← Quay lại trang sách

Chương 4

Nhìn tàn tích của đám cháy, Kusanagi khẽ lắc đầu. “Không thể nghĩ ở đây từng có một ngôi nhà đấy.” “Tôi cũng cảm thấy vậy.” Utsumi Kaoru đứng bên cạnh nói.

Nơi này giống nơi đốt rác hơn là tàn tích của một căn nhà cháy.

Hơn nữa đám rác còn chẳng hề được phân loại. Một lượng lớn đồ gỗ, đồ kim loại, nhựa bị cháy quện vào nhau. Chắc hẳn cùng với cột khói đen sì, làn khói độc phát sinh từ đám cháy cũng rất lớn. Kusanagi chợt thấy thương cảm những anh lính cứu hỏa đã phải tới đây dập tắt đám cháy.

Trước khi tới trụ sở chuyên án điều tra chung, nhân lúc đến chào hỏi Phòng Cảnh sát tỉnh Shizuoka, anh quyết định cùng Utsumi Kaoru đến xem hiện trường vụ hỏa hoạn.

“Tôi cũng mấy lần đi qua khu này rồi, nhưng nếu không đến gần thì thậm chí sẽ không biết nơi đây có một ngôi nhà anh ạ.”

Người nói câu này là một cảnh sát địa phương tên Ueno. Anh ta đi cùng để dẫn đường cho họ. Có lẽ anh ta mới ngoài 30 một chút.

Cơ thể anh ta rắn chắc, đầy sinh lực.

“Kinh khủng đến vậy ư?”

Trước câu hỏi của Kusanagi, anh cảnh sát trẻ gật đầu.

“Đồ điện hỏng, đồ đạc trong nhà, chăn màn, nói chung là rác đủ thể loại chất đầy quanh ngôi nhà này. Những chồng báo rồi sách được bó lại quẳng đó cũng rất nhiều. Có lẽ chúng được mang tới từ một nơi tập kết rác nào đó.”

“Sao ngôi nhà lại trở nên như vậy ạ?” Utsumi Kaoru hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa.” Ueno nói, nghiêng đầu. “Theo lời kể của người dân quanh đây thì từ khoảng 10 năm trước ngôi nhà đã như vậy rồi. Bà lão có vẻ không giao thiệp gì với mọi người xung quanh, mọi người có tới than phiền rác hôi bà ấy cũng chẳng nghe.

Nhân viên tòa thị chính đã tới nhà bà vài lần, gợi ý rằng nếu bà không thể tự xử lý rác thì họ sẽ giúp bà, nhưng bà nói tất cả số rác đó đều là tài sản của bà, bà không định vứt chúng đi, và yêu cầu họ để mặc chúng như cũ.”

Vừa nghe Ueno kể, Kusanagi vừa nhớ lại gương mặt của bà Hasunama Yoshie khi anh gặp bà 19 năm trước. Hồi đó anh đã cảm thấy bà là một người kỳ cục, nhưng có vẻ càng về sau này sự khác người đó càng trầm trọng hơn. Rất có thể việc con trai bà bị bắt giữ đã ảnh hưởng nặng nề tới sức khỏe tinh thần của bà.

“Nghe nói người ta không thấy bà Hasunama Yoshie từ 6 năm trước rồi. Không ai thắc mắc trước sự biến mất này ư?” Kusanagi hỏi.

“Có vẻ mọi người cũng đồn đại ít nhiều. Kiểu ‘Gần đây không thấy bà ấy đâu nhỉ’. Nhưng chuyện chỉ dùng lại ở đó, mọi người không quan tâm nhiều lắm. Chắc họ đều tránh không muốn dây dưa gì tới bà ấy.”

“Các khoản tiền đóng dịch vụ công như tiền điện tiền nước thì sao?”

“Những khoản tiền đó đều được thanh toán đầy đủ. Tài khoản ngân hàng của bà lão vẫn hoạt động, tiền được trích trực tiếp từ tài khoản ấy. Điện nước đều không được dùng đến nên họ chỉ yêu cầu thanh toán phí duy trì dịch vụ thôi, nhưng dẫu thế thì nhân viên các công ty điện nước cũng không tới kiểm tra xem thế nào đâu.”

