Chương 8
Một tuần sau khi chuyên án điều tra chung được thành lập, vẻ mặt của Mamiya khi nghe Kusanagi báo cáo tiến độ điều tra vẫn phủ một lớp mây đen như cũ. Nhưng cũng đành thôi, bởi họ có quá ít dữ liệu để có thể phá được án.
“Giờ chỉ có thể bắt tội gã vì vụ lương hưu thôi ư?” Mamiya ngồi xuống ghế, vừa nhìn báo cáo vừa hỏi.
“Kể cả thế thì trước đây cũng cần chứng minh được là Hasunuma đã ra vào căn nhà rác đó.” Kusanagi vẫn đứng, nói.
“Thế việc lấy lời khai của mọi người xung quanh không đem lại kết quả gì à?”
“Vâng, tới thời điểm này thì không ạ.”
Mamiya chau mày, rên lên một tiếng.
Từ sau khi chuyên án điều tra chung được thành lập, rất nhiều điều tra viên đã được cử đi để điều tra xem kể từ 6 năm trước, tức là khi bà Hasunama Yoshie mất, cho tới bây giờ Hasunuma Kanichi có ra vào căn nhà rác đó không. Ý đồ của Kusanagi và Mamiya là, nếu gã thực sự đã ra vào căn nhà đó dù chỉ một lần thì họ có thể truy cứu gã về việc này bởi nếu như vậy thì chắc chắn gã đã phải biết về cái chết của bà Yoshie.
Thực ra cảnh sát Shizuoka đã làm sáng tỏ được một chi tiết quan trọng. Đó là có ai đó thỉnh thoảng lại dùng thẻ để rút tiền mặt từ tài khoản ngân hàng nhận lương hưu của bà Yoshie. Vừa mấy hôm trước, hầu như toàn bộ tiền gửi của bà đã bị rút khỏi tài khoản từ một cây ATM trong nội thành. Khi kiểm tra hình ảnh từ camera an ninh, họ thấy một người đàn ông có vẻ là Hasunama đã có mặt ở đó.
Có lẽ biết tin thi thể của bà Yoshie đã được tìm thấy nên gã vội đi rút tiền trước khi tài khoản bị đóng băng.
Việc này hoàn toàn đúng như suy đoán của Kusanagi. Nghĩa là,
nếu tìm được bằng chứng cho thấy Hasunuma đã biết việc mẹ kế mình mất, họ có thể bắt giữ gã với tội danh lừa đảo tiền lương hưu.
Nhưng dù rất nhiều điều tra viên đã miệt mài đi lấy lời khai của mọi người xung quanh, họ vẫn không thu được chứng cứ gì về việc Hasunuma đã tới nhà bà Yoshie trong 6 năm qua. Cảnh sát Shizuoka vẫn đang tiếp tục điều tra xem có ai nhìn thấy người nào giống với Hasunuma quanh ngôi nhà rác đã cháy không, nhưng cho tới lúc này họ vẫn chưa thu được thông tin gì hữu ích.
Họ đã tính tới việc bắt giữ gã với tội danh vứt bỏ thi thể, nhưng nếu không có chứng cứ về việc gã lui tới căn nhà đó thì họ cũng không thể khởi tố gã được. Vả lại còn vấn đề thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự nữa. Để truy tố về tội vứt bỏ thi thể, cần phải chứng minh Namiki Saori còn sống ít nhất 2 tháng sau khi mất tích.
“Hasunuma có động tĩnh gì không?” Mamiya hỏi.
“Không có ạ. Gã vẫn như mọi khi.”
Sau khi tìm thấy hai thi thể từ tàn tích của đám cháy căn nhà rác, cảnh sát đã cử người liên tục theo dõi Hasunuma. Đảm nhận phần việc này cho tới khi danh tính của thi thể được làm rõ là điều tra viên của Sở Cảnh sát Shizuoka, nhưng sau khi chuyên án điều tra chung được thành lập thì điều tra viên của Sở Cảnh sát Tokyo đã thế chỗ vào đó. Họ làm thế một phần vì có khả năng Hasunuma sẽ trốn mất, một phần vì họ nghĩ rất có thể gã sẽ có hành động gì đó để che giấu chứng cứ.
