← Quay lại trang sách

Chương 10

Định bụng treo rèm vải lên, Natsumi kéo cánh cửa lưới gỗ, bước ra ngoài thì thấy cơn mưa dai dẳng từ ban sáng đã tạnh. Hơi ẩm bám lấy da thịt cô cũng không còn, cơn gió khô thoáng qua thật dễ chịu.

Bầu trời phía xa xa hơi ửng đỏ.

Trời đã vào thu rồi chăng, Namiki Natsumi nghĩ bụng. Chẳng mấy mà tới tháng Mười, vậy mà những ngày oi bức thì vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, Natsumi chán nản vì mãi chưa được diện đồ mùa thu. Natsumi thường bị hiểu lầm bởi tên của mình[*], nhưng thực ra cô không thích mùa hè cho lắm.

Cô bước vào quán, xếp lại mọi thứ trên bàn cho ngay ngắn, đúng lúc ấy chợt nghe tiếng cánh cửa lạch cạch mở ra.

“Ồ, bác là vị khách đầu tiên à?”

Natsumi thừa biết người vừa ngó gương mặt góc cạnh như đá tảng vào bên trong quán ấy là ai. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, bên ngoài khoác một chiếc áo lao động.

“Bác Tojima!” Ánh mắt Natsumi sáng lấp lánh. “Sao bác tới giờ này ạ?”

“Ờ, kể ra thì dài dòng lắm.” Tojima Shusaku kéo chiếc ghế ở bàn bốn người cạnh cửa ra vào ra.

Natsumi chạy vào trong, gọi với về phía bếp “Bố ơi, bác Tojima đến này.”

“Shusaku á?” Namiki Yutaro đang sơ chế món gì đó, anh dừng tay lại. “Sao thế?”

“Hình như bác ấy có chuyện gì đó ạ.”

“Không sao đâu. Cũng không phải chuyện gì to tát cả.” Tojima xua xua tay. “Nacchan[*] đừng có việc gì cũng gọi bố thế chứ. Cháu cho bác một chai bia đi.”

“Dạ.” Natsumi đáp, lấy một chai bia trong tủ lạnh bên cạnh ra.

Quán Namikiya không có bom bia tươi.

Từ trong bếp, Namiki cất tiếng bắt chuyện với Tojima.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Có gì đâu.” Tojima phẩy phẩy tay. “Thiết bị gặp trục trặc, không làm việc tiếp được nên tôi về sớm thôi.”

“Trục trặc gì vậy?”

“Tủ đông sâu chứa thực phẩm bị hỏng.”

“Tủ đông sâu? Các cậu vẫn dùng nó à? Mấy tháng trước không phải một nhân viên của cậu đã gặp sự cố nguy hiểm gì đó với cái tủ lạnh đó sao?”

“Cái bị hỏng lần này là cái khác. Tôi có liên hệ với nhà sản xuất rồi, nhưng họ nói phải chờ tới ngày mai. Phiền thật, đúng lúc bận rộn thế này.”

Theo lời Yutaro, Tojima là cậu bạn xấu từ hồi cấp một của anh.

Hút thuốc, uống rượu, cá cược, hầu như tất cả những trò xấu anh đều học cùng Tojima. Hồi cấp ba, có lần họ còn bị cảnh sát giáo huấn về việc dám trốn tiết để vào quán pachinko, sau đó cả hai đã bị cạo trọc.

Tojima cũng kế nghiệp gia đình như Yutaro. Đó là một công ty chế biến thực phẩm, Natsumi đã không ít lần bắt gặp Tojima đạp xe tới công xưởng nằm ở vùng ngoại ô thị trấn.

Đã thành thói quen, cứ mỗi khi tan ca, Tojima đều tạt vào quán Namikiya, vừa làm một chai bia vừa nhâm nhi chút đồ nhắm.

Thường anh sẽ tới vào khoảng 8 giờ tối.

Natsumi bưng chai bia, cốc và món nhắm tới bàn Tojima.

