Chương 11
Kusanagi nhận báo cáo về việc đó tại trụ sở của chuyên án điều tra vụ cướp của giết người bên trong Phòng Cảnh sát Fukagawa. Người gọi điện tới là một trung sĩ cảnh sát của Phòng Cảnh sát Kikuno tên Muto.
“Tôi biết anh hiện đang theo một vụ án khác và cũng rất bận rộn, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên biết việc này.” Giọng Muto chìm xuống.
Chẳng gì đây cũng là một vụ án dù đã bắt được hung thủ nhưng kết quả lại là tạm hoãn khởi tố và gã được thả ra. Anh ta có tỏ ra mệt mỏi cũng là lẽ thường.
Theo lời Muto, hôm qua Hasunuma Kanichi đã trả căn hộ gã thuê ở quận Edogawa. Lý do rất đơn giản, đã hết thời hạn thuê trên hợp đồng.
“Chúng tôi nắm được thông tin sắp tới hạn hợp đồng căn nhà gã đang thuê nên đã hỏi chủ khu chung cư xem người này có ý định gia hạn hợp đồng không. Ông chủ nhà đương nhiên biết về vụ án lần này, tuy gã đã được phóng thích, nhưng ông ấy cũng không muốn trong khu chung cư của mình lại có một kẻ bị bắt với tội danh giết người, nên ông ấy muốn lấy đại một lý do để từ chối gia hạn ký hợp đồng. Để tìm ra nơi ở mới của gã sau khi trả căn hộ, tôi đã cử nhiều điều tra viên theo dõi gã.”
Nơi Hasunama di chuyển tới không ngờ lại là thị trấn Kikuno.
Không chỉ vậy. Sau khi ra khỏi ga Kikuno, gã đã tới thẳng nơi ở của Namiki Saori, tức quán Namikiya.
“Hasunuma tới quán Namikiya ư? Gã tới đó làm gì vậy?”
“Vào quán không lâu thì gã ra về, sau đó, một điều tra viên đã vào quán hỏi thăm tình hình. Theo lời anh Namiki và các vị khách có mặt tại đó, gã đã đòi anh Namiki trả tiền bù đắp cho việc gã bị đối xử như một tên tội phạm. Nghe nói gã dùng từ tiền bồi thường.”
“Tiền bồi thường…”
Thật điên rồ. Anh chưa từng nghe thấy chuyện như thế bao giờ.
Nhưng Hasunuma mà, gã có nói ra những lời đó thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Trong vụ án sát hại Motohashi Yuna, gã đã thành công đòi được tiền bồi thường vì bị tạm giam oan. Lần này gã không bị khởi tố, nên chắc gã định đòi tiền từ những người đã hợp tác với cảnh sát trong việc bắt giữ gã.
“Vậy các anh đã biết điểm đến cuối cùng của Hasunuma chưa?”
“Chúng tôi đã điều tra ra rồi. Là căn nhà kho của Công ty thu thập phế liệu mà gã làm việc trước đây.”
“Nhà kho ư?”
“Nói một cách chính xác là văn phòng quản lý nhà kho. Nhà kho hầu như không được sử dụng tới, có một nhân viên đã tới đó ở từ 4
năm trước. Và đó cũng là người thân cận với Hasunuma nhất, các điều tra viên đã mấy lần tới hỏi chuyện ông ta. Nghe nói sau khi Hasunama nghỉ việc, thỉnh thoảng gã vẫn gọi cho ông ấy.”
“Nhắc mới nhớ, đúng là có một người như vậy thật.”
Kusanagi nhớ lại. Đó chính là người Hasunama liên lạc bằng điện thoại công cộng để hỏi xem mình có bị cảnh sát chú ý hay không.
Muto nói đó là một ông già tên Masumura, tuổi trên dưới 70.
“Hôm nay tôi đã phải điều tra viên tới công ty thu thập phế liệu để hỏi chuyện ông Masumura, ông ấy nói cách đây mấy hôm Hasunuma có gọi điện cho ông ấy, hỏi ông ấy có thể cho gã ở nhờ cho tới khi tìm được nơi mới hay không.”
“Ông Masumura đã chấp nhận à?”
“Vâng. Ông ấy bảo không có lý do gì để từ chối cả.”
“Ra là vậy. Đúng là họ có vẻ rất thân với nhau.”
“Để chắc ăn, đêm qua tôi đã cho người theo dõi họ cả đêm, và đúng là hai người họ nhậu nhẹt tưng bừng đến đêm muộn, có vẻ là để chúc mừng cuộc tái ngộ sau một thời gian dài.”
Kusanagi thở dài. Trên đời vẫn có kẻ chơi được với một tên cầm thú như Hasunuma ư, thế gian này quả thật rộng lớn.
“Tôi đã thử điều tra về người tên Masumura này, ông ta là người có tiền án.” Muto thấp giọng nói. “Chuyện cách đây hơn 40 năm rồi.
Một vụ gây thương tích dẫn đến chết người.”
“Ồ.” Kusanagi đáp mập mờ. Đúng là vật họp theo loài.
“Thế sau đây các anh định điều tra tiếp thế nào?” Kusanagi hỏi, và rồi anh nghe được một câu trả lời đầy tiếc nuối, không cam lòng từ đồng nghiệp.
