Chương 7
Người tới nhà hỏi chuyện Niikura Naoki là trung sĩ cảnh sát Kishitani của Sở Cảnh sát Tokyo và một cảnh sát trẻ thuộc Phòng Cảnh sát Kikuno. Kishitani, một nam cảnh sát trên dưới 40 tuổi, gương mặt điềm tĩnh, cách nói chuyện cũng ôn hòa.
Vì đã đoán trước một ngày nào đó cảnh sát hẳn sẽ tìm tới mình nên đối với ông Niikura, chuyến viếng thăm này của cảnh sát không phải một chuyện gì đấy quá bất ngờ. Chủ quán Namikiya, Namiki Yutaro đã gọi điện thông báo cho ông về việc cảnh sát đã tìm thấy thi thể của Saori. Nghe nói một cảnh sát chịu trách nhiệm về cuộc điều tra lần này đã trực tiếp tới chỗ Namiki hỏi chuyện.
Những câu hỏi của Kishitani xoay quanh ba chuyện, tình hình mọi việc khi Saori mất tích, các mối quan hệ của Saori, và suy đoán về vụ án mà có thể Saori đã bị cuốn vào.
Ông Niikura cũng muốn cung cấp được thông tin gì đó có ích cho cuộc điều tra của cảnh sát. Nhưng trước những câu hỏi của Kishitani, ông chỉ biết chau mày, ngoẹo cổ mà thôi. Thật đáng tiếc, nhưng đó là sự thực. Nếu ông có manh mối gì có thể cung cấp cho họ ở đây, vào lúc này, thì ông đã sớm cho cảnh sát biết vào 3 năm trước rồi.
Hầu như chẳng thu hoạch được gì, nhưng Kishitani và viên cảnh sát trẻ vẫn nói lời cảm ơn ông đã hợp tác rồi rời đi. Đưa họ ra cửa, ông Niikura nếm trải cảm giác bất lực trống rỗng trong lòng mình.
Ông cùng vợ, bà Rumi, quay trở lại phòng khách. Trên chiếc bàn giữa phòng là hai tách trà mà hai vị khách không hề động tới.
“Tôi pha cà phê cho mình nhé?” Vừa dọn tách trà, bà Rumi vừa hỏi.
“Ừ, mình pha giúp tôi một cốc với.” Ông Niikura ngồi xuống xô pha. Ông cầm tấm danh thiếp Kishitani bỏ lại trên bàn, khẽ thở dài.
Ông Niikura không cung cấp được cho cảnh sát thông tin gì quan trọng, ngược lại ông cũng không thu được thông tin gì từ họ. Họ thậm chí còn không cho ông biết ngôi nhà ở Shizuoka nơi phát hiện ra thi thể của Saori là nhà của ai.
Thu hoạch duy nhất của ông là cảnh sát đã cho ông xem bức ảnh một người đàn ông và hỏi ông có thấy người này quen mặt không.
Nhắc mới nhớ, Namiki cũng được cảnh sát cho xem ảnh của một người đàn ông. Có lẽ là cùng một tấm ảnh. Theo lời Namiki, gã đàn ông đó là khách quen của quán nhà anh ta, và thỉnh thoảng gã lại có những yêu cầu khiếm nhã với Saori. Nhưng ông Niikura chưa nhìn thấy gã bao giờ. Đương nhiên ông không biết gã là ai, người ở đâu.
Gã đó là hung thủ ư? Saori đã bị gã sát hại sao?
Ông nhớ lại gương mặt trong ảnh. Thật khó để nói đó là một gương mặt đẹp. Gã tiếp cận Saori với ý đồ xấu, nhưng rồi bị kháng cự nên đã xuống tay giết hại chăng? Nếu vậy thì thật đê hèn.
Namiki Saori là một viên kim cương thô chưa được mài giũa mà rất lâu rồi ông Niikura mới tình cờ tìm thấy.