“Thỉnh thoảng như vậy cũng tốt mà bác. Làm việc nhiều quá không tốt đâu ạ.” Natsumi rót bia vào cốc cho Tojima.

Tojima cầm cốc lên, nét mặt phiền muộn khẽ dãn ra thành một nụ cười.

“Chỉ có Nacchan mới nói vậy với bác. Mấy đứa nhà bác ấy à, chúng toàn bảo nếu công việc bận thì bác không cần phải về nhà thôi.”

Natsumi cười ha ha.

“Bác nói thật đấy, không đùa đâu. Thật là, chúng nghĩ chủ gia đình là cái gì vậy chứ…” Sau khi gắp một miếng ngưu bàng xào đưa lên miệng, ánh mắt Tojima chợt dừng lại ở một điểm. “Ồ, có áp phích quảng cáo rồi à?”

Natsumi ngoảnh lại nhìn bức tường phía sau lưng.

“Vâng, hôm qua chị Maya mang tới đấy ạ.

Một tấm áp phích về lễ hội mùa thu mà chẳng bao lâu nữa sẽ diễn ra đang được dán trên tường. Một đoàn người hóa trang thành các nhân vật trong truyện cổ tích, rồi truyện đồng dao đang diễu hành với nét mặt thật vui tươi. Họ đã dùng ảnh chụp năm ngoái để quảng bá cho sự kiện năm nay. Cái tên “Cuộc diễu hành kể chuyện ở Kikuno” đã trở nên quen thuộc, giờ đây những vị khách nơi xa cũng đổ về xem cuộc diễu hành.

“Chị Maya” mà Natsumi nhắc tới tên đầy đủ là Miyazawa Maya, người kế thừa hiệu sách Miyazawa, một hiệu sách có tiếng ở trong thị trấn. Tuy mới ngoài 30 nhưng cô có tố chất lãnh đạo, Maya không chỉ là chủ tịch Hiệp hội khu phố mà còn là trưởng ban tổ chức cuộc diễu hành nữa.

“Đã 1 năm kể từ ngày đó rồi cơ à? Nhanh thật đấy.” Tojima nói giọng sâu lắng.

“Cháu háo hức quá. Nghe nói năm nay họ đã nghĩ ra nhiều màn trình diễn công phu lắm. Chị Maya bảo công tác chuẩn bị cho năm nay vất vả hơn hẳn mọi năm đấy ạ.”

“Nacchan có đi hỗ trợ không?”

“Chị ấy cũng có ý nhờ cháu tới giúp ạ. Năm ngoái cháu tới đó lần đầu tiên, chỉ giúp chuẩn bị thôi mà cũng rất vui rồi bác ạ. Kiểu vẽ mặt cho tụi trẻ con ấy ạ.”

“Chỉ hỗ trợ thôi à? Cháu không tham gia diễu hành hả?”

Tham gia diễu hành là các Cosplayer[*] trên cả nước đã đăng ký với ban tổ chức từ trước, khu phố mua sắm Kikuno cũng có một nhóm tham dự. Tiết mục trình diễn năm ngoái của họ là vở Nàng tiên ố ng tre. Các cảnh như cảnh tìm thấy một bé gái trong ống tre, cảnh cô bé lớn lên xinh đẹp và được rất nhiều chàng trai xin cưới, rồi cảnh cô bước lên chiếc kiệu của sứ giả mặt trăng và đi mất đã được họ thể hiện vô cùng xuất sắc. Kết quả, nhóm về thứ 3. Trước đó thành viên nhóm có nói họ đại diện cho khu phố tổ chức lễ hội nên ít nhất cũng phải cố nằm trong top 5, thế nên khi nhận giải 3 chắc hẳn họ đã thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu không tham gia những sự kiện kiểu này đâu.” Natsumi nói.

