← Quay lại trang sách

Chương 9

Tòa nhà nối liền với ga Kikuno là một tòa nhà nhỏ chỉ có bốn tầng.

Ra khỏi cửa soát vé, vừa đặt chân vào trung tâm mua sắm anh đã thấy tiệm cà phê trước mắt.

Anh đi qua cửa tự động, nhìn quanh quán. Quán khá rộng, khách đã lấp kín hơn một nửa số bàn.

Người anh hẹn gặp đang ngồi đọc tạp chí ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Một tách cà phê đã được để trên bàn.

Kusanagi lại gần, nhìn xuống người bạn lâu năm.

“Chào cậu.”

Yukawa Manabu ngẩng mặt lên, khóe miệng hơi dãn ra.

“Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại cậu nhỉ?”

“4 năm rồi. Cậu về nước sao không báo với tôi một tiếng?”

Kusanagi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Tôi có báo cho Utsumi rồi mà.”

“Nhưng Utsumi không báo lại cho tôi.”

“Cậu than thở về sự tắc trách của nhân viên cấp dưới với tôi làm gì, tôi có giải quyết được giúp cậu đâu.”

“Cậu vẫn lắm lý sự như mọi khi nhỉ?” Kusanagi bật cười.

Bồi bàn mang nước đến, Kusanagi liền gọi cà phê. Sau đó anh quay lại nhìn người bạn cũ của mình lần nữa. Cơ thể gầy, nói đúng hơn là săn chắc của Yukawa vẫn như trước đây. Mái tóc đã lẫn vài sợi bạc.

“Nhìn cậu có vẻ vẫn ổn.” Kusanagi nhận xét. “Cuộc sống bên Mỹ thế nào?”

Yukawa gật đầu với vẻ mặt lãnh đạm, tay cầm tách cà phê.

“Khá nhiều thử thách cam go. Tôi đã đạt được vài thành quả nhất định, nên cũng không đến nỗi nào.”

“Tôi có nghe Utsumi kể qua, cậu trở thành giáo sư rồi hả?”

Yukawa lấy hộp danh thiếp từ túi trong áo khoác ra, đặt một tấm trước mặt Kusanagi.

“Địa chỉ liên lạc của tôi thay đổi rồi.”

Kusanagi cầm tấm danh thiếp lên. Chức danh trên đó quả thực đã đổi thành giáo sư.

“Chúc mừng cậu.” Kusanagi nói.

“Đâu phải chuyện gì đáng chúc mừng.” Yukawa thờ ơ nghiêng đầu đáp.

“Sao lại nói thế? Giờ cậu tự do, không bị cấp trên nào bó buộc rồi mà.”

“Tôi thì từ hồi làm giáo sư dự bị cũng đã không phải chịu bó buộc gì rồi. Không phải nghĩ tới những chuyện ngoài lề, được tự do nghiên cứu những thứ mình thích. Nhưng từ khi trở thành giáo sư chính thức, tôi không còn được như vậy nữa. Làm gì tôi cũng phải nghĩ đến thứ này.” Yukawa xoay xoay bàn tay, ngón trỏ và ngón cái của anh tạo thành một vòng tròn giữa không trung. Anh có vẻ muốn nói đến tiền. “Công việc chính của tôi bây giờ là tìm kiếm người tài trợ. Tôi sẽ thuyết trình về giá trị của cuộc nghiên cứu và kêu gọi đầu tư. Giờ tôi giống một nhà sản xuất hơn là nhà nghiên cứu.”

“Cậu làm thế thật à? Thật khó hình dung ra dáng vẻ của cậu khi làm công việc ấy đấy.”

“Trong thế giới nào cũng sẽ có sự chuyển giao thế hệ. Sẽ tới lúc lớp người đi trước phải mở đường cho lớp người đi sau tiến tới.

Chúng ta phải chấp nhận và thuận theo thôi.” Sau khi nói với giọng khô khốc, Yukawa nhìn về phía Kusanagi. “Không phải cậu cũng thay đổi rồi sao?”

“Cậu nghe Utsumi kể à?”

“Tôi không nghe gì cả, nhưng có thể hình dung được.”

