← Quay lại trang sách

Chương 3

Cô bé Motohashi Yuna sống cùng bố mẹ tại quận Adachi thành phố Tokyo đã mất tích vào tháng Năm 23 năm về trước. Khi đó Yuna 12

tuổi. Chiều muộn hôm ấy, cô bé nói là sẽ đi chơi với bạn ở công viên rồi rời khỏi nhà. Công viên đó rất gần nhà, lại nằm trên con đường cô bé đi học. Bởi vậy, mẹ cô bé không hề lo lắng chút nào. Nhưng đến giờ ăn tối mà vẫn chưa thấy cô bé về nên mẹ cô bé tới công viên đón. Song khi tới nơi lại không thấy Yuna đâu. Mẹ Yuna tới nhà bạn của con để hỏi thì cô bé đó nói đã chia tay Yuna, ai về nhà nấy từ lâu.

Cảm thấy lo lắng, chị gọi điện cho chồng. Hai vợ chồng đi tìm một số nơi, rồi báo cảnh sát.

Cảnh sát cho rằng vụ việc này khả năng cao là một vụ án hình sự, vì thế đã tiến hành tìm kiếm trên diện rộng. Nhưng họ không nắm được manh mối nào để tìm ra tung tích của Yuna. Thời đó camera an ninh không nhiều như bây giờ, họ cũng không thu được thông tin hữu ích nào từ nhân chứng.

Giữa hoàn cảnh đó, thông tin hữu ích duy nhất họ nắm được là lời khai của một nhân chứng, rằng người này đã nhìn thấy một cô bé giống Yuna đi bộ cùng một người đàn ông mặc bộ đồ lao động màu xanh da trời nhạt. Nhân chứng chỉ nhìn thấy phía sau lưng nên không biết mặt người đàn ông. Người đàn ông có chiều cao trung bình, không gầy không béo, nhân chứng, vốn là một bà nội trợ, cho hay.

Chị ta nói không nhớ khi đó trạng thái của Yuna thế nào.

Nghe tới chi tiết bộ đồ lao động màu xanh da trời nhạt, ai cũng nghĩ tới chuyện bộ đồ lao động của công nhân ở xưởng sản xuất của bố Yuna, anh Motohashi Seiji, chính là màu này. Khi cho nhân chứng xem, chị ta cũng nói chúng rất giống bộ đồ của người đàn ông đó.

Trong xưởng có khoảng 30 công nhân. Cảnh sát điều tra đã đến nhà hỏi từng người một. Khi cảnh sát đề nghị muốn xem xét bên trong phòng, hầu như mọi người đều đồng ý. Những người từ chối đều có lý do thuyết phục, không có điểm gì đáng ngờ.

Trong số những công nhân đó, có một người là Hasunuma Kanichi. 30 tuổi, sống một mình. Theo ghi chép điều tra thời đó, 3

ngày sau khi Yuna mất tích, cảnh sát đã tới nhà hỏi chuyện Hasunuma và xem xét bên trong phòng gã. Họ không thấy có điểm gì đáng ngờ.

Kết cục, cảnh sát không tìm được Yuna. Sau đó, những cuộc điều tra lấy lệ tiếp tục diễn ra nhưng chẳng thu được thành quả gì. Một tháng sau khi Yuna mất tích, mẹ cô bé đã gieo mình xuống từ một tòa nhà gần nhà tự tử. Trong di thư mẹ cô bé xin lỗi Yuna và chồng. Có lẽ đó là kết cục của việc người mẹ đã quá đau khổ sau sự ra đi của con gái, và luôn tự trách bản thân vì đã cho phép con đi chơi lúc chiều muộn nên mới xảy ra cơ sự.

Nhưng một bước ngoặt lớn của vụ án đã tới vào khoảng 4 năm sau. Cảnh sát nhận được tin báo từ một người đàn ông nọ rằng người này đã phát hiện một bộ xương có vẻ là xương người lộ ra khỏi lòng đất trong chuyến đi bộ đường dài băng qua núi Okutama của mình.

Cảnh sát địa phương vội vã tới nơi, đào chỗ đất đó lên, và họ tìm thấy những mảnh xương rời rạc do bị phân thành nhiều phần. Khi điều tra kỹ hơn, họ nhận ra đó đúng là xương người, hơn nữa từ độ dài và độ lớn của xương còn thấy được đó là xương của một đứa bé.