“Sao thế? Tham gia cho vui. Sự kiện rất cần sự góp mặt của các thiếu nữ trẻ như cháu đấy. Nếu những cô bé dễ thương như Nacchan không tham gia thì lễ hội còn gì là thu hút nữa. Bao nhiêu năm trước ấy nhỉ? Màn trình diễn năm đó công phu thật. Một chiếc vỏ sò khổng lồ xuất hiện, giữa chừng vỏ sò tách ra, từ bên trong một mỹ nhân ngư bước ra ngoài. Cảnh tượng đó khiến cho khán giả reo hò rầm rĩ vì phấn khích…” Nói tới đó, nét mặt Tojima cứng đờ lại, miệng vẫn hơi hé ra. Tiêu điểm ánh mắt anh bất định. Dường như trong lúc nói chuyện, những ký ức xưa đã dội về, nhưng rồi anh chợt nhận ra lẽ ra anh không nên nhắc tới chuyện này.

May quá, Natsumi thở phào. Cô còn đang cuống lên không biết phải làm sao để ngăn Tojima lại. Cô vờ như không nghe thấy gì, bắt đầu dọn dẹp lại tủ lạnh. Natsumi liếc nhìn thì thấy Tojima đang uống bia với vẻ mặt sượng sùng.

Một lúc sau, từ cầu thang bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, Machiko đi xuống.

“Ồ, anh Tojima đó à? Hôm nay anh tới sớm thế.”

“Anh tan làm sớm. Thỉnh thoảng cũng phải trốn việc một chút cô ạ.”

“Anh uống thong thả nhé.” Machiko nói rồi đi về phía phòng bếp.

Nhìn theo bóng lưng Machiko, Natsumi nghĩ bụng có khi lúc ở lầu trên mẹ đã nghe được câu chuyện của bác Tojima. Thế nên mẹ mới chờ một lúc rồi mới xuống.

Natsumi hãy còn nhớ rõ cuộc diễu hành mà Tojima vừa kể. Đó là chuyện 4 năm trước. Nhìn mỹ nhân ngư từ vỏ sò bước ra, Natsumi cũng lặng đi vì kinh ngạc.

Saori đẹp tới mức Natsumi không thể tin được đó chính là chị gái của mình.

Khoảng gần 6 giờ tối, tiếng của gỗ lạch cạch mở ra. Một vị khách vừa tới. Natsumi đang quay mặt về phía bếp, nhưng cô đoán được vị khách đó là ai. Gần đây, vị khách này luôn tới quán vào ngày này, giờ này.

Natsumi ngoảnh đầu lại, quả nhiên là vị khách ấy đang dợm ngồi xuống một góc chiếc bàn sáu chỗ còn đang trống người.

Natsumi mang khăn ướt đến.

“Chào chú ạ.”

Vị khách nam gật đầu mỉm cười, nói “Chào cháu”. Anh đeo một chiếc kính không viền. Tuổi chừng ngoài 40, nhưng có lẽ nhờ cơ thể săn chắc nên nhìn trẻ hơn tuổi thật.

“Chú uống bia trước nhé?”

“Ừ. Mang cho chú món mọi khi nhé.”

“Món nướng tổng hợp ạ? Vâng ạ.”

Natsumi quay lại bếp, báo cho bố mẹ món khách gọi. Sau đó, giống như lúc tiếp Tojima, cô đặt chai bia, cốc và đĩa đồ ăn kèm nhỏ lên khay rồi trở lại bên vị khách.

Vị khách nam cởi áo khoác ngoài, bắt đầu đọc tạp chí. Trên trang anh đang mở ra có đăng một số hình ảnh mô hình lập thể rất đẹp.

Natsumi bày chai bia và cốc lên bàn, bất giác thốt lên, “Đẹp quá!”

“Đúng nhỉ?” Vị khách nói với vẻ mặt mãn nguyện, giơ tờ tạp chí ra. “Cháu nghĩ chúng là gì?”

