Chương 6
Sau khi điều chỉnh lại màu sắc, Tomoya nhắm mắt lại, đợi vài giây rồi mở mắt ra, nhìn màn hình. Bởi nếu không đưa đầu óc mình về trạng thái ban đầu, cậu sẽ không biết được ảnh đã khá hơn chưa.
Nhìn bức ảnh vừa được hoàn thành, Takagaki Tomoya nghĩ bụng, cũng tạm được rồi. Hình ảnh hiện lên trên màn hình là một căn phòng trong viện dưỡng lão cao cấp. Cậu đang chọn ảnh để đưa lên tờ bìa quảng cáo cho viện dưỡng lão nọ, một bức ảnh mang lại bầu không khí thật sáng sủa tươi vui theo yêu cầu của khách hàng. Vì thế nếu chỉ dàn ảnh lên tờ quảng cáo không thôi thì chưa đủ mà sẽ phải chỉnh sửa thêm một chút.
Đang nghĩ có nên tạo cảm giác như những tia nắng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng hay không thì chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh cậu thông báo có cuộc gọi tới.
“Có cô Utsumi nào đó muốn gặp anh Takagaki ạ.”
“Utsumi? Người của bên nào vậy em?”
Cậu không có ấn tượng gì với cái tên này cả.
“Cô ấy nói cô ấy là người có liên quan tới phố mua sắm Kikuno ạ.”
“Kikuno ư?”
Tất nhiên cậu biết địa danh này. Bởi Tomoya đang sinh sống ở đó mà. Nhưng vì có lý do nên gần đây cậu không đặt chân tới khu mua sắm.
“Anh tính sao? Nếu anh bận quá thì để em giải thích với người ta như vậy ạ.”
“Không cần, anh ra ngay. Anh cũng tò mò muốn biết có chuyện gì.” Tomoya để nguyên máy tính như vậy, đoạn đứng lên.
Người đứng chờ ở quầy tiếp tân là một phụ nữ mặc bộ com lê màu đen. Mái tóc dài buộc gọn phía sau. Tuổi khoảng trên 30, hoặc hơn thế một chút.
“Anh là Takagaki?” Người phụ nữ lại gần, hỏi.
Takagaki đáp đúng vậy, người phụ nữ bước thêm một bước lại gần. Sau khi khẽ liếc về phía quầy tiếp tân, người phụ nữ lấy thứ gì đó từ túi trong áo khoác ra, hạ giọng nói, “Đây là thân phận thật sự của tôi.”
Lúc đầu Takagaki không biết đó là cái gì. Phải mất vài giây cậu mới nhận ra đó là huy hiệu cảnh sát. Tomoya chớp chớp mắt, nhìn gương mặt người phụ nữ.
Viên cảnh sát nữ đón nhận cái nhìn của Takagaki với ánh mắt mạnh mẽ.
“Có chỗ nào có thể yên tĩnh nói chuyện được không?”
Ý viên cảnh sát nữ là không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
“Có phòng họp ạ. Nói chuyện ở đó được không? Dù phòng hơi nhỏ một chút.”
“Không sao, vậy là đủ rồi. Cảm ơn anh.”
Từ cách nói chuyện lịch sự của viên cảnh sát, Tomoya yên tâm nghĩ có vẻ cô ta tới không phải để buộc tội gì đó cho cậu. Vốn dĩ cậu cũng không làm gì đến mức phải dính dáng tới cảnh sát cả.
Trong căn phòng nhỏ ảm đạm chỉ có độc chiếc bàn và vài cái ghế, Tomoya ngồi đối diện với nữ cảnh sát. Viên cảnh sát lấy danh thiếp ra, tự giới thiệu về bản thân. Cô là Utsumi Kaoru, hạ sĩ cảnh sát tuần tra thuộc Ban điều tra số Một của Sở cảnh sát Tokyo.