Hẳn là thế, Kusanagi nghĩ.

“Tiền lương hưu thì sao? Vẫn được trả về cho bà ấy chứ?”

“Có vẻ thế ạ. Tôi nghĩ cũng chính nhờ thế nên dù bị trừ tiền điện nước nhưng số tiền trong tài khoản vẫn không chạm đáy.”

“Thế ngoài ra có hoạt động rút, gửi tiền nào khác không?”

Ueno đáp rằng hiện họ đang xác nhận việc đó.

Kusanagi chống hai tay vào mạng sườn, nhìn tàn tích của đám cháy một lần nữa.

“Trong biên bản báo cáo có viết rằng người ta tìm thấy hai thi thể ở hai nơi khác nhau?”

“Vâng. Đầu tiên cảnh sát tìm thấy hài cốt của một người ở phòng kiểu Nhật ở tầng một. Bộ hài cốt này nằm giữa bộ chăn đệm bị cháy trong hỏa hoạn. Vì thế cảnh sát và lính cứu hỏa đi tìm thêm ở những chỗ khác, nhờ thể tìm thấy thi thể thứ hai ở một nơi có vẻ vốn là hầm bên dưới sàn nhà.

“Thi thể thứ hai đó là Namiki Saori à?”

“Vâng.”

Theo như lời kể thì có thể suy ra thi thể của người thứ nhất, tức bà Hasunuma Yoshie, đã chết vì già yếu vào 6 năm trước. Khoảng 3

năm sau đó, có người đã giấu thi thể của Namiki Saori xuống dưới hầm nhà.

“Các anh đã biết được bao nhiêu về các mối quan hệ của bà Hasunuma Yoshie rồi?”

Trước câu hỏi của Kusanagi, gương mặt Ueno nhắn nhỏ lại.

“Thực ra chúng tôi chưa biết rõ lắm. Hình như bà ấy có họ hàng xa, nhưng bà ấy không qua lại gì với họ cả. Chồng bà ấy mất khoảng 25 năm trước rồi. Như anh đã biết, người thân thì bà ấy chỉ còn một mình anh con trai là Hasunuma Kanichi thôi. Nhưng nói một cách chính xác thì anh ta không phải là con ruột của bà, mà là con riêng của người chồng đã mất. Bà Yoshie là mẹ kế của Hasunuma.”

Chuyện này Kusanagi cũng biết.

“Ngôi nhà này có vẻ không phải nơi Hasunama sinh ra nhỉ?”

“Vâng.” Ueno lấy quyển sổ tay nhỏ ra. “Vợ chồng Hasunuma chuyển từ căn nhà cũ ở Hamamatsu tới ngôi nhà này vào 35 năm trước. Lúc đó Hasunuma Kanichi cũng đã rời khỏi nhà.”

“Ra là vậy.” Kusanagi bất giác tặc lưỡi.

Sau vụ cháy, cảnh sát Shizuoka đã hỏi chuyện Hasunama một lần.

Biên bản điều tra viết, Hasunama nói đã nhiều năm không gặp mẹ kế, cũng không liên lạc gì, gã không biết về căn nhà rác đó, ngôi nhà hoàn toàn không có liên quan gì tới gã. Về những cái xác, đương nhiên gã nói không có manh mối gì cả. So với thái độ giữ im lặng 19

năm trước, lần này gã đã trả lời thẩm vấn tích cực hơn, nhưng riêng điểm không hợp tác với cuộc điều tra thì vẫn không thay đổi gì so với trước đây.

Ueno tiễn hai người tới ga Shizuoka, từ đó hai người đi tàu cao tốc shinkansen về Tokyo. Kusanagi ngồi cạnh Utsumi Kaoru trên băng ghế tự do, miệng nhấp ngụm cà phê lon.

“Có thể cho rằng người giấu thi thể của Namiki Saori trong ngôi nhà rác đó là Hasunuma không ạ?” Utsumi Kaoru hỏi.