“Trông chúng giống những tờ giấy được gấp một cách rất phức tạp ạ…

“Chính xác, đây chính là tác phẩm gấp giấy origami. Người làm ra nó đã dồn nhiều công phu để gấp một mảnh giấy lớn thành một khối nhỏ và đặc thật nhanh. Yếu tố quan trọng không chỉ ở việc gấp nó thành hình, mà còn ở việc các bước mở ra phải thật đơn giản. Tại sao cần như vậy? Bởi gọi là tác phẩm origami, nhưng thực ra nguyên liệu của chúng không phải giấy mà là các tấm panen ngoài vũ trụ, kiểu như tấm quang điện ấy. Họ cho tấm panen trong trạng thái đã được gấp nhỏ này vào tên lửa, mang ra ngoài không gian vũ trụ, ở đó họ sẽ mở nó ra để sử dụng. Kỹ thuật này thực ra có nguồn gốc từ nghệ thuật gấp giấy origami của Nhật Bản. Những người làm trong lĩnh vực này ai nấy đều biết từ ‘origami’, dù họ không phải là người Nhật.”

Sau khi nói một mạch không ngắc ngứ, vị khách nhìn mặt Natsumi như để chờ nghe cảm tưởng của cô.

Natsumi ôm khay trước ngực, nở nụ cười lấy lòng:

“Giáo sư đang nghiên cứu về vấn đề này ở trường đại học ạ?”

Vị khách nam chau mày, lấy ngón trỏ nâng phần cầu kính lên.

“Thật đáng tiếc, công việc chú đang làm không ưu việt như thế, cũng chẳng có gì thú vị cả.” Anh thở dài, gấp quyển tạp chí lại, nhét nó vào chiếc túi xách đặt bên cạnh. “Chú rất hay bị hỏi nghiên cứu mà chú đang thực hiện rốt cuộc mang lại lợi ích gì. Nó có làm cho cuộc sống tiện lợi hơn không, so với điện thoại thông minh thì cái nào kỳ diệu hơn?” Anh cầm lấy chai bia, tự mình rót vào cốc. “Tiếc là chú chẳng thể trả lời câu nào một cách thuyết phục cả. Phạm trù khoa học rất rộng lớn. Có nhiều nghiên cứu mà hầu hết mọi người cả đời không hay biết tới, không sử dụng gì đến cũng không sao. Nghiên cứu mà chú đang thực hiện chính là một nghiên cứu như vậy.” Anh nâng cốc lên uống bia, rồi dùng bàn tay còn lại quệt đi lớp bọt bám trên mép. “Nếu cháu vẫn muốn nghe thì chú sẽ kể về chủ đề nghiên cứu hiện tại của chú cho cháu.”

“Dạ thôi, không cần đâu ạ.”

“Như vậy tốt cho chúng ta hơn. Mà này, chú có chuyện muốn hỏi.

Lễ hội này ai cũng có thể tới xem à?” Nói rồi anh chỉ tay vào tấm áp phích dán trên tường.

“Diễu hành ấy ạ? Đương nhiên rồi ạ. Chỉ có điều người tới xem rất đông, nên nếu chú đứng phía sau thì sẽ khó xem đấy.”

“Không có ghế cho khán giả à?”

“Có ghế cho ban tổ chức, thành viên các nhóm và khách mời.

Nghe nói những người có quan hệ với ban tổ chức cũng sẽ có phần.”

“Quan hệ à? Chú không có rồi.”

“Thế thì chú phải dậy sớm đến xí chỗ. Nếu chú có ý định đó thì cứ bảo cháu, cháu sẽ hướng dẫn.”

“Chú hiểu rồi. Để chú nghĩ thêm.” Vị khách nam gật gù vài cái.

“Cảm ơn cháu vì thông tin bổ ích nhé.”

“Dạ không có gì. Chú dùng bữa thong thả nhé.” Nói rồi Natsumi đi khỏi đó.

Vị khách nam này tên Yukawa, giáo sư vật lý tại trường đại học Teito. Sở dĩ Natsumi biết là vì có một vị khách khác đã hỏi anh.

Yukawa tới đây lần đầu sau đợt nghỉ tuần lễ vàng của năm nay.

