Chương 5
Ngày thứ hai sau khi chuyên án điều tra chung được thành lập tại Phòng Cảnh sát Kikuno, Kusanagi cùng Utsumi Kaoru tới cửa hàng Namikiya. Ghi chép về vụ mất tích của Namiki Saori 3 năm trước vẫn còn lưu lại nên Kusanagi đã nắm được các tình tiết chính, nhưng anh muốn trực tiếp hỏi chuyện gia đình nạn nhân với tư cách chỉ huy thực sự của cuộc điều tra. Anh không muốn cho gia đình nạn nhân biết những thông tin không cần thiết nên vẫn chưa cho các thành viên khác trong đội điều tra tiếp xúc với họ.
Cửa hàng Namikiya ngoảnh mặt ra phố Kikuno, nơi diễn ra cuộc diễu hành hằng năm; cửa vào của quán là loại cửa lưới bằng gỗ mang phong cách dân dã. Trong quán có bốn chiếc bàn sáu ghế và hai chiếc bàn bốn ghế. Kusanagi và Utsumi Kaoru ngồi xuống chiếc bàn sau chỗ ở giữa quán, đối diện với ba người nhà Namiki, gồm hai vợ chồng và cô con gái út Natsumi.
Namiki Yutaro có gương mặt hiền lành với vầng trán rộng và đôi lông mày cong như vầng trăng khuyết. Anh ta khá gầy, nhưng vì ngồi thẳng lưng nên dáng vẻ rất đường hoàng. Người vợ Machiko là một phụ nữ đẹp với đôi mắt lớn. Kusanagi nhớ lại bức ảnh Namiki Saori.
Cô gái thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ nhiều hơn. Gương mặt Natsumi cũng rất thanh tú, nhưng có nhiều nét của người Nhật Bản hơn, khác với mẹ và chị gái.
“Tôi không hiểu gì cả. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Namiki hỏi, tay vẫn cầm danh thiếp của Kusanagi. “Đột nhiên cảnh sát Shizuoka gọi tới, nói đã tìm thấy một thi thể có vẻ là con gái tôi nên muốn làm xét nghiệm DNA. Tôi đồng ý với việc đó, rồi mấy ngày sau họ lại gọi và nói mẫu DNA trùng khớp nên bảo tôi tới Shizuoka nhận hài cốt của con. Tất nhiên tôi đã tới đó, nhưng tôi rất bối rối khi nghe tới tên vùng đất xa lạ ấy. Tôi rất muốn hỏi rằng tại sao thi thể của Saori lại được tìm thấy ở Shizuoka?”
Kusanagi chậm rãi gật đầu hai lần.
“Tôi rất hiểu tâm trạng của anh. Đúng như anh nói, chúng tôi hiểu đây là một vụ án có nhiều bí ẩn. Chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra từ việc tại sao thi thể của con gái anh lại được tìm thấy ở đó.”
“Saori…” Machiko cất tiếng. “… con bé đã bị ai đó giết hại ư?”
Giọng nói mong manh và khẽ run rẩy.
“Có khả năng như vậy.” Kusanagi thận trọng trả lời. “Chúng tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện trong cuộc điều tra sắp tới.”
Lông mày Machiko khẽ động đậy.
“Nếu không phải bị giết thì tại sao chứ? Anh định nói con bé đã tới tận Shizuoka, vào ở một ngôi nhà xa lạ rồi đổ bệnh và chết ở đó hay sao?” Chị nói với giọng gay gắt.
“Kìa em.” Namiki nhắc nhở vợ. “Bình tĩnh lại nào.”
Machiko đưa ánh mắt như đang lườm về phía chồng, đoạn im lặng cúi đầu xuống. Nhìn bờ vai chị nhấp nhô, Kusanagi hiểu chị đang tức giận tới mức hơi thở hỗn loạn.
