Chương 12
Căn nhà kho đó nằm ở một nơi tách biệt với khu dân cư. Gần đó có một con sông nhỏ chảy qua.
Một ngôi nhà nhỏ được xây bên vách nhà kho ấy. Có vẻ là văn phòng. Ngôi nhà có một cánh cửa.
Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe sedan, Niikura Naoki đặt ống nhòm lên mắt, chỉnh lại tiêu điểm. Ngôi nhà nhỏ có cửa sổ, nhưng phía bên kia cửa sổ có đặt thứ gì đó, hơn nữa trong phòng cũng tối nên ông không biết tình hình bên trong ra sao.
“Bác đã nhìn thấy gì chưa?” Tojima Shusaku ngồi ghế lái hỏi.
“Chưa, chẳng thấy gì.” Niikura hạ ống nhòm xuống. “Gã thực sự ở trong đó ư?”
“Gã chắc chắn ở trong đó.” Tojima khẳng định. “Hôm qua chính mắt tôi trông thấy gã từ đó bước ra.”
Tojima lái xe tiến về phía trước. Lúc đi ngang qua nhà kho, Niikura nhìn chằm chằm cửa sổ của ngôi nhà nhỏ, nhưng ông không thấy bóng người nào.
Ngay cạnh đó có một quán ăn gia đình, hai người đỗ xe ở đó, rồi cùng vào bên trong. Họ chọn chiếc bàn ở trong cùng, nơi xung quanh không có vị khách nào.
“Tôi đã làm đủ mọi cách, cuối cùng mới tìm ra nơi đó đấy. Đó là một văn phòng quản lý ở bên cạnh nhà kho. Tên gọi như vậy nhưng giờ nó không được dùng như văn phòng nữa, chỉ có một ông già khoảng 70 tuổi đang sống một mình trong đó.” Nói rồi Tojima uống một ngụm cà phê.
“Gã đàn ông kia cũng đang sống trong đó à?”
“Vâng.” Tojima đáp với giọng trầm thấp. “Nghe nói Hasunama mới bắt đầu ở đây thôi.”
“Thật không thể tin được.” Niikura lắc lắc đầu. “Bác ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Nếu gã mai danh ẩn tích ở nơi nào đó thì còn hiểu được, đằng này gã lại về đúng khu phố nơi gã gây ra án mạng… Không biết nên gọi là trơ tráo hay quá ngang ngược nữa. Rốt cuộc gã muốn thế nào chứ?” Niikura nắm chặt bàn tay phải, đập xuống mặt bàn.
Quá trưa hôm nay, Tojima gọi tới nhà Niikura, nói Có chuyện muốn bàn bạc, và hỏi liệu có thể gặp ông ngay được không. Khi Niikura hỏi xem anh ta muốn bàn bạc về chuyện gì, Tojima đáp “về Hasunuma Kanichi.” Nghe tin Hasunuma đã quay trở lại Kikuno, Niikura vô cùng kinh ngạc. Ông ngờ vực hỏi liệu có phải có nhầm lẫn gì không, thì Tojima liền bảo nếu vậy anh sẽ dẫn ông tới nơi gã ở.
Niikura quen Tojima qua Saori. Khi Saori trình diễn một buổi hòa nhạc nhỏ tại phòng trà, Namiki Yutaro đã giới thiệu Tojima cho ông.
Từ đó, mỗi lần gặp ở quán Namikiya là họ lại chào hỏi và nói chuyện với nhau vài câu.
“Như tôi nói qua điện thoại, tuần trước Hasunama đã tới quán Namikiya.”
Trước câu nói của Tojima, ông Niikura thở một hơi dài.
“Từ ‘ngạc nhiên’ không thể biểu đạt hết cảm xúc của tôi. Thật may là tôi không có mặt ở đó. Nếu ở đó, có lẽ tôi đã bị cơn giận lấn át và không biết sẽ làm gì gã nữa. Nhưng rốt cuộc gã tới đó để làm gì vậy?”
“Để gây rối thôi!” Tojima nói với giọng thù hận. “Gã đã bị bắt bởi lời làm chứng của gia đình Namiki và của những người dân sống trong khu phố này. Gã rất căm hận vì điều đó. Tôi nghĩ gã định trả thù chúng tôi bằng cách xuất hiện tại quán để cho chúng tôi thấy là gã đã được thả tự do.”