Lúc đó là 7 giờ, khung giờ quán đông nhất, nên đương nhiên không có bàn nào trong cả. Cô hỏi Yukawa có ngại ngồi ghép bàn với khách khác không, anh đáp không vấn đề gì. Có hai khách nam là khách quen của quán đang ngồi trên chiếc bàn sáu chỗ, Natsumi xin phép họ xếp khách ngồi ghép cùng, họ vui vẻ đồng ý.

Không khí trong quán rất thoải mái thành thử nhiều vị khách quen cư xử suồng sã hơn bình thường. Nhóm hai khách nam hôm đó chính là những người như vậy. Họ nói chuyện với nhau một lúc, nhưng không lâu sau thì bắt đầu chú ý tới vị khách lạ mặt ngồi cùng bàn với mình. Nhân một cớ nào đó, họ bắt đầu hỏi những câu như anh sống ở vùng này à, rồi anh làm công việc gì.

Natsumi bồn chồn không yên. Vị khách này mới tới quán lần đầu, cô lo lắng anh sẽ cảm thấy khó chịu, lần sau không tới nữa.

Nhưng Yukawa không tỏ vẻ khó chịu chút nào. Anh điềm đạm trả lời rằng mình dạy vật lý ở trường đại học Teito, vì viện nghiên cứu của trường vừa được xây ở gần đây nên trong tuần anh sẽ về cơ sở này vài lần. Sau đó anh nhờ hai vị khách cùng bàn giới thiệu giúp các món ngon của quán.

“À cái đó hả…” Như cá gặp nước, hai người khách quen này liền bắt đầu thao thao bất tuyệt. Nếu là món nhắm rượu thì món trứng cuộn có nước dùng sẽ ngon hơn món trứng rán, nếu ăn gà nướng thì hãy gọi cả loại ướp muối lẫn ướp xốt nhé; và sẽ thật ngốc nghếch nếu không ăn món rau củ hầm ở quán này. Họ nói mà nước bọt văng tùm lum. Nhưng vị khách nam không hề tỏ ra khó chịu, anh vừa gật gật vừa ghi chép lại, rồi gọi vài món mà hai người nọ vừa khuyên.

Anh ăn thử, gật gù vẻ mãn nguyện. Nhìn anh như vậy, hai vị khách quen của quán cũng vui vẻ ra mặt.

Như một lẽ tự nhiên, họ bắt đầu giới thiệu bản thân, và cuộc nói chuyện của họ đã lọt vào tai Natsumi.

Từ sau hôm đó, Yukawa thỉnh thoảng lại tới quán Namikiya. Lần nào anh cũng tới một mình nên thường phải ngồi ghép bàn với người khác, và mỗi lần như thế anh sẽ lại bị khách quen của quán bắt chuyện. Nhưng cũng may Natsumi thấy Yukawa có vẻ cũng khá tận hưởng mọi thứ ở đây, bao gồm cả những cuộc trò chuyện đó nữa.

Đã vài tháng kể từ hôm đó, giờ Yukawa cũng được tính là khách quen của quán. Những khách quen mặt anh đều gọi anh là giáo sư.

Gần đây Natsumi cũng học theo cách gọi ấy.

Không rõ từ khi nào, Yukawa bắt đầu tới quán trước 6 giờ chiều một chút. Có lẽ vì anh nhận ra sau 6 giờ thì quán sẽ tấp nập chỉ trong nháy mắt. Đằng nào cũng phải ngồi ghép bàn với người khác, nhưng anh vẫn đến sớm một chút để được ngồi chỗ mình thích.

Tối nay mọi việc cũng diễn ra đúng như dự đoán đó của anh. Vừa quá 6 giờ một chút, các vị khách đã lần lượt kéo đến như có hẹn với nhau từ trước. Hầu hết đều là những vị khách đã quen mặt.

Và rồi khoảng 30 phút sau đó…

Nghe thấy tiếng của mở lạch cạch, theo phản xạ Natsumi liền cất tiếng, “Chào mừng quý khách”, mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Một người đàn ông đang đứng ở đó. Giây phút nhìn thấy dáng vẻ gã, sống lưng Natsumi chợt lạnh cứng. Gã có vẻ gì đó hơi bất thường. Gã khoác một chiếc áo gió, đầu trùm mũ liền áo. Tuổi gã chừng 50, nhưng vì rám nắng nên những nếp nhăn của gã nhìn rõ nét hơn. Đôi mắt trũng xuống đầy u tối, đôi gò má xương xẩu.