“Lời chị nói rất hợp lý.” Kusanagi chú ý giữ giọng mình thật điềm tĩnh. “Xét từ hoàn cảnh phát hiện ra thi thể nạn nhân thì khả năng cao là con gái anh chị đã bị hại trong một vụ án nào đó. Thế nên điều tôi muốn hỏi anh chị là trước khi Saori mất tích có chuyện gì đó lạ lùng xảy ra không? Ví dụ như anh chị có nhận được cuộc điện thoại lạ lùng nào đó, hoặc nhìn thấy ai đó đáng ngờ không?”
Hai vợ chồng quay qua nhìn nhau. Namiki quay lại nhìn Kusanagi, lắc đầu.
“Hồi đó cảnh sát cũng hỏi chúng tôi những câu tương tự, nhưng tôi không thấy có gì bất thường cả. Con bé không giao du với kẻ xấu, cuộc sống của con bé khi đó rất bình thường…”
“Cô ấy có hẹn hò với ai không ạ?”
Machiko có vẻ suy ngẫm, nhìn sang Natsumi đang ngồi bên cạnh.
Natsumi hơi lưỡng lự cất tiếng.
“Hồi đó chị cháu không cho cháu nói với ai, nhưng khi ấy chị cháu có hẹn hò với một người khách của quán nhà cháu ạ.”
Natsumi nói người đó tên Takagaki. Cậu ta là dân văn phòng, lớn hơn Saori 5 tuổi. Saori nghĩ bố không thích mình quá thân thiết với khách hàng nên đã giấu tất cả mọi người ngoại trừ Natsumi.
“Chúng tôi chỉ biết chuyện này sau khi Saori mất tích. Natsumi kể cho chúng tôi nghe.” Machiko nói.
“Người thanh niên đó gần đây vẫn thường xuyên đến quán anh chị chứ?”
“Sau khi Saori mất tích, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn tới. Nhưng khoảng 1 năm nay thì không thấy cậu ta đến nữa.” Từ cách nói của Machiko, có vẻ họ không biết lý do cậu ta không tới nữa.
“Anh chị có biết địa chỉ liên lạc của người đó không?”
Machiko lại nhìn Natsumi. Natsumi đáp cô bé biết công ty nơi Takagaki làm việc. Đó là một công ty in ấn nằm cách của hàng của họ bốn ga tàu.
“Ngoài ra Saori có đặc biệt thân thiết với ai khác không ạ? Cả nam lẫn nữ ạ.”
“Cũng có đấy… Bạn bè cùng lớp thời đi học chẳng hạn.” Machiko đáp. “Tôi có sổ địa chỉ của bạn bè con bé đấy. Tôi mang ra cho anh xem nhé?” Machiko nhổm dậy.
“Để sau cũng được chị ạ. Trước đó, tôi muốn mọi người xem qua một thứ.” Nói rồi anh quay sang Utsumi Kaoru, ra hiệu bằng mắt.
Utsumi Kaoru lấy một tấm ảnh từ túi xách ra, đặt lên mặt bàn.
Chính xác thì đó là một bản phô tô màu bức ảnh trên bằng lái xe. Ba người nhà Namiki cùng chồm người về phía trước.
Machiko lập tức “A” lên một tiếng. Đôi mắt to tròn của chị càng mở ra lớn hơn.
“Chị nhận ra điều gì ư?” Kusanagi hỏi.
Machiko cầm lấy tấm ảnh, nhìn kỹ nó một lần nữa rồi gật đầu.
“Anh còn nhớ người này không?” Chị nói rồi đưa bức ảnh về phía chồng.
Nét mặt Namiki cũng chau lại. Ánh mắt anh khi nhìn bức ảnh ấy có gì đó không bình thường.
“Ừ, anh nhớ. Chính là gã ta.” Namiki nói với vẻ coi thường.
“Ai thế ạ?” Natsumi hỏi hai người. Có vẻ cô chưa gặp mặt gã bao giờ.
“Trước đây người này rất hay tới quán nhà tôi. Gã ta luôn đi một mình, vẻ mặt u ám… Nhìn gã ta lúc nào tôi cũng thấy ghê ghê.”
Machiko chìa bức ảnh về phía Kusanagi. “Là người đàn ông này sao?
Gã đã giết Saori nhà chúng tôi à?”