Ông Niikura từng nghe người ta kháo nhau về một cô bé tài năng ở khu phố mua sắm. Nghe đâu chỉ vì mọi người đều muốn nghe giọng hát của cô bé ấy mà hội trường của cuộc thi hát đã chật kín người. Nhưng ông chẳng quan tâm. Chỉ là một cuộc thi hát nghiệp dư thôi mà. Ông nghĩ, bình thường chỉ cần một bé gái hát hơi hay hay một chút thì đám người lớn sẽ sung sướng tán tụng lên tận mây xanh ngay, lần này chắc cũng vậy thôi.
Nhưng lần nọ, một người quen trong giới âm nhạc đưa cho ông một tờ bìa quảng cáo rồi xúi ông nên đến nghe thử một lần xem sao.
Đó là tờ bìa quảng cáo giới thiệu về ngày hội văn hóa của một trường cấp ba trong vùng. Theo đó thì câu lạc bộ nhạc nhẹ của ngôi trường nọ sẽ trình diễn một buổi hòa nhạc. Người hát chính trong buổi hòa nhạc đó chính là cô bé thiên tài mà ông nghe đồn bấy lâu.
Tình cờ hôm đó ông lại rảnh rỗi nên đã cùng bà Rumi tới xem buổi lễ. Trong lòng ông không có chút kỳ vọng nào. Ông đã chuẩn bị tinh thần để nghe những bản nhạc rock rẻ tiền trong buổi trình diễn.
Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán của ông.
Thể loại nhạc mà nhóm của Namiki Saori mang tới cho khán giả không phải nhạc rock mà là jazz và blues. Có những ca khúc phổ biến nhưng cũng có cả những ca khúc mà người không am hiểu về dòng nhạc này thì không thể biết tới. Tất thảy đều là những ca khúc khó hát. Nhưng Saori đã hát rất thành công. Giọng hát đặc biệt của cô bé có độ vang và sâu lắng khiến người ta liên tưởng đến các loại nhạc cụ ống bằng gỗ. Khả năng cảm âm của cô bé cũng rất tuyệt vời, cứ như thể cô hoàn toàn thấu hiểu ý nghĩa của ca khúc. Không tin nổi đó là kỹ năng của một cô thiếu nữ mới học cấp ba.
Tới khi sực tỉnh, ông Niikura nhận ra mình và vợ đã ở lại tới cuối buổi trình diễn. Ông vẫn còn muốn được nghe tiếp.
Sau khi ra khỏi hội trường, ông nói chuyện với bà Rumi. Hai vợ chồng đều phấn khích như nhau. Họ cùng đồng ý rằng không thể bỏ qua một tài năng như vậy được.
Ông nhanh chóng tìm tới nhà, nói chuyện với bố mẹ Cô bé. Bố mẹ cô bé biết con gái mình có tài, nhưng có vẻ họ chưa từng nghĩ tới việc cho Saori theo con đường ca hát chuyên nghiệp, trông họ rõ ràng rất bối rối. Nhưng khi ông Niikura nhiệt tình thuyết phục, họ đã chấp nhận câu chuyện như một vấn đề thực tế. Họ nói sẽ hỏi thử con gái xem ý cô bé ra sao.
“Cháu nó bảo muốn thử sức anh ạ.” Mấy hôm sau Namiki gọi điện tới thông báo, vợ chồng Niikura rất vui mừng.
Vậy là ông Niikura đã có được viên kim cương mang tên Namiki Saori trong tay. Nhưng cô bé vẫn còn là một viên kim cương thô. Cần phải mài giũa nhiều mới sáng lấp lánh được. Ông Niikura liền tận dụng các mối quan hệ của mình để sắp xếp một người luyện thanh có thể tin cậy ở bên kèm cặp Saori. Trong nhà của ông Niikura có phòng cách âm. Ông cho Saori học ở đó.
Ông phải giúp tài năng của cô bé này tỏa sáng bằng bất cứ giá nào. Cô bé có thể sẽ trở thành báu vật của Nhật Bản, mà không, cũng có khi là của cả thế giới không biết chừng. Và để làm được đó, ông sẵn sàng dốc tất cả mọi thứ mình có.
Gia đình ông Niikura đã nhiều đời làm bác sĩ. Họ điều hành một số bệnh viện, hiện tại hai người anh của ông đang tiếp quản chúng.