Cảm giác “hình như mình từng thấy người này rồi” xuất hiện gần như cùng lúc với thời điểm mảnh ký ức nọ dội về trong tâm trí Natsumi. Natsumi không thể động đậy. Cô không biết nên ứng xử thế nào.

Người đàn ông này… người đàn ông này…

Gã ta chính là người đàn ông trong bức ảnh mà người phụ trách điều tra tên Kusanagi đưa cho ba người nhà cô xem. Cũng chính là gã đàn ông đã bị bố cô cấm cửa vì có thái độ không đúng đắn với Saori.

Và Saori cũng mất tích không lâu sau đó. Kusanagi cho gia đình cô xem ảnh, hẳn là vì khả năng cao gã có liên quan tới cái chết của Saori. Thực tế, không lâu sau chuyến viếng thăm đó, cảnh sát đã bắt gã với tư cách là nghi phạm giết người. Đó là lần đầu tiên gia đình Natsumi biết tên gã là Hasunuma Kanichi.

Tại sao gã lại tới đây?

Hasunuma quay gương mặt không cảm xúc về phía Natsumi, chậm rãi nhìn quanh quán, đoạn chỉ tay vào chiếc bàn ở ngay bên cạnh.

“Tôi ngồi đây được chứ?”

Đó là chiếc bàn sáu chỗ, Yukawa đang ngồi ở đầu bên kia bàn.

Lúc bấy giờ Yukawa đang ăn sashimi, cánh tay rảnh cầm quyển tạp chí, anh gật đầu nói “Mời anh.” Anh có vẻ không hứng thú gì với vị khách vừa bước vào quán. Chắc anh chỉ đơn giản nghĩ rằng mình sẽ ngồi ghép bàn với một vị khách bình thường như mọi khi.

Hasunuma kéo ghế ra, ngồi xuống. Đầu gã vẫn đội mũ. Gã đưa mắt về phía Natsumi, gọi bia với giọng điệu thô lỗ.

Natsumi đáp “vâng” nhưng trong đầu thì trắng xóa, chẳng nghĩ được gì. Cô mở cửa tủ lạnh, lấy ra một chai bia như mọi khi.

Nhưng khi quay trở vào trong bếp để chuẩn bị đồ nhắm, Cô sững sờ. Nét mặt Yutaro đang đanh lại. Sau lưng Yutaro là Machiko.

Natsumi biết hai người đang nhìn chằm chằm vào ai trong quán.

“Bố…” Natsumi khẽ gọi. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Yutaro không nói gì, từ bếp đi ra. Anh cởi tạp dề, đi thẳng tới chỗ Hasunuma.

“Mày đến đây làm gì?” Yutaro đứng đó nhìn xuống Hasunuma, hỏi. Anh đang cố kìm nén cảm xúc của mình.

Đôi vai Hasunuma khẽ động.

“Đây không phải nơi phục vụ đồ ăn hay sao?” Nói rồi gã nghiêng đầu, lại đưa mắt về phía Natsumi: “Vẫn chưa có bia hả?”

“Không có bia cho mày uống đâu!” Yutaro nói. “Cũng không có đồ ăn nào cho mày ăn cả. Biến khỏi đây ngay!”

Hasunuma ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Yutaro.

“Này tên kia.” Tojima, người im lặng nãy giờ, từ một bàn ở phía xa chỉ tay về phía Hasunuma. “Thấy Nacchan là lạ, hóa ra là vì mày.

Mày giỏi thật đấy, dám đến tận đây.”

“Shusaku, cậu đừng nói gì cả.” Yutaro ngoảnh lại nói, đoạn quay lại nhìn Hasunuma. “Tao không biết mày có mục đích gì, nhưng đây không phải là nơi cho mày đến.”