“Có lẽ thế. Bà Hasunuma Yoshie đã mất 6 năm trước, thi thể bà nằm trên tấm đệm. Kẻ giấu xác Namiki Saori chắc chắn biết rõ điều đó. Một ngôi nhà bên trong có người chết 3 năm mà không ai nhận ra, thật là một nơi lý tưởng để giấu xác chết. Vậy tại sao kẻ đó biết bà Hasunama Yoshie đã chết mà không báo cảnh sát?”

Utsumi Kaoru khẽ nghiêng đầu suy ngẫm.

“Có lẽ vì để người ta nghĩ bà ấy còn sống sẽ có lợi cho kẻ đó hơn là mọi người biết bà ấy đã chết.”

“Đúng thế. Vậy lý do là gì? Cô có thể nghĩ tới lý do nào?”

Viên cảnh sát nữ chau mày, nói nhỏ, “Là vì… lương hưu chăng?”

Kusanagi gật đầu. Cấp dưới của anh quả nhiên đầu óc rất nhanh nhạy.

“Tôi cũng nghĩ thế. Kế hoạch của gã là không thông báo việc bà lão đã mất để nẫng đi số tiền lương hưu của bà. Chỉ có một người có thể thực hiện kế hoạch đó. Người biết được tài khoản ngân hàng của bà Yoshie, biết cả mật khẩu tài khoản đó, không ai khác ngoài Hasunuma cả.”

“Vậy đây là hành vi gian lận tiền lương hưu rồi còn gì.”

“Nhưng rồi gã nhận thấy một giá trị sử dụng mới của ngôi nhà rác, đó là cất giấu thi thể… Tôi đoán như vậy. Không thể nói chắc điều gì cho tới khi cảnh sát Shizuoka điều tra tài khoản của bà Yoshie, nhưng tôi nghĩ không sai được đâu.”

Utsumi Kaoru chớp chớp mắt, gật đầu.

“Tôi nghĩ suy luận của anh rất thuyết phục. Đầu tiên chúng ta phải chứng minh được chính Hasunama là người đã giấu thi thể nhỉ?”

“Đúng vậy. Đầu tiên chúng ta phải làm được việc đó.”

Đương nhiên đó không phải cái đích cuối cùng. Trái lại, đó là điểm xuất phát. Anh không thể lặp lại sai lầm giống như 19 năm trước được. Điều cần làm rõ là Hasunuma có liên quan thế nào tới cái chết của Namiki Saori.

Anh uống lon cà phê, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng thứ Kusanagi nhìn không phải cảnh sắc bên ngoài, mà là quá khứ xa xôi.

Cảm giác thua cuộc mạnh mẽ ấy chưa hề phai mờ trong lòng anh.

Đối với một cảnh sát trẻ mới được phân về Ban điều tra số Một lần thua cuộc này giống như một sự kiện đảo ngược đất trời vậy.

K ế t lu ậ n, b ị cáo vô t ộ i!

Anh thực sự không thể chấp nhận được. Anh đã đọc lại phán quyết biết bao lần. Theo phán quyết đó, thẩm phán cho rằng khả năng Hasunuma liên quan tới cái chết của Motohashi Yuna là rất thấp. Trong rất nhiều chứng cứ gián tiếp, không chứng cứ nào chỉ ra ý định giết người của bị cáo. Thẩm phán cũng bãi bỏ giả thuyết bị cáo đã tấn công nạn nhân để xâm hại tình dục nhưng bị kháng cự nên đã ra tay giết hại vì cho rằng giả thuyết này quá thiếu tính thuyết phục: ngoài việc trong phòng bị cáo có nhiều băng đĩa người lớn ra thì không còn chứng cứ cụ thể nào khác.

Kusanagi còn nhớ rõ buổi họp báo của bố Motohashi Yuna sau khi phán quyết được đưa ra. Đúng trước camera, Motohashi Seiji cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể chế ngự được con run rẩy vì tức giận trong giọng nói của mình.