Nhưng theo báo cáo từ dạo đó tới nay thì, ngoài những lúc đi mua đồ hoặc tới tiệm pachinko, Hasunama hầu như ở rịt trong căn hộ của mình ở quận Edogawa. 1 tháng trước, xưởng thu mua sắt vụn nơi gã làm việc bị phá sản, cảnh sát cho rằng hiện tại gã không có nguồn thu nhập nào.
Kusanagi chỉ băn khoăn một điểm là một vài điều tra viên nói có vẻ gã đã nhận ra mình đang bị theo dõi. Một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm kể lúc Hasunama đi ngang qua quầy bán đồ lót phụ nữ ở cửa hàng bách hóa, gã đã đột nhiên ngoảnh đầu lại khiến anh ta không biết phải trốn vào đâu.
Mamiya thở dài, khoanh hai tay lại.
“Nghĩa là giờ vẫn chưa thể gọi gã tới thẩm vấn tự nguyện được nhỉ?”
“Gã sẽ nói dù trong ngôi nhà rác mẹ kế gã từng sống có thi thể của ai thì cũng không liên quan tới gã thôi.”
“Hẳn là thế.” Gương mặt Mamiya nhăn nhó. “Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh tiếp tục điều tra nhé.”
Kusanagi quay lại bàn mình, đang đọc tài liệu thì Kishitani vội vã đi tới.
“Đội trưởng! Đã điều tra ra chiếc xe Hasunama thường dùng 3
năm trước. Đó là một chiếc xe tải hạng nhẹ của công ty gã làm việc ạ.” Kishitani đưa một tờ giấy in hình một chiếc xe tải hạng nhẹ màu trắng ra. “Một chiếc cùng kiểu với chiếc này.”
Kusanagi nhận lấy tờ giấy, nhìn hình và gật đầu. Để vận chuyển thi thể Namiki Saori, gã sẽ cần tới ô tô. Nhưng theo ghi chép của cảnh sát thì lúc đó Hasunuma không sở hữu chiếc xe nào cả. Có điều, anh cho rằng có khả năng gã đã dùng ô tô của công ty thu thập phế liệu nơi gã làm việc khi đó, nên đã bảo Kishitani và mấy cảnh sát khác đi điều tra.
“Hồi đó chỉ mình Hasunuma lái chiếc xe này, nghe nói những nhân viên khác không dùng tới nó. Ở công ty đó cũng có bản ghi chép tình hình sử dụng xe, em kiểm tra thì thấy đúng như vậy.”
“Cậu làm tốt lắm.” Kusanagi nói rồi nhìn chằm chằm ảnh chiếc xe tải hạng nhẹ lần nữa.
“Nhờ thế em đã phát hiện ra một tình tiết thú vị.” Kishitani nói.
“Gì vậy?”
“Hình ảnh cuối cùng về Namiki Saori được tìm thấy từ camera an ninh của cửa hàng tiện ích. Sau khi điều tra kỹ đoạn băng ghi hình đó.” Kishitani đặt hai tờ giấy in ảnh lên bàn. Trong một bức là hình Namiki Saori đang đi bộ, tay áp điện thoại di động trên tai. Bức còn lại là một chiếc xe tải hạng nhẹ màu trắng.
“Đây là…” Kusanagi nhìn thời gian hiển thị trên hai tấm ảnh.
Cách biệt về thời gian trên hai tấm là chưa đầy một phút.
“Namiki Saori vừa đi qua cửa hàng tiện lợi thì chiếc xe tải hạng nhẹ này cũng chạy qua đó. Có khả năng chiếc xe đang theo dõi Saori ạ.”
“Đã biết biển số xe chưa?”
“Rồi ạ.”
“Hãy tra soát dữ liệu ghi chép của hệ thống N-system[*], thông báo cả với Sở Cảnh sát Shizuoka nữa.”