“Xin lỗi vì đã làm phiền lúc anh bận rộn. Tôi vào đề luôn nhé, anh biết cô gái này đúng không?”
Nói rồi cô đưa một tấm ảnh ra. Vừa nhìn thấy nó, Tomoya liền lặng đi. Đâu chỉ đơn giản là biết. Đó là gương mặt cậu chưa từng quên, và dù có muốn cậu cũng không thể quên đi được.
“Đây là… Namiki Saori.” Nhìn ảnh Saori cười tươi rói, tay ra dấu chữ V, cậu nói.
“Cô ấy có mối quan hệ như thế nào với anh?”
Tomoya nuốt nước bọt rồi mới cất tiếng.
“Chúng tôi từng hẹn hò với nhau. Chuyện cách đây 3 năm rồi.
Liệu có phải Saori đã…” Cậu không nghĩ ra được câu từ để nói tiếp.
Utsumi Kaoru khẽ chau mày, gật đầu.
“Xác cô ấy đã được tìm thấy trong tàn tích của đám cháy một ngôi nhà dân ở tỉnh Shizuoka.”
“Shizuoka ư?”
Cậu không ngờ tới địa danh này.
“Nhưng cô ấy đã qua đời khá lâu trước khi thi thể được tìm thấy.
Có lẽ là ngay sau khi mất tích.”
Cậu có cảm giác như thứ gì đó vừa rời khỏi cơ thể mình. Quả nhiên là như vậy. Cô ấy quả nhiên đã chết.
Cậu cũng đoán thế và đã thôi mong mỏi, nhưng khi được thông báo thẳng như thế này vẫn không khỏi cảm thấy sốc.
Vừa cố lấy lại nhịp thở, Tomoya vừa nhìn Utsumi Kaoru.
“Tại sao lại là Shizuoka ạ?”
“Việc này thì chúng tôi cũng chưa rõ. Hiện tại chúng tôi đang bắt đầu điều tra nhiều việc, bao gồm cả chi tiết đó. Anh có manh mối gì không? Ví dụ như hồi Saori còn sống, cô ấy có từng kể với anh chuyện gì đó liên quan tới Shizuoka không?”
“Chưa từng ạ.” Tomoya trả lời chắc chắn. “Tôi nghĩ cô ấy thậm chí chưa từng tới Shizuoka bao giờ.”
“Bố mẹ cô ấy cũng nói như vậy.” Sau khi gật đầu xác nhận điều ấy, Utsumi Kaoru chăm chú nhìn mặt Tomoya. “Vậy hồi đó hai người hẹn hò ở mức độ nào rồi? Chỉ trong phạm vi anh có thể kể ra cũng được.”
“Mức độ nào ư, chúng tôi chỉ hẹn hò như bình thường thôi.”
Tomoya vừa gãi đầu vừa nói. “Nói thế này thì hơi kỳ nhưng chúng tôi bắt đầu hẹn hò riêng hai người với nhau là từ sau khi Saori tốt nghiệp cấp ba. Lúc đó tôi đi làm được hai năm, đã quen với công việc nên tinh thần cũng thoải mái hơn. Trước đó thì hai đứa chỉ nói chuyện bình thường mỗi khi tôi tới quán Namikiya thôi.”
“Tần suất hẹn hò ra sao?”
“Khoảng một, hai tuần một lần. Vì lúc đó cả hai đứa đều bận.”
“Hai người hẹn hò ở những đâu? Nếu không ngại xin hãy cho tôi biết.”
“Chúng tôi chủ yếu vào thành phố chơi. Gọi là đi chơi nhưng chỉ là lang thang chỗ này chỗ nọ thôi. Hoặc là đi mua sắm.”
Tomoya nghĩ chẳng lẽ cậu phải kể ra chuyện mình và Saori đã có quan hệ xác thịt hay sao. Dù là cảnh sát thì cũng đâu có quyền dòm ngó vào đời tư của người khác đến mức đó.