“Không, hiện tại chúng tôi chưa biết gì cả. Chỉ là một nhân vật có thể liên quan tới vụ án mà thôi.” Kusanagi duỗi khuỷu tay, lấy lại tấm ảnh từ tay Machiko. Trên ảnh là gương mặt của Hasunuma Kanichi. Anh quay tấm ảnh về phía vợ chồng Namiki lần nữa. “Anh chị có vẻ không có thiện cảm với người đàn ông này. Anh ta đã gây ra rắc rối gì sao?”
“Gọi là rắc rối thì cũng không hẳn…” Machiko nhìn chồng.
“Tôi đã cấm cửa gã.” Namiki nói.
“Cấm cửa? Ý là cấm không cho lui tới quán nữa ư?”
“Vâng.” Namiki gật đầu. “Vì hành vi của gã ta quá chướng mắt.”
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Gã ta đã ép con gái tôi… ép Saori rót rượu cho gã.”
“Rót rượu?”
“Vâng.” Namiki gật đầu, nét mặt khó chịu.
“Quán nhà tôi rất nhỏ nên có nhiều khách quen. Với những khách quen đó, Saori không đề phòng gì, thỉnh thoảng còn rót bia cho họ.
Nhưng khi khìn thấy cảnh đó, gã ta…” Namiki nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay Kusanagi, nói. “Gã đã yêu cầu con bé rót rượu cho mình. Hơn nữa còn bắt con bé ngồi xuống ghế bên cạnh. Dẫu sao gã cũng là khách nên lúc đó Saori đành nín nhịn làm theo lời gã, nhưng rồi gã bắt đầu thường xuyên yêu cầu như vậy. Cuối cùng tôi đã nói với gã thế này. ‘Quán chúng tôi chỉ là quán cơm suất bình thường, nếu anh còn yêu cầu như vậy thì lần sau đừng tới nữa’. Tôi đã không tính tiền bữa cơm tối đó của gã.”
“Anh ta phản ứng ra sao?”
“Gã bỏ đi luôn, không nói lời nào.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Namiki nói, ngoảnh mặt về phía vợ. “Gã không đến nữa em nhỉ?”
“Em nghĩ gã không tới thêm lần nào nữa.” Machiko gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Khi nào ấy nhỉ?” Namiki nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Lần đầu tiên gã yêu cầu con bé rót rượu là vào hôm có buổi diễu hành. Từ đó cho tới khoảng hơn 1 tháng sau thì chồng tôi cấm của gã… Nên chắc là vào tháng Mười hai của hơn 3 năm trước.”
“Trước ngày…” Natsumi nhỏ giọng nói “chị mất tích một chút thì phải ạ…”
“Tôi hiểu rồi.” Kusanagi đưa bức ảnh cho Utsumi Kaoru.
“Gã ta là ai vậy?” Namiki hỏi với ngữ khí mạnh mẽ. “Gã tới quán chúng tôi mấy lần, nhưng chúng tôi không biết gã là ai, người ở đâu.”
Khóe miệng Kusanagi hơi dãn ra.
“Xin lỗi anh chị, lúc này tôi chưa thể cho anh chị biết được…”
“Chỉ là một cái tên thôi mà, anh cho chúng tôi biết đi.” Machiko hướng ánh mắt nài nỉ về phía anh. “Xin anh đấy.”
“Xin anh chị hiểu cho. Cuộc điều tra vừa mới bắt đầu thôi. Nếu có điều gì có thể thông báo với gia đình, chúng tôi sẽ liên lạc ngay.”
Kusanagi quay sang nhìn Utsumi Kaoru rồi đúng dậy, đoạn quay lại nhìn ba người họ lần nữa.
“Hôm nay cảm ơn anh chị và cháu đã hợp tác cho cuộc điều tra.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa chân tướng sự việc ra ánh sáng, vì thế sau này mong mọi người tiếp tục giúp đỡ.” Nói rồi anh cúi đầu thật thấp, Utsumi Kaoru đứng bên cạnh cũng cúi đầu theo, “Xin nhờ mọi người giúp đỡ.”
Ba thành viên trong gia đình đang chìm trong bi kịch ấy không đáp lại lời nào.