“Tôi thật không ngờ tên cầm thú đó lại được phán vô tội. Chẳng lẽ chỉ cần giữ im lặng thì tội gì cũng sẽ thành vô tội sao? Tôi không phục! Đương nhiên tôi sẽ tiếp tục chiến đấu. Tôi muốn bên kiểm sát và cảnh sát làm rõ chân tướng sự việc.”

Theo câu nói ấy, bên kiểm sát đã kháng cáo, nhưng phán quyết của phiên phúc thẩm 10 tháng sau đó cũng chỉ khiến thân nhân nạn nhân tuyệt vọng.

Thẩm phán phiên phúc thẩm dùng những câu thể hiện rõ hơn sự phán đoán mà phiên sơ thẩm đã nêu ra “Chúng tôi đặc biệt nghi ngờ chính bị cáo đã khiến Motohashi Yuna tử vong”, nhưng về những chứng cứ mới mà bên kiểm sát giao nộp, ông nói, “Những chứng cứ này không đủ để chứng minh bị cáo cố ý khiến nạn nhân tử vong”, đoạn bãi bỏ kháng cáo, giữ nguyên phán quyết bị cáo vô tội như ở phiên sơ thẩm.

Mọi chú ý đổ dồn về phía viện kiểm sát, xem họ hành động tiếp theo ra sao, nhưng cuối cùng họ đã quyết định không kháng cáo lên tòa án cấp cao nhất. Anh đã phân tích phán quyết, và nhận ra phán quyết ấy tuân thủ hiến pháp và tất cả những tiền lệ trước đó, vì thế không có tư liệu gì để kháng cáo lên cấp cao hơn cả. Tới tận bây giờ, Kusanagi vẫn còn nhớ nét mặt đầy nuối tiếc của phó viện trưởng viện kiểm sát trong buổi họp báo ngày đó.

“Sai lầm lớn nhất của 19 năm trước chính là nhầm tưởng rằng với chứng cứ về việc hủy hoại thi thể, chỉ cần thẩm vấn gắt gao, Hasunama sẽ phải nhận tội.” Kusanagi nói, mắt vẫn hướng về cảnh vật ngoài cửa sổ. “Nhưng giờ trách cứ những nhân viên điều tra ngày đó thì cũng tàn nhẫn. Họ đã tìm thấy dấu vết của thi thể trong tủ lạnh mà. Trong hoàn cảnh đó, việc họ cho rằng Hasunuma không thể chối tội cũng là bình thường.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.

“Nhưng không ngờ lại có cách thoát tội đó.” Kusanagi thở dài.

“Ý anh là… quyền im lặng?”

Kusanagi gật đầu, uống cạn lon cà phê. Anh bóp méo chiếc lon rỗng trong lòng bàn tay phải, cắn môi.

“Lúc đó chưa nhiều người biết tới quyền im lặng, thế nên các nghi phạm thường nghĩ rằng khi bị hỏi thì phải trả lời câu gì đó.

Nhưng Hasunuma đã luôn giữ im lặng. Không chỉ không nói về mình, gã thậm chí còn không đáp lại những câu gợi chuyện vô thưởng vô phạt khác. Gã đã giữ nguyên thái độ đó trong suốt cả phiên tòa. Nói thế này nghe hơi kỳ cục, nhưng tôi thực sự ngạc nhiên trước sức mạnh tinh thần của gã đấy.”

“Liệu lần này gã có dùng lại thủ đoạn đó không?”

“Nếu gã là thủ phạm thì chắc chắn là thế rồi…”

Utsumi Kaoru lấy điện thoại ra. “Tôi xin phép.” Cô đứng dậy, đi dọc lối đi. Có vẻ cô vừa có cuộc gọi tới.”

Kusanagi nhét chiếc lon rỗng vào túi lưới trước mặt, sau khi kiểm tra thấy ghế sau không có ai ngồi, anh ngả lưng ghế dựa một chút, khẽ nhắm mắt lại. Một trận chiến lớn sắp bắt đầu. Nếu không tranh thủ nghỉ ngơi lúc vẫn còn có thể nghỉ được, cơ thể anh sẽ không trụ được mất.