“Trả thù ư… Như thế không phải là thù ngược hay sao.”
“Cảnh sát thật vô dụng. Chẳng cần biết thiếu chứng cứ hay gì, nhưng không thể thả rông một kẻ như gã được. Dẫu phải dùng tới biện pháp cưỡng chế thì cũng phải bắt giữ gã, rồi nhanh chóng giam gã vào ngục mới đúng.”
“Tôi cũng nghĩ như anh, nhưng có lẽ thực tế lại không được như vậy.”
Mặt Tojima nhăn nhó.
“Chẳng trông chờ gì vào cảnh sát được đâu. Vì xem ra họ cũng chẳng có cách nào để bắt gã cả. Nhưng không có nghĩa là chúng ta chấp nhận mọi chuyện như thế này. Cứ nghĩ tới tâm trạng của nhà Yutaro… à, ý tôi là gia đình Namiki, tôi lại thấy cắn rứt không yên.
Bác có nghĩ thế không?”
“Đương nhiên tôi cũng nghĩ thế.” Niikura khẳng định chắc nịch.
“Có lẽ chẳng lời nào có thể diễn tả hết sự nuối tiếc và căm phẫn của gia đình Namiki, bản thân tôi đây còn thấy vô cùng tức giận. Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu được phép, tôi muốn tự tay mình kết liễu gã đàn ông đó.”
“Vâng, bác nói phải đấy ạ.” Nghe được câu nói đúng như mong đợi của mình, Tojima gật đầu thật mạnh. “Bác Niikura là người đã nhìn ra tài năng của Saori và nuôi dưỡng tài năng đó để sau này con bé trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp mà. Cảm giác tiếc nuối của bác hẳn là không ít. Chính vì nghĩ như thế…” Anh liếc nhìn xung quanh thật nhanh, hạ giọng thấp hơn nữa rồi nói tiếp: “Chính vì nghĩ như thế nên tôi mới rủ bác tham gia vào kế hoạch lần này.”
“Kế hoạch?” Niikura bất giác thu người lại. Đó là một từ nằm ngoài dự liệu của ông. “Kế hoạch gì vậy?”
Sau khi liếc nhìn xung quanh một lần nữa, Tojima hơi chồm người lên bàn.
“Không thể trông chờ vào cảnh sát. Tòa án sẽ không trừng phạt gã. Nếu vậy không phải chúng ta buộc phải ra tay sao? Tôi nghĩ vậy đấy.”
Niikura sửng sốt trước câu chuyện không ngờ tới. “Ra tay… là làm gì cơ?”
“Chúng ta sẽ trừng phạt gã. Gã đàn ông đó, Hasunuma Kanichi.”
Mắt Tojima ánh lên vẻ nghiêm túc. Nhìn đôi mắt ấy Niikura biết anh ta không đùa.
Niikura không biết đáp lại ra sao. Ông cầm lấy chiếc cốc đựng nước, uống ực một ngụm.
“Trừng phạt… ư? Phạt thế nào cơ?”
“Một hình phạt tương xứng với tội lỗi mà gã đã gây ra.” Tojima nói. “Thực ra người nghĩ ra kế hoạch này không phải là tôi. Có lẽ không cần nói bác cũng biết người đó là ai.”
“Là anh Namiki… ư?”
Tojima gật đầu hai, ba cái.
“Người ta vẫn có câu ‘bạn từ thời tóc để chỏm’, tôi và Yutaro chính là một đôi bạn như thế. Chúng tôi chơi cùng nhau, phá rối cùng nhau, rồi cùng bị bắt, cùng bị mắng.” Câu chuyện thời quá khứ khiến biểu cảm trên mặt Tojima dãn ra, nhưng rồi vẻ gay gắt lại quay lại tức thì. “Thằng bạn từ thuở nhỏ ấy cả đời mới nhờ tôi một việc, sao tôi có thể làm ngơ chứ. Nhất là việc nhờ vả đó lại liên quan đến vụ án sát hại Saori.”
Niikura uống thêm ngụm nước nữa. Cà phê hãy còn trong cốc, nhưng nó không thể làm dịu đi cái cổ họng khô khốc của ông được.
“Không lẽ anh Namiki muốn…” Ông định lựa chọn từ ngữ cho cẩn thận, nhưng không tìm được cách diễn đạt thích hợp. “Trả đũa, hay phục thù gì đó… Tóm lại anh ấy muốn giải tỏa nỗi căm hận về việc con gái bị giết ư?”