Nhưng Utsumi Kaoru không hỏi sâu thêm nữa. Thay vì thế, cô hỏi một câu vào thẳng chủ đề chính.
“Anh có thể kể cho tôi thật chi tiết những việc đã xảy ra vào thời điểm cô Saori mất tích không?”
Tomoya lần giở lại ký ức.
“Sau khi cô ấy mất tích mấy ngày tôi mới biết tin. Cô ấy không đọc tin nhắn, gọi điện cũng không bắt máy, tôi thấy lạ, nên một hôm trên đường đi làm về đã ghé qua cửa hàng Namikiya, song cửa hàng lại thông báo tạm thời đóng cửa. Tôi chắc mẩm hẳn nhà cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó, đúng lúc ấy Natsumi gọi tới, và phải tới khi đó tôi mới biết chuyện.”
“Cảnh sát không tới hỏi chuyện anh ư?”
“Không ạ. Chỉ có Natsumi biết chuyện giữa tôi và Saori, cô bé đã hứa với Saori sẽ giữ bí mật với những người khác, thế nên cô bé đã không kể với cảnh sát. Sau đó Natsumi cũng nói với tôi rằng một phần cô bé không muốn tôi gặp rắc rối nên mới không kể ra.”
Trong lúc nói chuyện, những việc xảy ra hồi đó dần sống lại trong đầu cậu.
Sau khi biết Saori mất tích, Tomoya đã tới quán Namikiya khá nhiều lần. Thế nhưng cánh cửa quán lúc nào cũng đóng kín. Cậu bồn chồn muốn biết tình hình, nhưng rồi đành nhủ lòng rằng gia đình Saori mới là những người đau khổ nhất.
“Vậy tôi xin hỏi thẳng.” Utsumi Kaoru nhìn thẳng vào mắt Tomoya. “Anh nghĩ tại sao Saori lại mất tích, rồi qua đời như vậy?”
Một câu hỏi thẳng tuột. Tomoya bối rối, lắc đầu.
“Tôi không biết. Chuyện như thế sao tôi có thể biết được chứ.
Một ngày đột nhiên cô ấy mất tích rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Chúng tôi cho rằng khả năng cao là Namiki Saori đã bị cuốn vào một vụ án nào đó. Anh nghĩ sao? Anh có đồng ý với ý kiến này không?”
“Đương nhiên rồi.” Lần này cậu gật đầu. “Hẳn là cô ấy đã bị kẻ nào đó sát hại.”
“Anh có đoán được kẻ đó là ai không?” Viên cảnh sát nữ nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi.
Trong khoảnh khắc, một hình ảnh tưởng tượng xẹt qua đầu Tomoya. Vì thế câu trả lời của cậu chậm mất một nhịp, cậu đáp “Dạ không.”
“Vừa rồi anh đã hơi lưỡng lự nhỉ?” Utsumi Kaoru nhạy bén hỏi.
“Không phải anh vừa nghĩ ra chuyện gì sao?”
“À không, thực ra…
Tomoya ấp úng. “Anh Takagaki này.” Utsumi Kaoru mỉm cười, dịu dàng gọi tên cậu. “Giờ chỉ có hai chúng ta đang nói chuyện với nhau.
Tôi cũng sẽ không ghi chép lại, vì thế nếu có gì muốn nói anh hãy cứ nói ra, đừng e ngại gì cả. Anh không cần phải nghĩ những chuyện rắc rối như ‘có thể đó chỉ là hiểu lầm’, hay ‘mình không muốn thốt ra những lời suy đoán vô trách nhiệm’. Chúng tôi sẽ tìm ra sự thật giữa những thông tin đúng sai lẫn lộn đó. Xin hãy hợp tác cùng chúng tôi.”
Nói tới câu cuối, Utsumi Kaoru cúi đầu xuống.