Nhưng những suy nghĩ về vụ án vẫn đầy ứ trong đầu anh, xem ra anh không thể ngủ nổi.

Vụ án lần này có một vấn đề giống với 19 năm trước. Đó là rất khó để bắt giữ nghi phạm với tội danh gây tổn hại thi thể. Namiki Saori đã mất tích chính xác là từ 3 năm 2 tháng trước. Thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự của tội gây tổn hại thi thể đã qua.

Để bắt giữ gã với tội danh giết người thì cần chuẩn bị những tư liệu gì? Phần xương sọ của thi thể được tìm thấy bị lõm xuống, nên phương thức sát hại là đánh mạnh bằng hung khí chăng? Nếu khám xét căn hộ của Hasunama và tìm thấy hung khí thì tốt biết mấy.

“Đội trưởng.” Anh nghe thấy tiếng Utsumi Kaoru. “Anh chợp mắt đấy à?”

“Ai gọi đến vậy?” Kusanagi mở mắt.

“Là chủ nhiệm Kishitani ạ. Phó phòng Phòng Cảnh sát Kikuno muốn hỏi anh ấy về phương châm điều tra vụ này nên anh ấy gọi cho tôi.”

Kishitani và cấp dưới đã tới trụ sở chuyên án điều tra chung để trao đổi các thông tin về vụ án.

“Tôi hiểu rồi. Hãy nói với anh ấy là khi nào về tới Tokyo tôi sẽ tới trụ sở chuyên án điều tra ngay.”

“Tôi đoán anh sẽ nói thế nên khi nãy đã trả lời như vậy rồi.”

Utsumi Kaoru tỉnh bơ nói, đoạn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Kikuno sao… Cùng thuộc Tokyo mà tôi hầu như không, đúng ra là chưa bao giờ, có việc gì tới đó cả. Tôi chẳng hình dung gì được về nó.”

Điều anh biết chỉ là đó là một khu phố nằm ở phía tây Tokyo.

Anh từng đi xe qua, nhưng chưa đi bộ trên những con đường của khu phố này bao giờ cả.

“Nơi đó có cuộc diễu hành rất nổi tiếng đấy ạ.”

“Diễu hành ư?”

Utsumi Kaoru hí hoáy thao tác rất nhanh trên điện thoại.

“Đây rồi. Nó đây ạ. Người ta gọi nó là ‘Cuộc diễu hành kể chuyện ở Kikuno’ ạ.”

Trên màn hình được chĩa về phía Kusanagi có hình một nhân vật ăn mặc giống Momotaro[*] và một người mặc bộ đồ hóa trang thành quỷ.

“Gì thế này? Diễu hành hóa trang a?”

“Vâng…” Utsumi Kaoru lại gõ gõ vuốt vuốt điện thoại. “Nghe nói nó vốn là cuộc diễu hành trong lễ hội mùa thu ở khu phố mua sắm Kikuno. Những người yêu thích cosplay[*] trên cả nước sẽ tập trung tại đây và đi thành một đoàn diễu hành. Nhưng nếu chỉ như vậy sẽ không có gì thú vị nên họ đã biến nó thành một cuộc thi, trong này viết thế ạ.”

“Nghĩa là họ sẽ chọn ra người cosplay đẹp nhất Nhật Bản hả?”

“Nếu chỉ thế thì có nhiều cuộc thi khác tương tự rồi. Nghe nói để tạo nét riêng cho chương trình, họ đã quyết định sẽ thi đấu theo nhóm đấy ạ.”

“Thi đấu theo nhóm?”

“Một nhóm nhiều người cùng mặc trang phục hóa trang và tái hiện lại một cảnh nổi tiếng trong tác phẩm họ chọn. Kiểu như hai người hóa trang thành Urashimataro và công chúa Otohime[*] ngồi ăn sơn hào hải vị, rồi xung quanh họ những người mặc các bộ đồ hóa trang cá tráp đỏ và cá bơn vỉ nhảy múa vui vẻ ấy ạ.”