“Thế à?” Hasunuma đưa đầu ngón tay gãi gãi cạnh mũi. “Có thể cho tôi biết lý do không?”

“Không cần thiết. Mày ở đây sẽ làm phiền đến các khách khác, nên mày mau biến đi cho.” Yutaro quay gót, dợm bước về phía bếp.

“Hình như gia đình anh có hiểu lầm gì rồi, anh Namiki à.”

Nghe thấy câu nói của Hasunuma, Yutaro dùng bước.

“Hiểu lầm?”

“Ừ.” Hasunuma hé miệng, gật đầu. “Tôi không biết gia đình anh nghĩ sao, nhưng tôi là nạn nhân. Vì gia đình anh mà tôi bị đối xử như tội phạm, mất công việc, mất đi sự tín nhiệm từ xung quanh, anh định thu xếp thế nào đây?”

“Đối xử như tội phạm? Tao nghĩ mày chính là thủ phạm đấy.”

“Phì.” Hasunuma cất tiếng cười nhạo. “Thế tại sao tôi lại ở đây?

Sao tôi chưa phải đi tù?”

“Chỉ lúc này thôi.” Yutaro nói. “Cảnh sát vẫn chưa bỏ cuộc đâu.

Họ sẽ lại tới bắt mày đi thôi.”

“Liệu họ có làm được không đây?” Hasunuma dẩu môi. “Mà anh vẫn chưa trả lời tôi đâu. Với những thiệt hại tôi phải gánh chịu, anh sẽ thu xếp thế nào đây?”

“Thu xếp? Ý mày là gì?”

“Ý tôi là tiền bồi thường. Chính anh là người đã khai tên tôi với cảnh sát, đúng không? Anh dựng chuyện để họ bắt giữ tôi. Tôi nói có sai không?”

“Tao chỉ nói với họ sự thật.”

“Đừng có giả ngu. Tôi biết anh đã mách lẻo với bọn cớm những gì. Và chúng đã xoay tôi như xoay chong chóng trong phòng thẩm vấn với cả núi câu hỏi. Thế nên tôi tới đây là có lý do cả. Chính là để thỏa thuận về tiền bồi thường đấy.”

Yutaro bước lên trước một bước. Natsumi nín thở nghĩ hẳn là bố cô sẽ ra tay đánh Hasunuma.

“Nếu là chuyện đó thì lựa lúc ngoài giờ mở cửa mà tới.” Yutaro nói với giọng thật thấp, cố đè nén cảm xúc của mình.

“Đến vào lúc nào là quyền của tôi. Nhưng mà thôi…” Hasunuma đứng lên. “Hôm nay tôi về vậy. Vì có lẽ gia đình anh cũng cần chuẩn bị tinh thần. Nhưng đừng có quên. Tôi không bị khởi tố. Bên kiểm sát dùng cụm từ mập mờ là tạm hoãn khởi tố, chứ thực ra họ không tìm ra chứng cứ gì để buộc tội tôi. Anh không có quyền gì để nói này nói nọ tôi cả. Cũng không có lý do gì để đuổi tôi khỏi cửa hàng này. Tôi là nạn nhân. Một nạn nhân đáng thương bị tạm giam một cách oan uổng chỉ vì lời khai của gia đình anh!”

Sau khi nói một tràng bằng thứ giọng ồm ồm, Hasunuma nhìn quanh quán. Gương mặt những vị khách ở quán đều hiện rõ vẻ bối rối, pha lẫn kinh ngạc và khó chịu. Như thể mãn nguyện với điều đó, gã nhếch mép cười, thô bạo mở cửa quán, bước ra bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

“Machiko!” Yutaro gầm lên. “Mang muối ra đây. Cả bịch nhé.”

Machiko từ trong bếp đi ra. Trên tay chị là bịch muối.

“Đưa cho anh!”.

Yutaro cướp lấy bịch muối, đi về phía cửa. Anh kéo cửa ra, lấy tay bốc muối, đoạn rắc khắp của quán.