Tomoya liếm đôi môi khô khốc. Câu nói của viên nữ cảnh sát thật tinh ý. Cô đã nhìn thấu nội tâm của Tomoya.
“Những chuyện này đều không có căn cứ cụ thể nào cả. Tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
“Không sao, như vậy cũng được.” Utsumi Kaoru ngẩng mặt lên.
Đôi mắt của cô như lóe sáng.
Tomoya khẽ ho một tiếng rồi cất lời.
“Saori kể rằng khoảng mùa thu sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba, một vị khách khó ưa bắt đầu lui tới quán Namikiya. Người khách này thường xuyên nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt thiếu đứng đắn, về sau còn bắt cô ấy rót bia cho mình. Gã thường tới vào khung giờ muộn nên trước đó tôi chưa gặp gã ở quán nhà cô ấy bao giờ. Một lần tôi nán lại tới tối muộn thì thấy gã đến. Đúng như Saori kể, gã ra lệnh cho cô ấy rót bia cho gã. Gã thậm chí còn bắt cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh. Lúc đó Saori đã khéo léo viện cớ để lên lầu, nhưng sau hôm ấy hình như gã vẫn thường xuyên đến quán. Tôi rất lo lắng, nhưng Saori bảo không sao. Cô ấy kể bố cô ấy đã đuổi gã đi, từ đó gã không tới quán nữa. Có điều..”
Tomoya lưỡng lự không biết có nên kể tiếp không.
“Có chuyện gì vậy?” Utsumi Kaoru tất nhiên lập tức bám lấy câu nói ấy.
“Saori kể thỉnh thoảng cô ấy lại gặp gã đàn ông đó trên phố. Mấy lần cô ấy thấy gã đi sát bên mình tự lúc nào không hay. Những lúc như vậy cô ấy đều nhanh chóng bỏ chạy khỏi đó.”
“Cô ấy có bị theo đuổi không?”
“Tôi không rõ. Saori bảo cũng có thể đó chỉ là tưởng tượng của cô ấy thôi.”
“Anh có biết gì khác về người đàn ông đó không? Như là tên tuổi, nghề nghiệp chẳng hạn.”
“Tôi không biết gì cả. Chỉ biết gã là khách của quán Namikiya, tôi thậm chí còn không biết gã sống ở khu nào.” Tomoya lắc đầu.
“Đây là lần đầu tiên anh kể với cảnh sát chuyện này à?”
“Vâng. Vì chuyện này xảy ra trước khi Saori mất tích, nên ngay sau khi cô ấy biến mất, tôi đã không thể kết nối hai chuyện với nhau.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ các khả năng, tôi lại thấy rất có thể gã đàn ông đó có liên quan đến vụ mất tích của cô ấy.”
Sau một hồi lặng thinh chìm vào suy nghĩ, Utsumi Kaoru mở chiếc túi đặt bên cạnh mình ra.
“Trong những người này có người nào là gã đàn ông anh kể không?”
Nói rồi cô đặt năm tấm ảnh lên bàn. Tất cả đều là ảnh chụp mặt của những người đàn ông. Có vẻ chúng đều là ảnh dán trên bằng lái xe.
Nhìn tới bức ảnh thứ hai từ trái sang, Tomoya sững người. Đôi gò má xương xẩu và ánh mắt u tối này thật quen mắt.
“Là người này.” Cậu chỉ tay vào bức ảnh.
“Vậy à?” Mặt viên nữ cảnh sát không hề biến sắc, Cô nhanh chóng cất mấy tấm ảnh vào túi.
“Quả nhiên đúng là gã đó sao?” Tomoya hỏi. “Cô mang ảnh gã theo mình như vậy chứng tỏ cảnh sát đang để mắt đến gã nhỉ? Phía cảnh sát đã tìm thấy bằng chứng gì rồi ư?”
Khóe miệng Utsumi Kaoru khẽ dãn ra.