“Chỉ còn cách thu thập lời làm chứng của mọi người thôi. Tôi có cảm giác chúng ta đã làm tất cả những việc có thể rồi.”
“Các anh có tiếp tục theo dõi Hasunuma nữa không?”
“Chúng tôi sẽ định kỳ tới kiểm tra nơi ở của gã, chứ cũng không nhất thiết phải theo dõi gã nữa. Bởi giờ không còn lo gã hủy chứng cứ hay bỏ trốn nữa rồi.”
“Ra vậy.”
Kusanagi nghĩ phán đoán như vậy là hợp lý. Anh không nghĩ lúc này Hasunuma sẽ để lộ ra kẽ hở gì trong việc gã có liên quan tới vụ sát hại Namiki Saori nữa. Cách xử lý thường thấy trong những trường hợp kiểu này là bắt giữ nghi phạm qua một vụ án khác, tống giam và thẩm vấn cho tới khi moi được lời khai của gã ta, nhưng riêng với một kẻ nhất nhất im lặng, không thấy mệt mỏi sau quãng thời gian dài bị tống giam như Hasunuma thì cách này vô hiệu.
“Tôi gọi để báo cáo vậy thôi.” Nói rồi Muto ngắt máy. Kusanagi đặt điện thoại di động xuống với tâm trạng như thể vừa nếm phải thứ gì đó rất đắng.
Cảm giác bất lực bao phủ lấy anh, anh không còn hơi sức để đứng lên nữa.
Ngay sau khi Hasunuma được thả, Kusanagi đã hỏi vị kiểm sát viên phụ trách vụ án này rằng cần thu thập những chứng cứ gì mới có thể khởi tố gã.
Kiểm sát viên cho rằng ít nhất phải có hai chứng cứ, một là chúng cứ cho thấy nạn nhân chết do bị sát hại thay vì chết do tai nạn hoặc chết tự nhiên do bệnh tật, đột quỵ; hai là chứng cứ cho thấy người xuống tay sát hại không thể là ai khác ngoài Hasunuma, bằng không sẽ không thể khởi tố gã. Bởi dù có khởi tố đi nữa, nếu Hasunuma hoàn toàn im lặng, thì xét từ những tiền lệ trước đây, khả năng gã được tuyên vô tội là rất cao.
“Điều đáng tiếc nhất là rất khó khẳng định trước tòa rằng Hasunuma đã chở thi thể tới tận Shizuoka, khi cơ sở để khẳng định không phải lời khai của nhân chứng mà là dữ liệu từ hệ thống N-system.”
Trước nhận xét của kiểm sát viên, Kusanagi không biết nói gì ngoài im lặng. Hiện tại, cảnh sát có quy ước ngầm rằng sẽ không nộp các chứng cứ thu được từ hệ thống N-system cho tòa án. Vì nếu nộp những chứng cứ này, họ sẽ phải công khai cơ chế và các điểm giám sát của hệ thống N-system trước tòa. Nhất định phải tránh việc ấy, đó chính là phương châm không đổi của Sở Cảnh sát Tokyo kể từ khi hệ thống này mới được lên ý tưởng.
Yêu cầu từ phía kiểm sát rất khó, nhưng Kusanagi tự cổ vũ bản thân rằng anh sẽ tìm được chứng cứ thỏa mãn điều kiện. Anh muốn chứng minh lời anh nói với gia đình nạn nhân rằng mình chưa bỏ cuộc không phải là nói dối.
Nhưng dù đã thử hết những cách nghĩ ra được, anh vẫn không tìm thấy chứng cứ bên kiểm sát yêu cầu. Anh đã hỏi nhiều nhà nghiên cứu pháp y,họ đều nói không thể xác định nguyên nhân tử vong từ tình trạng của bộ xương được tìm thấy. Chừng nào chưa phá vỡ được bức tường chướng ngại đó thì anh chưa thể tiến về phía trước được.
Hơn nữa, ở Tokyo những tội ác tàn độc gần như xảy ra hằng ngày. Anh không thể cứ băn khoăn mãi về một vụ án trong quá khứ được. Thực tế, đội điều tra của Kusanagi đã được chỉ định phụ vụ giết người cướp của vừa xảy ra tại Fukagawa.
May mắn là việc điều tra vụ án này khá thuận lợi. Khi thẩm vấn tự nguyện một người đàn ông từng là người quen của nạn nhân, tên này đã nhanh chóng khai nhận về hành vi phạm tội của mình. Họ tìm thấy một con dao pha luông có dính máu nạn nhân tại nơi gã khai đã vứt hung khí, nhờ thế việc chuẩn bị tư liệu gửi bên kiểm sát gần như đã hoàn tất. Có lẽ bên kiểm sát sẽ hài lòng với vụ án này. Chắc chắn họ sẽ tự tin khởi tố nghi phạm, Kusanagi cũng cảm thấy mình vừa giải quyết xong một phần công việc.
Nhưng một góc nhỏ trong đầu anh luôn thường trực ý nghĩ về Hasunuma Kanichi. Giờ đây đội của anh không còn cơ hội điều tra vụ án của gã nữa, nhưng trong lòng anh cảm giác không muốn kết thúc mọi việc như thế này vẫn luôn thường trực.