“Vừa diễn vừa diễu hành à? Nghe khó nhỉ?”

“Hẳn là công phu lắm. Nghe nói có những nhóm dùng tới cả kiệu nữa. Lễ hội quy định rất chi tiết về các trường hợp sử dụng các đạo cụ lớn.”

“Cô bảo lễ hội này tập trung mọi người từ khắp nơi trên cả nước hả? Đông người tham dự đến thế sao?”

“Nhiều nhóm đăng ký nên họ có tổ chức sơ tuyển. Các nhóm gửi đoạn phim do họ tự quay cho ban tổ chức, ban tổ chức sẽ chọn từ những thước phim đó. Năm ngoái có gần 100 đoạn phim được gửi về, hơn nữa chất lượng đều rất tốt nên ban tổ chức tuyển chọn rất vất vả. Trong này ghi vậy ạ.”

“Nghe cô nói thì có vẻ quy mô cũng lớn nhỉ?”

“Người quen của tôi năm nào cũng tới xem, người đó nói mỗi năm quy mô lễ hội lại lớn hơn nên rất đáng xem.”

“Lễ hội diễn ra vào thời gian nào?”

“Tháng Mười ạ.”

“Thế à?”

Kusanagi thở phào nhẹ nhõm. Nếu là hơn nửa năm nữa thì không vấn đề gì. Lúc đó chắc việc điều tra cũng đã hòm hòm rồi.

“À, suýt thì quên mất.” Utsumi Kaoru vừa cất điện thoại đi vừa nói. “Có lẽ anh ấy giờ cũng đang ở Kikuno đấy ạ.”

“Cô bảo ai cơ?”

“Anh Yukawa ấy ạ. Anh Yukawa Manabu dạy ở trường Teito ấy.

Dịp cuối năm ngoái tôi có nhận được tin nhắn của anh ấy.”

Lâu rồi anh mới lại nghe tới cái tên này. Đó là bạn của Kusanagi thời đại học. Yukawa là một học giả vật lý có khả năng suy luận xuất chúng, Kusanagi đã nhiều lần nhờ Yukawa hợp tác điều tra cùng.

Nhưng lần cuối cùng họ gặp nhau là nhiều năm về trước rồi.

“Cậu ta đi Mỹ rồi mà. Tôi bặt tin cậu ta từ dạo đó.”

“Anh ấy về nước năm ngoái rồi ạ. Anh ấy đã nhắn tin cho tôi thông báo như vậy. Tôi tưởng đội trưởng cũng nhận được tin nhắn thông báo chứ?”

“Không, tôi chẳng nhận được gì. Cậu ta sao thế nhỉ? Bất lịch sự thật đấy.”

“Có lẽ anh ấy nghĩ tôi sẽ nói với anh nên thấy không cần nhắn anh nữa chăng? Dù sao anh ấy cũng là người theo chủ nghĩa duy lý mà.”

“Cậu ta đơn giản là lười biếng thôi. Thế giờ cậu ta đang làm gì ở Kikuno vậy?”

“Theo nội dung tin nhắn thì một viện nghiên cứu mới đã được thành lập ở Kikuno, nên phòng nghiên cứu của anh ấy cũng sẽ chuyển về đó. Dù anh ấy không nói là nghiên cứu gì.”

Có lẽ cậu ta nghĩ có viết trong tin nhắn thì Utsumi Kaoru cũng không hiểu được nên mới không viết. Kusanagi nhớ lại thói quen dùng đầu ngón tay chỉnh lại vị trí kính của Yukawa.

“Không ngờ cậu ta lại ở Kikuno…”

Kusanagi định sẽ liên lạc với Yukawa sau khi vụ án lần này được giải quyết tạm ổn. Anh sẽ vừa uống ly rượu whisky cao cấp pha sô đa vừa hỏi về cuộc sống của Yukawa bên Mỹ. Vấn đề là liệu anh có thể xử lý gọn ghẽ vụ án phiền toái này hay không?