“Vâng!” Sau khi đáp lại đầy phấn chấn, Kishitani giơ ngón tay trỏ lên “Còn một việc nữa ạ. Ở công ty đó có một người đặc biệt thân thiết với Hasunuma, em đã nghe được một chuyện khá thú vị. Trong 3 năm vừa qua, lâu lâu Hasunuma lại gọi điện cho người này. Hơn nữa còn gọi từ buồng điện thoại công cộng.”
“Điện thoại công cộng ư?”
“Mục đích gọi điện của Hasunuma luôn chỉ có một, đó là hỏi thăm tình hình công ty. Đặc biệt, có vẻ gã muốn biết cảnh sát có tìm tới đó không. Nhưng gã chỉ thường xuyên gọi tới vào mấy tháng đầu, về sau tần suất giảm dần, và 1 năm gần đây thì người này không nhận được liên lạc từ gã nữa.”
Kusanagi gật đầu trước báo cáo của Kishitani.
“Có lẽ gã muốn kiểm tra xem bản thân có bị nghi ngờ gì trong vụ mất tích của Saori không. Sau khi rời khỏi căn hộ cũ, một thời gian sau gã vẫn không chuyển tạm trú. Hẳn là để tránh cảnh sát theo dấu.
Việc gã dùng điện thoại công cộng cũng là vì thế. Nhưng sau đó có lẽ gã thấy yên tâm vì mọi chuyện vẫn ổn nên gã đã chuyển giấy tạm trú và còn làm lại bằng lái xe nữa.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Kishitani đồng tình.
Nghĩa là lại có thêm manh mối khiến Hasunama đáng ngờ hơn.
Dù đó chỉ là chứng cứ gián tiếp.
Vài ngày sau, họ nhận được kết quả truy vết từ hệ thống N-system. Dữ liệu cho thấy khoảng 3 năm trước, chiếc xe tải hạng nhẹ đó đã ra khỏi thị trấn Kikuno, từ nút giao thông lập thể gần nhất đi lên đường cao tốc, tiến về Shizuoka. Khoảng 2 giờ sau đó, chiếc xe chạy về hướng ngược lại. Ngày tháng và khoảng giờ đều trùng khớp với thời điểm Namiki Saori mất tích.
Kusanagi quyết định cho khám xét căn phòng của Hasunama và yêu cầu gã tới thẩm vấn tự nguyện.
Kusanagi tự mình đứng ra thẩm vấn.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Hasunama gầy hơn hẳn 19 năm trước, lớp thịt trên má càng teo tóp hơn. Những vết nhăn xuất hiện đầy trên mặt, đôi mắt trũng sâu xuống. Nhưng vẻ mặt nghèo nàn cảm xúc và đôi mắt vô hồn không thể hiện điều gì ấy thì vẫn giống hệt trước đây.
Đầu tiên Kusanagi tự giới thiệu bản thân, nhưng Hasunuma không có phản ứng gì. Có lẽ gã không nhớ anh chính là viên cảnh sát gã đã gặp 19 năm trước.
Khi hỏi tên tuổi địa chỉ, Hasunuma trả lời thành thực khiến Kusanagi thở phào. Bởi đôi khi có những kẻ sẽ giữ im lặng ngay từ thời điểm bắt đầu thẩm vấn.
Anh quyết định lật lá bài đầu tiên. Anh đặt một bức ảnh trước mặt Hasunuma. Bức ảnh người đàn ông rút tiền mặt tại cây ATM.
“Người đàn ông này là anh đúng không?”
Hasunuma liếc nhìn bức ảnh bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi thản nhiên trả lời, “Tôi không biết.”
“Hôm đó tiền mặt đã bị rút khỏi tài khoản ngân hàng của bà Hasunama Yoshie. Nếu người đàn ông này không phải anh thì nghĩa là thẻ ngân hàng của bà ấy đã bị đánh cắp và mật khẩu thẻ cũng bị lộ. Cũng có nghĩa chúng tôi phải điều tra vụ này như một vụ trộm cắp. Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ phải nhờ anh, người có mối quan hệ với người bị hại, hợp tác điều tra, mong anh hiểu cho.”