Phần hộp sọ của hài cốt vẫn giữ được hình dáng ban đầu, vì thế Phòng điều tra khoa học đã dựa vào hộp sọ đó để phác thảo ra mười bức tranh vẽ gương mặt. Sau khi gửi chúng cho các sở cảnh sát toàn quốc, có tin báo về rằng có thể đó chính là Motohashi Yuna. Lúc này họ quyết định xét nghiệm DNA. Không lâu sau, họ nhận được kết quả bộ xương đúng là của cô bé.

Chuyên án điều tra được lập ra ở Phòng Cảnh sát Adachi. Đội cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát Tokyo do Tatara chỉ huy đã được cử xuống địa phương hỗ trợ. Lúc đó Mamiya giữ chức chủ nhiệm.

Kusanagi khi đó mới được phân về Ban điều tra số Một chưa lâu, anh được kỳ vọng như một nhân tố trẻ đầy triển vọng.

Tuy có ít manh mối nhưng trên bộ xương được tìm thấy có một điểm đặc trưng. Đó là, cơ thể không chỉ bị cắt thành nhiều mảnh trước khi chôn, mà còn có dấu vết cho thấy trước đó thi thể đã bị thiêu cháy.

Họ quyết định điều tra những nơi có thể thiếu thi thể quanh địa điểm Motohashi Yuna được nhìn thấy lần cuối cùng. Hung thủ không thể đốt một đám lửa lớn giữa khoảng đất trống rồi hỏa thiêu được, thế nên khả năng cao là gã đã dùng tới lò đốt. Một mặt, họ điều tra tất cả các lò đốt trong vùng, mặt khác, họ kiểm tra xem ở gần nhà các công nhân của xưởng sản xuất linh kiện có lò đốt nào không.

Trong quá trình đó Kusanagi đã để mắt tới Hasunuma Kanichi.

Thời điểm ấy Hasunuma đã nghỉ việc ở xưởng Motohashi, nhưng hồ sơ của gã vẫn được lưu lại. Dựa trên hồ sơ này, họ biết gã từng làm tại một công ty xử lý rác thải sản xuất. Ở công ty ấy đương nhiên sẽ có các lò đốt rác to nhỏ khác nhau.

Anh tới công ty đó, gặp và nói chuyện với quản lý của Hasunuma, để rồi biết được một chuyện đáng kinh ngạc. 4 năm trước Hasunuma đã gọi điện cho vị quản lý này và ngỏ ý muốn mượn lò đốt của công ty trong ngày nghỉ để thiêu hủy món đồ nào đó. Khi quản lý hỏi gã định thiêu gì, Hasunuma đáp gã đã nhận xác của vài con vật nuôi từ người quen, và gã muốn thiêu hủy chúng. Câu trả lời của gã bóng gió cho vị quản lý biết là gã đang làm dịch vụ tang lễ cho thú cưng để kiếm chút tiền tiêu vặt. Công ty xử lý rác thải đó cũng thường thiêu xác chó mèo cùng với các loại rác khác. Thành thử vị quản lý cũ đồng ý cho gã mượn, với điều kiện sau đó phải dọn dẹp sạch sẽ.

Khi hỏi về thời gian chính xác xảy ra chuyện trên, Kusanagi nhận được câu trả lời trùng khớp với thời gian mất tích của Hashimoto Yuna. Vì thế Hasunuma Kanichi đã trở thành nghi phạm hàng đầu cho vụ án đó.

Kusanagi nhanh chóng điều tra theo hướng trên, nhưng Hasunuma là một kẻ mang đầy bí ẩn. Những thứ anh điều tra được chỉ là, gã xuất thân từ tỉnh Shizuoka và đã liên tục đổi chỗ làm mà thôi.

Mamiya nói trước hết muốn gặp thử gã xem sao, vì thế Kusanagi cũng đi cùng. Hasunuma nghỉ việc tại xưởng chế tạo linh kiện nhưng không chuyển nhà. Anh đã đến tận nhà và gặp trực tiếp gã.

Hasunuma có cặp mắt nhỏ, gương mặt hầu như không cảm xúc.

Ngay cả khi nói chuyện, lớp thịt trên gò má xương xẩu của gã cũng không động đậy.

Điều đầu tiên Mamiya hỏi gã là tên của chủ nuôi những con vật gã đã thiêu trong lò đốt rác. Chỉ cần hỏi được thông tin đó sẽ xác nhận được ngay việc thiếu xác thú nuôi là thật hay giả.

Nhưng Hasunuma nói không thể trả lời câu hỏi ấy được. Gã nói đã hứa với chủ nuôi như vậy.