“Tôi nghĩ đó là tâm lý thông thường của một người cha.” Giọng nói nhỏ, nhưng câu nói vang lên từ bụng lại ẩn chứa ý chí mạnh mẽ.
“Tôi có hai đứa con, nếu chúng gặp phải cảnh tương tự, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như Yutaro.”
“Chuyện đó…”
Ông bối rối, không biết phải ứng xử ra sao. Nếu nghĩ theo cách bình thường, thì ông phải đưa ra ý kiến phủ định. Nhưng đó không phải suy nghĩ thực của ông, ông Niikura quyết định tiến thêm một bước.
“Tôi rất hiểu tâm trạng đó.”
“Tôi biết. Vì khi nãy bác nói bác muốn dùng chính đôi tay mình để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng mà.”
“Chỉ có điều…” Niikura đưa tay ra như để hãm Tojima lại. “Tôi có nói ‘nếu được phép’ mà. Nhưng thật đáng tiếc, ở thời đại này hành vi trả thù kiểu đó là phạm pháp.”
“Thế nên bác định bỏ cuộc ư?” Tojima nhìn Niikura với ánh mắt như xuyên thấu nội tâm ông. “Bác định im lặng đứng nhìn tên rác rưởi đó nhởn nhơ sống ngày này qua tháng khác sao?”
Ông Niikura một lần nữa nắm chặt tay phải, đập rầm một cái lên mặt bàn.
“Sao tôi cam lòng được chứ? Tôi không muốn bỏ cuộc như vậy.
Nhưng chúng ta phải thực tế một chút. Tôi không biết các anh định làm gì, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Hasunuma, nhất định cảnh sát sẽ vào cuộc. Dù đó là một kẻ đáng bị giết chết, họ vẫn phải điều tra. Và người bị nghi ngờ đầu tiên có lẽ chính là gia đình Namiki.
Hay anh định nói dẫu có như vậy…” Vừa nói được nửa chừng nghi vấn ấy thì ông Niikura chợt nghĩ ra câu trả lời cho nó. Đôi mắt ông mở lớn. “À, ra là vậy. Nếu có thể trả mối hận giết con thì dù bị cảnh sát bắt cũng không sao… Đó là suy nghĩ của anh Namiki phải không?
Giả như được ai trợ giúp, anh ta cũng nhất định không khai ra, tự mình gánh vác mọi tội lỗi, anh ta đã chuẩn bị tinh thần tới mức đó rồi phải không?”
Tojima chau mày, đưa ngón trỏ lên môi.
“Bác nói to quá.”
“Ồ, xin lỗi anh.” Ông Niikura lấy tay bụm miệng. Có vẻ vừa rồi giọng ông hơi lớn.
“Bác Niikura này.” Tojima ngồi thẳng lưng, nói với ngữ điệu trầm lặng. “Suy đoán của bác rất chính xác. Đúng là như vậy. Namiki Yutaro quả thực đã chuẩn bị tinh thần đến mức đó. Cậu ấy nói nếu bại lộ cậu ấy sẵn sàng vào tù, không sợ gì hết.”
“Tôi biết thế, nhưng mà…”
“Bác hãy nghe tôi nói hết đã. Lúc nãy tôi nói rồi mà. Tôi và Yutaro là bạn từ thời tóc để chỏm. Bác nghĩ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn người bạn thân của mình bị tống vào ngục như thế sao?”
Niikura bối rối trước câu nói của Tojima. So với mạch chuyện nãy giờ, dường như anh ta đang định nói một điều hoàn toàn trái ngược.
“… Ý anh là sao?”
“Yutaro sẽ không bị cảnh sát bắt. Không chỉ Yutaro, sẽ không ai rơi vào cảnh đó cả. Trong khi chúng ta vẫn sẽ trừng trị được Hasunuma. Kế hoạch mà chúng tôi nghĩ ra chính là một thứ như vậy.
Tôi đang mời bác tham gia vào kế hoạch ấy đấy. Đương nhiên, giả như vụ này bị phát giác, bác cũng sẽ không bị truy tội.”
“Lại có cả cách siêu việt thế ư?”
“Chỉ cần mọi người hợp lực thôi bác ạ.” Đôi mắt Tojima ánh lên vẻ giảo hoạt.