Hasunuma ngước đôi mắt tam bạch[*] về phía Kusanagi. Sau khi khụt khịt mũi, gã lấy chiếc ví từ túi áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ.
Đó là một tấm thẻ rút tiền. Gã đặt nó lên bàn.
“Tôi có thể xem được không?”
Kusanagi hỏi, Hasunuma chậm rãi chớp mắt thay cho cái gật đầu.
Tấm thẻ in tên bà Hasunuma Yoshie bằng chữ cứng[*]. Không phải loại thẻ xác thực bằng dấu vân tay.
“Sao anh lại giữ thẻ này?” Vừa trả lại chiếc thẻ, Kusanagi vừa hỏi.
“Tôi giữ nó vì có lý do riêng.” Hasunuma cầm lấy tấm thẻ.
“Lý do gì vậy?”
Đôi vai Hasunuma khẽ phập phồng lên xuống. “Đây là chuyện cá nhân nên tôi không muốn kể.”
“Trong lần thẩm vấn với cảnh sát Shizuoka, anh nói đã nhiều năm nay không gặp bà Yoshie, cũng không liên lạc gì. Vậy lần cuối anh gặp bà ấy là khi nào?”
“Chuyện đã lâu nên tôi quên rồi.”
“Anh có thể nói đại khái mốc thời gian cũng được.” “Tôi không thích nói những chuyện không rõ ràng. Nói rồi khóe miệng Hasunuma cong lên. Kusanagi cảm thấy như gã đang cố nín cười.
Kusanagi nén giận, nghĩ gã đang phát huy sở trường của mình.
Hasunuma quyết tâm không nói những chuyện không cần thiết.
Kusanagi quyết định tấn công từ một góc độ khác.
“3 năm trước anh sống ở đâu?”
Hasunuma nghiêng đầu ngẫm ngợi.
“Tôi quên rồi. Tôi chuyển nhà liên tục.”
“Anh đã thuê một căn hộ ở Minamikikuno thuộc thị trấn Kikuno.
Chúng tôi có ghi chép về việc này.”
“Thế à?” Lông mày gã không hề động.
“Tại sao anh chuyển đi?”
“Tại sao ấy nhỉ? Tôi quên luôn rồi.”
“Anh còn nghỉ việc ở công ty anh đang làm tại thời điểm đó nữa.
Hẳn là phải có lý do gì đáng kể lắm nhỉ?”
“Không chắc nữa.” Hasunuma hờ hững nói. “Tôi chẳng nhớ gì cả.
Tôi cũng thường xuyên đổi việc.”
Có vẻ gã đang áp dụng chiến thuật giả vờ không biết từ đầu đến cuối.
“Hồi đó bữa tối của anh thế nào? Anh tự nấu hay ra ngoài ăn?”
“Ừm. Lúc thì tự nấu, lúc thì ăn ngoài.”
“Không phải anh thường xuyên tới một quán cơm suất tên Namikiya sao?”
Hasunuma khẽ mỉm cười.
“Tôi tới nhiều quán lắm, không thể nhớ hết tên những quán đó được.”
“Cô con gái của chủ quán đó tên Namiki Saori. Thi thể cô ấy được tìm thấy trong tàn tích đám cháy của căn nhà rác mẹ kế anh ở. Anh có lý giải gì về việc này không?”
Sau khi khẽ nhắm mắt lại, Hasunama máy móc lắc đầu.
“Tôi không có gì để nói cả.”
Kusanagi nhìn chằm chằm gương mặt vô cảm như mặt nạ kịch Nô[*] của gã. Nhưng dường như anh không cảm thấy gì, Hasunama chỉ ngồi thừ ra như đang mệt mỏi. Vẻ như những giờ phút thẩm vấn này chẳng có gì khó chịu với gã.
