụ cướp của giết người ở Itabashi thì cứ giao lại cho đội điều tra sở tại xử lý nốt, anh chuẩn bị để bắt tay vào điều tra vụ này luôn nhé.”
“Vâng.” Kusanagi lên dây cót tinh thần, đáp lại.
Sau khi cánh cửa phòng họp đóng lại “cạch” một tiếng, Kusanagi quay về phía Utsumi Kaoru.
“Cô gọi cho tất cả thành viên trong đội, bảo họ khẩn cấp về sở giúp tôi.”
“Rõ.” Utsumi Kaoru lấy chiếc điện thoại từ túi trong áo khoác ra.