Mamiya hỏi gã về loại thú nuôi, bao nhiêu con, và gã đã nhận được bao nhiêu tiền cho việc đó, nhưng Hasunuma không trả lời câu hỏi nào. Cuối cùng, gã còn nói “Không trả lời cũng cấu thành tội ư?”

Giọng nói trầm thấp, không chút cảm xúc nào của gã tới giờ vẫn còn đọng lại trong đầu Kusanagi.

Vì gã từ chối trả lời nên càng trở nên đáng nghi hơn. Cơ thể vừa phải, không cao không thấp của Hasunuma cũng khớp với lời khai của nhân chứng.

Nhưng họ không tìm được hướng tấn công tiếp theo. Họ đã hỏi chuyện Motohashi Seiji, bố của Yuna và tất cả những người liên quan, nhưng không tìm thấy tiếp điểm nào khác giữa Hasunuma và Yuna ngoài việc Hasunuma là nhân viên của xưởng còn Yuna là con gái của chủ xưởng. Hasunama và công ty cũng không có tranh chấp gì với nhau.

Giữa hoàn cảnh đó, Kusanagi để ý tới một bức ảnh khác. Đó là bức ảnh chụp bên trong căn phòng của Hasunama do điều tra viên tới hỏi chuyện gã 4 năm trước chụp lại. Trong lúc ngắm ảnh, anh đã nhận ra một thứ.

Lần cùng Mamiya tới nhà Hasunuma, vừa nghe cuộc trao đổi giữa hai người, Kusanagi vừa kín đáo quan sát xung quanh. Trước đó Mamiya đã dặn anh hãy quan sát xem căn phòng đó có chỗ nào có thể giấu xác chết không. Bởi trước khi mượn được lò thiêu xác, gã chắc chắn phải giấu cái xác ở một chỗ nào đó.

Căn hộ của Hasunuma là một căn hộ gồm hai phòng và một khoang bếp sơ sài. Nếu cần giấu xác thì chắc gã sẽ giấu trong tủ đựng đồ hoặc gác mái. Anh không nhìn thấy thứ gì kiểu như một chiếc va li lớn cả.

Đột nhiên mắt anh dừng lại ở chiếc tủ lạnh. Một chiếc tủ lạnh loại nhỏ, như kiểu tủ lạnh đặt trong phòng khách sạn. Kusanagi nghĩ, dù cơ thể đứa bé có nhỏ tới đâu thì cũng không thể giấu trong chiếc tủ lạnh này được.

Nhưng trong bức ảnh 4 năm trước lại là một chiếc tủ lạnh to hơn thế. Không to như kiểu tủ lạnh được dùng trong các gia đình bình thường, nhưng nó cũng cao tới hông của người lớn. Với kích cỡ này, nếu phân xác ra làm nhiều mảnh thì có thể nhét vừa xác của một đứa trẻ.

Trong 4 năm qua, gã đã thay tủ lạnh. Tại sao lại như vậy?

Kusanagi bắt đầu suy luận.

Dù cuối cùng gã đã thiêu xác trong lò, nhưng trước đó gã vẫn phải bảo quản cái xác trong phòng mình. Để kéo dài quá trình phân hủy thì nhét vào tủ lạnh là tốt nhất. Sau khi chôn xương cốt đứa bé trong núi, gã đã vứt cái tủ lạnh đi. Dẫu có máu lạnh tới đâu, gã cũng không thể thản nhiên dùng tiếp chiếc tủ lạnh đó nữa.

Nếu suy luận này là đúng, thì rất có thể trong chiếc tủ lạnh đó vẫn còn lại vết tích của thi thể.

Kusanagi cho Mamiya và Tatara xem bức ảnh, rồi nói ra suy nghĩ của mình. Hai vị cấp trên của anh cũng đồng ý rằng rất có khả năng đó. Nhưng gương mặt họ không tươi tỉnh lên chút nào. Bởi vấn đề là làm thế nào để tìm được cái tủ lạnh ấy? Quan trọng là liệu nó có còn tồn tại trên đời không? Dù sao chuyện cũng xảy ra 4 năm trước rồi.

Nhưng sau đấy, ba người cùng nghĩ theo hướng Hasunuma là thủ phạm và cùng nghĩ cách tìm ra chiếc tủ lạnh. Để cảnh sát không chú ý tới, chắc chắn gã muốn xử lý chiếc tủ thật kín đáo. Nghĩa là gã không thể thuê một công ty chính quy giúp mình được.

Nhưng giả dụ gã tự chuyển chiếc tủ đi thì cũng không thể làm việc đó một mình. Gã phải nhờ ai đó giúp đỡ.