“Khoảng hơn 3 năm trước, anh đã dùng xe của công ty để đi lại giữa nhà mình và nhà của bà Hasunuma Yoshie đúng không? Chúng tôi có bản ghi từ hệ thống N-system.”
Thực ra họ chưa điều tra được cụ thể đến thế, nhưng Kusanagi vẫn táo bạo nắn gân gã.
Biểu cảm trên mặt Hasunuma không chút thay đổi. Gã trả lời với giọng thản nhiên “Tôi quên rồi”. Có vẻ gã chắc mẩm rằng không thể khẳng định điều đó chỉ với dữ liệu từ hệ thống N-system được.
Hôm nay hỏi tới đây thôi, Kusanagi nghĩ.
“Tôi hỏi đủ rồi. Cảm ơn anh đã dành thời gian tới thẩm vấn.”
Hasunuma chậm rãi đứng dậy. Gã bước tới cánh cửa vừa được viên cảnh sát trẻ phụ trách ghi chép nội dung buổi thẩm vấn mở ra.
Nhưng rồi giữa chừng gã dừng bước, quay lại nhìn Kusanagi.
“Lần này mọi chuyện sẽ thế nào, anh Kusanagi nhỉ?” Gã nói, mỗi nhếch lên.
“Gì cơ?”
“Còn một người nữa là Mamiya phải không nhỉ? Giờ chắc anh ta cũng chức cao vọng trọng lắm rồi phải không?”
Trước giọng nói nhớp nháp của gã, Kusanagi sững sờ không nói được lời nào.
Hóa ra gã vẫn còn nhớ, người thẩm vấn vừa ngồi đối diện gã chính là tay cảnh sát đã tới phòng gã 19 năm trước…
Hasunuma nhếch mép cười rồi ra khỏi phòng.
Sau buổi thẩm vấn đó khoảng 2 tuần, cảnh sát đã nắm được một bước tiến quan trọng trong việc điều tra. Trong số những đồ vật tạm giữ khi khám xét nhà Hasunuma, họ tìm thấy bộ đồng phục của gã thời gã làm việc ở công ty thu thập phế liệu. Bộ đồng phục đã được giặt, nhưng vẫn có thứ gì đó có vẻ là vết máu dính mờ mờ trên đấy.
Bộ đồng phục lập tức được chuyển qua Phòng điều tra khoa học.
Kết quả là, nhóm máu và DNA trùng khớp với Namiki Saori.
Kusanagi hỏi ý kiến Mamiya và Tatara về việc có ý nên bắt giữ Hasunuma không. Tình huống hiện tại giống hệt 19 năm trước. Họ có thể chứng minh Hasunuma đã vứt thi thể của Namiki Saori. Nhưng liệu có thể chứng minh gã đã giết Saori không? Có thứ gì có thể coi là vật chứng không?
Sau một hồi bàn bạc, cả ba cùng đi đến kết luận rằng “có thể”.
Trên thi thể lần này có vết lõm ở phần xương sọ. Khác với 19 năm trước, khi họ không tìm được nguyên nhân tử vong. Vì đã đánh mạnh tới mức xương sọ bị lõm xuống nên không thể khăng khăng rằng không có chủ đích giết người được.
Một tháng trôi qua kể từ khi tìm thấy thi thể của Namiki Saori trong tàn tích của ngôi nhà rác.
Và rồi…
Thái độ của Hasunama sau khi bị bắt giống hệt 19 năm trước.
Trong thời gian bị giam, gã hoàn toàn giữ im lặng. Buổi thẩm vấn với bên kiểm sát cũng như vậy.
Vì đã lường trước việc này nên nhóm Kusanagi chẳng hề ngạc nhiên. Họ bắt gã với nhận định rằng dù gã không khai nhận họ vẫn có thể khởi tố được.
Nhưng bên kiểm sát lại nhận định khác. Ngay trước khi thời hạn tạm giam kết thúc, viện kiểm sát đưa ra kết luận tạm hoãn khởi tố.
Hasunuma Kanichi được phóng thích.