“Chúng tôi đang điều tra rất nhiều thứ. Người đàn ông này không phải người duy nhất chúng tôi nghi ngờ.”
“Nhưng mà… Hay chí ít hãy cho tôi biết tên của gã với. Gã là ai, ở đâu vậy?”
“Xin lỗi anh, cho anh biết điều đó cũng không giúp ích gì cho việc điều tra cả.”
“Nhưng cũng không gây trở ngại gì đúng không?”
“Nếu anh nói chuyện này với ai đó, và thông tin ấy bị lan ra thì rất có khả năng sẽ gây trở ngại cho việc điều tra.”
“Tôi hứa là sẽ không nói với ai cả.”
“Thay vì tin lời anh thì không nói cho anh có lẽ nguy cơ sẽ thấp hơn nhiều. Mong anh hiểu cho.”
Tomoya cắn môi trước giọng nói đều đều của viên nữ cảnh sát.
Thật đáng tiếc, nhưng những lời cô ấy nói đều hợp lý. Utsumi Kaoru đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Cuộc nói chuyện với anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Cảm ơn anh đã hợp tác.” Cô cúi đầu, đoạn đúng dậy.
Sau khi tiễn cô ra tới cửa, Tomoya quay về bàn mình. Nhưng cậu không còn tâm trạng quay lại với công việc nữa. Lúc sực tỉnh ra, cậu thấy mình đang tìm kiếm các bài báo trên điện thoại. Nhưng nếu chỉ tìm từ khóa là “Namiki Saori” thì không thấy kết quả nào cả. Có vẻ tên thật của cô không được nhắc tới trên các trang tin mạng.
Cậu đặt điện thoại xuống, dựa mình vào phần lưng tựa của ghế.
Cậu lơ đãng nhìn chiếc bàn. Đó là chiếc bàn cậu được cấp khi mới vào công ty. Ký ức ngày đó sống dậy trong đầu cậu.
Lần đầu tiên Tomoya dùng bữa tối tại quán Namikiya là vào tháng Tư 5 năm trước. Tomoya vốn sống cùng mẹ, bà Rie, một y tá nhưng hôm đó bà phải trực ca tối. Trước đây mẹ thường nấu sẵn bữa tối cho cậu trước khi đi làm, nhưng cậu nghĩ giờ mình đã đi làm, chí ít cậu cũng phải tự lo được bữa tối cho mình. Quán Namikiya nằm trên đường từ ga về nhà cậu, thấy không khí quán có vẻ dễ chịu nên cậu cũng đã định một lúc nào đó sẽ ghé vào ăn thử xem sao.
Ngày đầu tiên đến quán, Tomoya đã bắt gặp Saori đang làm việc ở đó. Gương mặt nhỏ, đôi mắt lớn, dung mạo cô xinh đẹp tới mức sẽ chẳng có gì phải ngạc nhiên nếu cô gia nhập giới nghệ sĩ ngay khi ấy.
Nhưng thứ thu hút Tomoya hơn cả là biểu cảm sinh động trên mặt cô. Cậu cũng rất vui vì tuy đó là lần đầu tiên tới quán nhưng cậu vẫn được đón tiếp thân mật như thể khách quen từ lâu.
Chẳng bao lâu sau Tomoya thực sự trở thành khách quen của quán. Khi nhẩm tính lại, cậu thấy mình đã tới quán ít nhất là một lần một tuần. Thỉnh thoảng, ngay cả vào những ngày bà Rie không phải trực ca tối, cậu vẫn báo với mẹ tối nay mình sẽ ăn ở bên ngoài để tới quán Namikiya trên đường từ công ty về nhà. Một phần vì đồ ăn ở quán khá ngon, nhưng đương nhiên mục đích lớn nhất vẫn là để gặp Saori.
Cậu không định vội vã bày tỏ tình cảm của mình bởi Saori khi đó vẫn là một học sinh cấp ba.