Hasunuma không có nhiều bạn bè thân thiết. Sau khi điều tra, họ tìm ra được tên của một người là bạn chơi mạt chược của gã. Hơn nữa người này còn có một chiếc xe tải hạng nhẹ.

Họ tới hỏi chuyện người đàn ông này, anh ta vô tư thừa nhận có chuyện đó. Anh ta nói khoảng 4 năm trước từng giúp gã chở một chiếc tủ lạnh. Nơi chở tới là nhà bố mẹ của Hasunuma. Hasunuma nói với anh ta rằng gã muốn mang cho mẹ gã đang sống một mình ở Shizuoka chiếc tủ lạnh cũ của mình.

Kusanagi cùng Mamiya nhanh chóng tới ngôi nhà đó. Mẹ của Hasunuma tên Yoshie. Bà vừa thấp vừa bị còng, nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều. Khi biết hai người đàn ông lạ mặt đột nhiên tới tìm mình là cảnh sát, bà rất sợ hãi. Bà lắp ba lắp bắp nhắc đi nhắc lại rằng mình không làm việc gì xấu cả.

Khi Mamiya nói muốn hỏi về chiếc tủ lạnh, bà Hasunama Yoshie hết sức ngạc nhiên. Có vẻ bà không biết hai người họ đang nói về chuyện gì. Họ phải giải thích rằng đó là chiếc tủ lạnh mà 4 năm trước con trai bà mang tới cho bà thì bà mới hiểu ra. Sau đó bà chau mày lại khiến những nếp nhăn giữa trán càng sâu hơn, bà nói.

“Tôi không dùng chiếc tủ đó. Nó tự ý mang tới đấy chứ, chỉ tổ vướng víu.”

Họ hỏi chiếc tủ đâu, bà bảo trong căn phòng kiểu Nhật ở phía trong. Bà dẫn họ vào, Kusanagi ngạc nhiên.

Căn phòng đó nên gọi là phòng chứa đồ thì đúng hơn là phòng kiểu Nhật. Bên trong phòng chứa đầy đồ đạc lộn xộn.

Phía sâu bên trong có đặt chiếc tủ lạnh đó. Chính là chiếc tủ lạnh được chụp trong ảnh.

Họ lập tức làm thủ tục thu giữ chiếc tủ. Lúc đó bà Hasunama mới hỏi tới sự tình. Đương nhiên họ không thể cho bà biết thông tin chi tiết. Họ chỉ nói chiếc tủ có khả năng liên quan đến một vụ án.

Chiếc tủ lạnh được chuyển sang Phòng điều tra khoa học và đã được điều tra triệt để. Kết quả, họ tìm thấy trong đó những vết máu nhỏ và những thứ có vẻ là các mẫu thịt. Xét nghiệm DNA được tiến hành, máu và những mẩu thịt đó được kết luận là của Motohashi Yuna. Khi kết quả được công bố, những tiếng reo hò phấn khởi vang rộn khắp trụ sở của chuyên án điều tra.

Ai nấy đều nghĩ vậy là vụ án đã được giải quyết. Kusanagi tự mãn nghĩ mình vừa chân ướt chân ráo về Ban điều tra số Một mà đã lập được thành tích lớn.

Nhưng sự việc lại rẽ sang một hướng không ngờ tói.

Hasunuma Kanichi hoàn toàn phủ nhận mọi tội lỗi.

Về việc đã tìm thấy vết máu và các mẩu thịt của Motohashi Yuna trong tủ lạnh, gã nói “Không biết”, về lý do mua tủ mới, gã đáp “Vì nó đã cũ rồi.”

Dẫu vậy, những người chịu trách nhiệm điều tra mà đứng đầu là Tatara vẫn quyết định bắt giữ gã. Bởi họ nghĩ trước mắt cứ bắt gã rồi thẩm vấn thật triệt để thì một lúc nào đó gã cũng sẽ thú tội thôi.

Thông thường, bước đầu cảnh sát sẽ bắt nghi phạm với tội vứt bỏ thi thể hoặc tội gây tổn hại thi thể nhưng trong vụ này họ không thể làm thế. Thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự của tội vứt bỏ thi thể hoặc gây tổn hại thi thể là 3 năm, và đã quá 3 năm kể từ ngày đó.

Họ chỉ còn cách bắt gã với tội danh giết người.

Nhưng Hasunuma đã không mắc bẫy. Từ giữa cuộc thẩm vấn, gã quyết định giữ im lặng triệt để. Dù cảnh sát có dọa dẫm hay thuyết phục thế nào gã cũng không lung lay.

“Bằng bất cứ giá nào các anh cũng phải thu thập bằng chứng về đây!”