Kusanagi cũng rút danh thiếp của mình ra. Yukawa nhận lấy, một bên lông mày anh khẽ động.

“Vậy là Ban điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo lại có thêm một vị đội trưởng đáng tin cậy rồi ư?”

“Được vậy thì tốt, nhưng có lẽ không ít người nghĩ tôi là kẻ vô dụng.”

Cà phê được bưng đến, Kusanagi cho sữa vào, dùng thìa khuấy rồi đưa lên miệng uống.

“Mặt cậu u ám quá.” Yukawa đưa mắt quan sát anh. Đó là ánh mắt của nhà khoa học. “Nhắc mới nhớ, trong tin nhắn cậu viết có một điểm khiến tôi bận tâm. Cậu nói sắp tới sẽ phải tới khu phố mua sắm Kikuno vì chuyện gì đó khá nặng nề nhỉ, nên nếu tôi rảnh thì cùng đi uống cà phê?”

Hôm qua Kusanagi đã gửi tin nhắn cho Yukawa. Utsumi Kaoru đã cho anh địa chỉ hòm thư của Yukawa.

“Có một chuyện khá bực mình.” Kusanagi nhún vai. “Một chuyện vừa khó chịu, vừa đáng tiếc, và làm tôi cảm thấy mình thật kém cỏi.”

“Việc điều tra không được suôn sẻ hả?”

“Không phải không suôn sẻ, mà là mắc kẹt hoàn toàn thì đúng hơn.”

“Nghe thú vị đấy.” Yukawa chồm người về phía trước, hai tay đan vào nhau trên bàn. “Nếu nội dung câu chuyện có thể kể cho một người ngoài như tôi thì tôi sẵn lòng ngồi nghe cậu than vãn.”

“Thế ư? Nếu là người ngoài bình thường thì tôi không kể được, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt.” Kusanagi định bắt đầu kể, nhưng rồi anh chau mày lại, tay trái phẩy đi. “Mà thôi để lúc khác. Lâu lắm chúng ta mới gặp lại. Thay vì nghe câu chuyện nặng nề của tôi thì nghe chuyện hồi bên Mỹ của cậu vui hơn nhiều.”

Yukawa chau mày.

“Nghe chuyện bên Mỹ của tôi làm sao mà vui được.”

“Tại sao? Kể cuộc sống bên Mỹ của cậu cho tôi nghe đi. Tôi muốn nghe mà.”

“Hồi ở Mỹ tôi chẳng làm gì khác ngoài nghiên cứu. Cậu muốn nghe chuyện liệu việc tìm kiếm đơn cực từ có giúp chứng minh thuyết thống nhất lớn hay không à?”

Kusanagi chau mày trước câu nói chẳng khác gì một câu bùa chú đó.

“Làm gì có chuyện chỉ nghiên cứu được. Thế ngày nghỉ cậu làm gì?”

“Tôi nghỉ ngơi.” Yukawa thản nhiên trả lời. “Để khi hết ngày nghỉ, tôi có thể lập tức chuyên tâm vào nghiên cứu. Thời gian ở tại đất Mỹ có hạn nên tôi không thể lãng phí một ngày nào cả.”

Kusanagi chán nản. Nghe như đùa, nhưng có lẽ Yukawa nói thật.

Anh không thể tưởng tượng ra cảnh Yukawa đi đánh golf hay lái xe đi dạo vào ngày nghỉ.

“Sao thế? Đừng khách sáo, cứ than phiền về cuộc điều tra đang mắc kẹt của cậu cho tôi nghe đi.” Cử chỉ tay của Yukawa như đang mời gọi.

“Sau khi đi Mỹ về cậu thay đổi nhiều thật đấy. Trước đây không phải cậu nói không hứng thú với các cuộc điều tra của cảnh sát hay sao?”

“Đó là vì mỗi lần tới tìm tôi nói chuyện điều tra, cậu luôn mang theo những vấn đề rắc rối. Kiểu như đầu ai đó đột nhiên bốc cháy, hay một nhà truyền giáo đáng ngờ đã dùng linh lực để đẩy ngã người khác. Rồi sau đấy thì bắt tôi lý giải những mánh khóe đó. Còn lần này có vẻ tôi không cần lo về những chuyện kiểu như thế.”