Vả lại chưa chắc cô ấy sẽ tiếp nhận tình cảm của cậu. Dù trong những lần tới quán, cậu có cảm giác Saori không ghét mình, nhưng cũng có thể cậu chỉ đang hiểu lầm mà thôi.
Nghe lỏm cuộc trò chuyện của mẹ Saori, cô Namiki Machiko, cậu biết được Saori chưa có người yêu. Tuy vậy, chắc chắn số khách tới quán với mục đích tiếp cận Saori như cậu không hề ít. Mỗi khi thấy một vị khách nam trẻ tuổi cậu lại bồn chồn. Cậu có cảm giác tất cả mọi người đều nhắm tới cô ấy. Nhìn Saori thân thiện với tất cả mọi người, cậu không thể bình tâm nổi.
Cứ như vậy, chớp mắt 1 năm đã trôi qua. Một buổi tối tháng Ba, nhân lúc trong quán không có vị khách nào khác, Tomoya đã tặng Saori một món quà. Cậu nói là để chúc mừng cô tốt nghiệp. Đó là một chiếc kẹp tóc hình một chú bướm vàng.
Mắt Saori sáng lên rạng rỡ, cô lập tức lấy ra kẹp lên tóc ngay tại đó. Trong quán không có gương nên Tomoya dùng điện thoại chụp ảnh phía sau đầu cô rồi cho cô xem.
“Dễ thương quá!” Saori nhìn ảnh, hồ hởi nói. Biểu cảm ấy không giống như đang diễn. “Em muốn kẹp chiếc kẹp tóc này ra ngoài chơi quá. Em nên đi đâu bây giờ nhỉ?” Saori nói, tay chạm vào chiếc kẹp tóc, rồi cô nhìn Tomoya. “Anh Takagaki ơi, anh đưa em đi đâu đó chơi đi.”
Tomoya sững người, tim đập thình thịch. Cậu không ngờ lại có ngày sẽ được Saori đề nghị như vậy. “Em có muốn đi xem phim không?”
Tomoya gợi ý, lòng hãy còn đầy bối rối, nhưng Saori tỏ vẻ không ưng. Cô bảo tới chỗ tối thì sao thấy được chiếc kẹp tóc, mà như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thế là công viên Disneyland Tokyo đã được chọn làm địa điểm cho buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Mỗi lần bắt gặp chiếc gương nào đó, Saori đều soi chiếc kẹp tóc đang kẹp phía sau đầu mình, và lần nào cũng khen nó thật dễ thương.
Sau lần đó, họ bắt đầu hẹn hò theo định kỳ. Sau một thời gian hẹn hò, càng ngày Tomoya càng yêu Saori hơn. Saori là cô gái tốt bụng, rất biết suy nghĩ cho người khác.
Họ giấu mọi người xung quanh về chuyện hẹn hò, nhưng cậu vẫn kể cho mẹ mình là bà Rie nghe. Mẹ cậu nói muốn gặp Saori nên cậu đã dẫn Saori về nhà chơi. Vừa nhìn thấy cô, bà Rie đã rất thích. Bà thậm chí còn nói Tomoya thật chẳng xứng với một cô gái tuyệt vời đến vậy.
Saori mới 19 tuổi, cậu biết hãy còn quá sớm để dự tính chuyện tương lai. Vả lại cô còn có ước mơ trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.
Cậu nghĩ mình phải ở bên cạnh động viên cô để ước mơ đó trở thành hiện thực.
Nhưng trong thoáng chốc, tất cả những điều đó đã bị cướp mất. 3
năm trời kể từ khi Saori biến mất chẳng khác nào địa ngục đối với cậu. Cậu vẫy vùng trong lo lắng, phiền muộn. Cậu tiếp tục lui tới quán Namikiya để xem có tin tức gì không, nhưng rồi cậu không tới đó nữa. Cậu đã bỏ cuộc khi thấy chẳng còn chút hy vọng nào nữa.