Trong cuộc họp điều tra, Tatara đã hét lên ra lệnh như vậy. Cấp dưới của ông nghe thế liền đáp lại với giọng đầy quyết tâm.

Từ cuộc điều tra đầy tận tâm của nhóm Kusanagi, họ đã biết được thêm vài chi tiết mới để làm rõ hành vi phạm tội của Hasunuma. Ví dụ, sau 2 ngày dùng tới lò đốt, Hasunuma đã thuê một chiếc ô tô. Cự ly chiếc xe đó chạy gần khớp với quãng đường đi về giữa nhà gã và nơi bộ xương được tìm thấy. Ngoài ra, những cảnh sát tới điều tra căn phòng của Hasunuma đã tìm thấy một chiếc xẻng cũ được bọc trong giấy báo. Phân tích đất đá dính trên xẻng, họ thấy thành phần của đất này khá giống với đất nơi bộ xương được chôn.

Ngoài ra, những thông tin mới cũng tiếp tục tăng lên. Nhưng tất cả đều chỉ là chứng cứ gián tiếp, không phải là chứng cứ quyết định chứng minh Hasunuma phạm tội.

Có một số người đã đề xuất phương án thỏa thuận. Nghĩa là, họ đề xuất việc bắt Hasunuma, kẻ vẫn giữ im lặng cho tới lúc đó, nhận tội cố ý gây thương tích dẫn đến chết người, hoặc một tội nhẹ hơn là ngộ sát, thay vì tội giết người. Vì nguyên nhân tử vong không được làm rõ nên những tội danh này đều không gây ra mâu thuẫn gì.

Tatara nổi giận đùng đùng trước ý kiến ấy. Ông gạt phắt đi, nói thật hết thuốc chữa khi đề nghị thỏa thuận với thủ phạm như vậy.

Ông nói tiếp rằng sở dĩ gã im lặng là do gã biết mình đã gây trọng tội, vì thế bằng bất cứ giá nào cũng phải khởi tố gã với tội giết người.

Kết cục, hồ sơ đã được chuyển tới viện kiểm sát trong khi nhóm Kusanagi vẫn chưa tìm thấy vật chứng giết người. Những chuyện sau đó sẽ tùy theo phán đoán của bên kiểm sát.

Bên kiểm sát chọn khởi tố bị can. Họ phán đoán rằng với nhiều chứng cứ gián tiếp như vậy, khi ra tòa chắc chắn chân tướng sự việc sẽ được làm rõ.

Nhưng việc xét xử đã không diễn ra như suy nghĩ của bên kiểm sát.

Ở phiên tòa đầu tiên, Hasunuma đã phủ nhận cáo trạng. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng gã nói ra những câu từ có ý nghĩa.

Sau đó, gã một mực giữ im lặng từ đầu tới cuối. Trước bất kỳ câu hỏi nào của kiểm sát viên, gã đều chỉ lặp lại “Tôi không có gì để nói cả.”

Trong khi phiên tòa vẫn đang diễn ra, thì nhóm Kusanagi đã bắt đầu nghe được những lời xầm xì cho rằng tình hình càng lúc càng xấu đi, rất có thể gã sẽ được phán vô tội.

Anh nghĩ không thể như vậy được. Tuy chỉ có chứng cứ gián tiếp, nhưng chẳng lẽ với bao nhiêu tư liệu như thế mà không thể xử tội gã hay sao?

Tòa án tập trung vào hai việc. Một là, Motohashi Yuna chết có phải là do bị giết không. Hai là, dù không xác định được động cơ hay cách thức sát hại, nhưng những chứng cứ gián tiếp đó có đủ chứng minh gã đã giết người không.

Gã đã thiêu và chôn cái xác ấy. Anh nghĩ chắc chắn gã đã giết cô bé, nhưng có vẻ tòa án không hoạt động theo cách đó. Chỉ cần có khả năng gã không giết người, dù khả năng ấy nhỏ đến đâu, thì tội giết người sẽ không được xác lập.

Phán quyết của phiên sơ thẩm được công bố vào một ngày trời lạnh buốt từ sáng sớm. Khoảng 1000 ngày sau ngày bắt giữ. Kusanagi nghe kết quả phán quyết ấy tại trụ sở chuyên án điều tra của vụ án mà khi đó anh đang phụ trách.

Phán quyết tuyên rằng bị cáo vô tội.

©Facebook Group: We Love Ebook, m ờ i các b ạ n tham gia Nhóm đ ể t ả i

nhi ề u sách h ơ n n ữ a!