Kusanagi phì mũi.

“Ý cậu là nếu có thể đứng ngoài hóng chuyện, không phải tham gia vào, thì cậu sẵn sàng nghe chuyện điều tra chứ gì. Thôi cũng được, dù tôi không chắc chuyện này có thể giúp cậu giải trí được hay không.” Kusanagi liếc nhìn xung quanh thật nhanh. Họ đang ngồi cách xa các khách khác, và có vẻ cũng không có ai đang dỏng tại nghe lỏm câu chuyện của họ cả.

Đầu tiên, Kusanagi tả lại khái quát vụ án lần này. Thi thể cô gái mất tích hơn 3 năm trước được tìm thấy dạo gần đây, cảnh sát đã bắt giữ người đàn ông được cho là hung thủ, nhưng gã đã được trả tự do vì cảnh sát chưa tìm đủ chứng cứ buộc tội trong thời gian quy định.

“Với cảnh sát thì việc này đáng xấu hổ thật. Nhưng tôi tưởng việc tạm hoãn khởi tố vì không đủ bằng chứng là một việc rất hiếm?”

“Đúng là rất hiếm.” Kusanagi nói. “Nhưng tôi nghĩ trường hợp lần này không thể không khởi tố được. Nếu nghi phạm là người bình thường, có lẽ bên kiểm sát đã mạnh dạn khởi tố. Tiếc là gã không phải người bình thường.”

Yukawa hất cằm lên, lấy ngón trỏ chỉnh lại vị trí kính. Kusanagi biết đây là thói quen của anh mỗi khi anh thấy hứng thú với câu chuyện.

“Không bình thường thế nào cơ?”

“Nghi phạm lần này là một kẻ luôn im lặng.”

“Im lặng?”

“Liên quan tới cả chuyện gần 20 năm trước nữa.”

Sau khi kể vắn tắt về vụ sát hại Motohashi Yuna, Kusanagi kể từ đầu tới cuối tiến trình phiên tòa cho Yukawa nghe.

Vốn là người lãnh đạm, vậy mà Yukawa cũng phải thốt lên.

“Nhiều chứng cứ gián tiếp đến thế mà vẫn xử vô tội à? Nghe vô lý thật, nhưng có lẽ tòa án vốn là thứ như vậy. Mà này, đây là lần đầu tiên tôi nghe kể cậu phụ trách vụ án ấy đấy. Thế nó có liên quan gì tới vụ án lần này?”

“Đừng ngạc nhiên đấy nhé. Nghi phạm lần này chính là bị cáo trong phiên tòa lần đó.”

Thái dương Yukawa giật giật.

“Thú vị thật. Gã đàn ông im lặng đó à?”

“Vụ án lần này có rất nhiều điểm giống với vụ sát hại Yuna. Quá thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự của tội vứt hoặc gây tổn hại thi thể, và không có vật chứng về việc sát hại nạn nhân. Điểm khác biệt duy nhất là xương sọ nạn nhân thứ hai bị lõm xuống, chúng tôi cho rằng điều đó giúp xác định nguyên nhân tử vong, đồng thời cho thấy cách thức gây án của hung thủ…”

“Nhưng bên kiểm sát không cùng ý kiến với các cậu?”

Kusanagi chau mày, gật đầu.

“Có lẽ họ cho rằng chứng cứ như vậy hãy còn yếu. Họ nói tuy xương sọ bị lõm xuống, nhưng không thể xác định là do bị đánh bởi hung khí hay bị tai nạn gì. Thậm chí còn không thể xác định được vết thương đó có phải là nguyên nhân gây tử vong hay không.”

“Nghe họ nói thì thấy đúng là như thế thật.”

“Khi nãy tôi nói rồi đấy, nếu nghi phạm là người khác thì có lẽ bên kiểm sát đã không chần chờ rồi. Nhưng nghi phạm lại là Hasunuma, kẻ luôn giữ im lặng. Tôi nghe nói trong cuộc thẩm vấn với bên kiểm sát gã cũng không khai gì. Thái độ của gã như kiểu ‘thích khởi tố thì cứ việc khởi tố đi’ vậy.”