Bản thân ông Niikura cũng theo học ngành y ở đại học. Lẽ ra ông cũng sẽ trở thành bác sĩ, nhưng rồi thời sinh viên ông tham gia ban nhạc và say mê hoạt động đó, cũng vì thế mà cuộc đời ông đã thay đổi. Ông vốn thích âm nhạc từ trước. Ông học piano từ năm 5 tuổi, rồi lên cấp hai ông bắt đầu thích sáng tác ca khúc. Ông từng có ước mơ trở thành nhạc sĩ thay vì làm bác sĩ.
Lúc ông bỏ dở đại học, mọi người xung quanh đều phản đối, nhưng nhờ sự kiên định với các hoạt động âm nhạc mà ông dần nhận được sự ủng hộ của nhiều người. Người hiểu cho ông nhất là hai anh trai, họ nói việc của bệnh viện cứ để họ lo, còn ông có thể tự do làm việc mình muốn. Cũng nhờ có hai anh trai nhiệt tình hỗ trợ mà ông chẳng gặp khó khăn gì về mặt kinh tế cả.
Nhưng rồi ông sớm nhận ra mình không có năng khiếu âm nhạc.
Từ khoảng 40 tuổi, ông bắt đầu có ý định tìm kiếm những tài năng trẻ và bồi dưỡng họ. Ông mở trường dạy nhạc và phòng thu âm để tìm kiếm cơ hội ấy. Thực tế, tính đến giờ ông cũng đã đưa được một số người có năng khiếu vào giới âm nhạc. Nhưng tài năng của Saori ở một mức độ cách biệt hẳn so với tất cả những người trước đó.
Đúng như kỳ vọng của vợ chồng Niikura, Saori ngày càng tiến bộ rõ rệt. Với tài năng này, cô bé có thể tỏa sáng trên toàn thế giới.
Đúng lúc vững tin như vậy thì chuyện không ngờ tới đã xảy đến.
Viên kim cương quý giá của ông đã biến mất.
Một việc mà trong mơ ông cũng chưa từng lường tới. Nếu Saori bị tai nạn, hoặc bị bệnh hiểm nghèo thì ông đành bỏ cuộc. Nhưng tại sao cô bé lại đột ngột mất tích chứ. Khi biết chuyện, dù biết là không đúng nhưng ông đã nổi giận với vợ chồng Namiki vì cho rằng họ đã không chú tâm tới con gái.
Sau khi Saori mất tích, cuộc sống của ông Niikura hoàn toàn thay đổi. Ông đã mất đi lẽ sống, mỗi ngày đều trôi qua trong sự ảm đạm.
Hẳn là người ngoài chỉ thấy ông vật vờ như một cái xác không hồn.
Hương thơm bay tới khiến ông trở về với thực tại. Bà Rumi đã trở lại, tay bưng khay đựng tách cà phê. “Tôi pha cà phê đen cho mình đây.”
“Tôi xin.”
Ông Niikura đáp, vươn tay ra lấy tách cà phê. Ông nhấp một ngụm, nhưng không cảm nhận được hương vị. Sự nhạy bén trong ông đã thui chột đi nhiều. Đầu ông giờ chỉ nghĩ tới chuyện của Saori.
“Mình này.” Bà Rumi cất tiếng. “Chắc người đàn ông trong ảnh đó là hung thủ mình nhỉ?”
“Chưa biết được. Nhưng có lẽ khả năng cao là vậy.”
“Nếu là hung thủ thì sẽ bị tử hình đúng không?”
Ông Niikura nghiêng đầu.
“Không biết nữa. Tôi từng nghe kể nếu chỉ giết một người thì sẽ không bị tử hình đâu.”
“Thế ư?” Vợ ông tròn xoe mắt, lộ vẻ ngạc nhiên thực sự.
“Ừ. Chắc sẽ chỉ bị tống giam mười mấy năm gì đó thôi.” Ông Niikura đặt tách cà phê xuống, tiếp tục nhìn vào khoảng không.
“Nếu được, trước khi gã bị bắt, tôi thực muốn giết chết gã bằng chính đôi tay này!”