“Gã tự tin rằng dù có bị khởi tố, thì chỉ cần giữ im lặng là đủ chiến thắng trước phiên tòa ư?”

“Ừ.”

“Nhưng không phải gã sẽ bị bắt giam cho tới khi phiên tòa kết thúc sao? Gã không thấy khó chịu về điều đó à?”

“Với nghi phạm này thì mọi chuyện rất khác. Có lẽ gã chỉ coi việc này như một cơ hội kiếm chác thôi.”

“Cơ hội kiếm chác?” Yukawa chau mày khó hiểu. “Ý cậu là sao?”

“Sau khi được tuyên vô tội trong vụ án lần trước, gã ngay lập tức đã yêu cầu bồi thường chi phí tòa án và cả tiền vì bị tạm giam oan.

Nghe nói số tiền gã nhận được khi đó là hơn 10 triệu yên.”

“Ra vậy. Thế thì gã này đáng gờm đấy.” Sau một hồi lơ đãng ngước nhìn khoảng không trên đầu, Yukawa chỉ tay về phía Kusanagi.

“Theo như câu chuyện của cậu thì gã này cũng thông minh đấy.”

“Cậu đoán đúng rồi đấy. Nghe nói từ khi còn nhỏ, thành tích học tập của gã đã rất tốt.”

Cảnh sát Shizuoka đã điều tra khá chi tiết về hoàn cảnh sống và quá trình trưởng thành của Hasunama Kanichi. Gã là con trai duy nhất của nhà Hasunama, bố mẹ ly hôn khi gã lên 10, gã đi theo bố.

Năm gã 13 tuổi bố gã tái hôn, bà Yoshie trở thành mẹ kế của gã.

Hình như từ giai đoạn này gã giao du với đám bạn xấu, những hành vi bất hảo của gã bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba gã chuyển ra ngoài sống, nhưng nghe nói thực ra là do bị ông Hasunuma đuổi khỏi nhà.

“Có lẽ bố gã đã không thể chịu đựng việc gã bôi tro trát trấu lên mặt mình thêm nữa. Bởi bố gã là…” Kusanagi dừng lại một nhịp rồi nói tiếp “… cảnh sát.”

Yukawa giật mình ngồi thẳng lại.

“Ồ, chuyện càng lúc càng thú vị.”

“Điều này khiến tôi nghĩ có lẽ mối hận của gã dành cho bố mình đã biến thành mối hận đối với cảnh sát.”

“Tôi thì thấy suy nghĩ đó nặng về cảm tính quá. Tôi lại nghĩ khả năng cao là hành động của bố gã đã trở thành tấm gương xấu cho gã.”

“Tấm gương xấu ư? Điểm gì đã khiến ông ấy trở thành tấm gương xấu?”

Yukawa lắc đầu.

“Người gã coi là tấm gương xấu không phải bố mình, mà là những nghi phạm ông bố phụ trách. Theo tôi ở thời đại của bố gã, cảnh sát theo chủ nghĩa coi trọng lời tự thú hơn tất thảy. Dù không có vật chứng, chỉ có chứng cứ gián tiếp họ vẫn bắt giữ nghi phạm và dồn ép họ trong phòng thẩm vấn để nghi phạm phải nhận tội. Chỉ cần nghi phạm thoái chí, ký vào bản lời khai do cảnh sát lập ra là mọi thứ sẽ được định đoạt. Tại tòa án, biên bản tự thú đó trở thành yếu tố quyết định, nghi phạm hầu như chắc chắn sẽ bị tuyên có tội.

Nếu bố gã tự hào kể chuyện đó ở nhà, theo cậu gã nghe được sẽ nghĩ gì?”

Kusanagi dần hiểu ra điều Yukawa muốn nói.

“Gã nghĩ nếu chẳng may làm việc xấu gì đó rồi bị bắt, lúc ấy chỉ cần mở miệng khai ra là chấm hết, chăng?”

“Nếu nói ngược lại, thì chỉ cần không khai gì cả, gã sẽ tìm được cơ hội chiến thắng… Có lẽ gã đã học được điều đó.”

Kusanagi đưa tay chống cằm, thở dài. “Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó…”

“Nếu tưởng tượng của tôi là đúng, thì người tạo ra con quái vật tên Hasunuma kia không ai khác chính là cảnh sát Nhật Bản đó.”

Kusanagi nhìn chằm chằm gương mặt điềm nhiên của Yukawa.

“Sao cậu nói chuyện khó chịu thế?”

“Tôi đã bảo chỉ là tưởng tượng của tôi thôi mà. Cậu không cần để ý đâu.” Yukawa nhìn đồng hồ đeo tay rồi uống cạn chỗ cà phê còn lại trong tách. “Tới giờ tôi phải quay lại làm việc rồi. Câu chuyện cậu kể thú vị lắm. Lần tới hãy kể cho tôi nghe diễn biến tiếp theo nhé.”

“Ngày nào cậu cũng tới Kikuno à?” Kusanagi hỏi.

“Tuần khoảng hai, ba lần thôi.”

“Cậu đi về trong ngày hay sao?”

“Hầu như là vậy, nhưng cũng có lúc tôi ở lại qua đêm. Trong viện nghiên cứu có chỗ cho nhân viên nghỉ lại. Dù sao thì nơi này cũng cách xa trung tâm thành phố mà.”

Yukawa vuon tay về phía tờ hóa đơn, nhưng Kusanagi đã nhanh tay cầm lên trước.

“Hôm nay để tôi mời. Trước được uống cà phê ở phòng nghiên cứu của cậu nhiều rồi.”

“Mấy lần đó chỉ là cà phê hòa tan. Hơn nữa cốc đựng cà phê cũng không được đẹp. Nhưng thôi, khi nào có cơ hội, tôi sẽ mời cậu tiếp nhé. Giờ tôi đi đây.”

Nói rồi Yukawa nhỏm dậy khỏi ghế, nhưng sau đó như sực nhớ ra điều gì, anh lại ngồi xuống.

“Tôi quên hỏi chuyện quan trọng nhất. Thế chuyện cậu kêu là nặng nề ấy thì sao, không phải cậu tới đây để làm việc đó, nhân tiện mới gọi tôi ra gặp à?”

“Ừ.” Kusanagi gật đầu. Anh biết vẻ mặt mình lúc này rất ủ dột.

“Giờ tôi phải tới nhà nạn nhân. Tôi định giải thích lý do tại sao nghi phạm được thả. Mọi khi tôi sẽ không làm thế đâu, nhưng lần này là đặc biệt.”

“Người nhà nạn nhân à? Cậu nói đó là một quán ăn nằm trong khu phố mua sắm Kikuno nhỉ? Tên quán là gì?”

Sau một chút lưỡng lự, Kusanagi cho Yukawa biết tên quán là Namikiya. Anh nghĩ không cần nhắc nhở Yukawa về việc không được xâm hại quyền riêng tư của ho.

“Cậu ăn ở đó bao giờ chưa?”

Trước câu hỏi của Yukawa, Kusanagi đáp. “Chưa. Nhưng đó là một quán ăn dân dã, không khí bên trong rất dễ chịu.”

“Tôi sẽ ghi nhớ quán này.” Nói đoạn Yukawa đứng lên, chào tạm biệt Kusanagi rồi đi về phía cửa ra.

Kusanagi cầm tách cà phê lên. Trong tách còn sót lại một ít cà phê đã nguội, anh ngoắc tay gọi phục vụ bàn để gọi tách mới.

Anh lấy sổ tay ra, kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ. Gương mặt cố đè nén sự tức giận của vợ chồng Namiki như hiện ra trước mắt anh.

Chắc chắn họ sẽ không ngừng chất vấn anh rằng tại sao có nhiều chứng cứ như vậy mà vẫn không thể khởi tố Hasunuma.

Anh không tự tin rằng có thể thuyết phục được họ. Bản thân anh còn không phục thì sao có thể khiến người khác phục. Thế nên anh quyết định dù thế nào anh cũng sẽ nói thế này:

“Xin gia đình đừng nản chí. Vì chúng tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu…”