← Quay lại trang sách

Chương 13

Giây phút đọc được tin nhắn ấy, Takagaki Tomoya cảm thấy choáng váng. Cậu thậm chí còn nghĩ phải chăng đây là một trò đùa. Nhưng nghĩ tới người gửi tin nhắn ấy, cậu thấy chuyện đó là không thể.

Chủ nhân tin nhắn là Namiki Natsumi. Khoảng nửa năm trước, khi cậu tới quán Namikiya sau một thời gian dài đứt quãng, họ đã trao đổi số điện thoại với nhau.

Cậu tới Namikiya vì được nữ cảnh sát Utsumi cho biết họ đã tìm thấy thi thể của Saori. Gặp lại vợ chồng Namiki sau khoảng một năm, cậu chào họ. Lúc nói lời chia buồn, nước mắt cậu bất giác trào ra. Vợ chồng họ cũng khóc.

Từ sau hôm đó, Tomoya lại lui tới quán Namikiya như trước. Mỗi lần tới cậu luôn hỏi tình hình điều tra của cảnh sát tiến triển tới đâu rồi, nhưng có vẻ nhà Namiki cũng không nắm được thông tin. Họ nói cảnh sát thỉnh thoảng ghé qua nhưng không tiết lộ gì về tình hình điều tra cả. Vợ chồng Namiki có hỏi cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu lấy lệ rằng “Chúng tôi đang dốc toàn lực để bắt giữ tội phạm.”

Cách đối đáp của họ chẳng khác gì Utsumi.

Ngay sau khi Hasunuma Kanichi bị bắt giữ, họ đã nhận được thông báo về việc này từ người phụ trách điều tra. Lúc nhận được tin báo của Natsumi, Tomoya bất giác nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, bàn tay còn lại cũng nắm lại thành nắm đấm giơ ngang trước mặt. Cậu nghĩ vậy là chân tướng sự việc sắp được làm rõ, nỗi căm hận trong lòng Saori cũng sẽ được giải tỏa.

Tối đó, cậu lập tức tới Namikiya. Quán tấp nập những vị khách quen. Giữa đám người ấy có cả ông Niikura, người đã dẫn dắt Saori.

Mọi người đều vui mừng vì thủ phạm bị bắt. Vợ chồng Namiki và Natsumi đều khóc. Tomoya cũng rơi nước mắt theo. Vừa khóc, cậu vừa nhận ra mình chưa bao giờ quên được Saori cả.

Nhưng diễn tiến sau đó quả thực nằm ngoài dự liệu của cậu.

Hung thủ đã bị bắt, nhưng cậu vẫn chưa nghe tin chân tướng vụ việc được làm rõ. Giữa lúc lòng Tomoya đầy nghi hoặc không biết chuyện gì đang diễn ra, cậu nhận được tin nhắn từ Natsumi và hoàn toàn sửng sốt khi đọc nó. Thật không thể tin được, Hasunama đã được thả tự do.

Cậu lập tức gọi cho Natsumi. Cô nói “Em cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả” rồi kể chuyện một điều tra viên tên Kusanagi đã tới quán Namikiya giải thích tình hình. Theo lời giải thích ấy, thì bên kiểm sát cho rằng hiện tại chưa đủ chứng cứ để khởi tố gã.

Gia đình nạn nhân đương nhiên không thể chấp nhận chuyện như vậy, nghe nói Namiki đã phản ứng lại với Kusanagi, nói chẳng lẽ cảnh sát từ bỏ việc bắt giữ tội phạm hay sao. Kusanagi đáp họ chưa hề bỏ cuộc, anh sẽ phối hợp với bên kiểm sát để tìm ra chứng cứ cần thiết, nhất định sẽ khởi tố được gã.

Đã nhiều tháng trôi qua kể từ ngày đó, nhưng lời hứa ấy vẫn chưa được thực hiện. Theo như lời một người bạn hiểu biết về pháp luật của Tomoya, thì có một quy tắc gọi là “quy tắc một lần”, nghĩa là cảnh sát cơ bản không được phép bắt giữ một người tới hai lần trong cùng một vụ án. Họ chỉ có thể bắt giữ lần hai khi đã tìm được chứng cứ mới có đủ sức nặng.

Cảnh sát rốt cuộc đang làm gì? Hiện giờ Hasunama đang làm gì, ở đâu? Mọi thông tin đều mù mờ khiến cậu còn chẳng thể thắp lên ngọn lửa giận dữ trong lòng, chỉ biết mang tâm trạng bồn chồn lơ đãng đó nhìn thời gian trôi qua.

Từ đó Natsumi cũng không nhắn tin cho cậu nữa. Vì thế Tomoya quyết định gửi tin nhắn cho cô. Cậu không mong mỏi nhận được tin tức gì hữu ích, chỉ hỏi mọi chuyện về sau thế nào, mọi người ở quán Namikiya vẫn khỏe chứ.

Một lúc sau tin nhắn trả lời của Natsumi được gửi tới. Đọc nó xong, Tomoya sững sờ. Bởi khoảng 10 ngày trước, Hasunuma đã xuất hiện tại quán Namikiya. Họ quá sốc nên phải đóng cửa quán mấy ngày, mãi tới 3 ngày trước mới mở cửa trở lại.

Từ giây phút đọc xong tin nhắn, cậu không thể chú tâm vào công việc được nữa. Gã Hasunuma đó tới Namikiya với mục đích gì? Tiếp theo đây gã dự định sẽ làm gì?

Kim đồng hồ chỉ giờ tan làm, Tomoya nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi rời khỏi công ty. Trên đường rảo bước ra ga, cậu gọi cho bà Rie báo tối nay không ăn tối ở nhà. Mẹ hỏi cậu tới quán Namikiya à, cậu đáp “Vâng”.

“Có chuyện gì à con?” Bà Rie hỏi đầy lo lắng.

“Vâng, có vài việc ạ.”

“Liên quan tới Saori à?”

“Dạ.”

“Việc gì thế? Họ bắt được hung thủ rồi ư?”

“Không ạ. Nghe nói gã đã xuất hiện.”

“Hả? Thế nghĩa là sao?”

“Con cũng không rõ. Khi nào về tới con sẽ kể cho mẹ nghe sau.”

Cậu cúp máy, rảo bước nhanh hơn.

Sau khi thi thể Saori được tìm thấy, cậu có kể với bà Rie về vụ án. Nghe tin Hasunama bị bắt, bà Rie vui mừng nói “Thật may quá”.

Khi biết tin gã được thả, bà cũng căm phẫn giống như Tomoya vậy.

Nhưng gần đây bà Rie dần thay đổi khác trước. Bà bắt đầu khuyên con quên vụ án đó đi. Vì dù thủ phạm có bị bắt giữ hay bị tử hình, Saori cũng không thể sống lại được.

Có lẽ bà lo lắng cho cậu con trai bao năm qua vẫn luôn đuổi theo hình bóng người yêu đã mất của mình. Bà mong Tomoya sẽ quên chuyện đau buồn kia đi để gặp gỡ người phụ nữ khác.

Bản thân Tomoya cũng hiểu như vậy sẽ tốt cho cậu hơn. Nhưng nếu không biết vì sao Saori bị giết, cậu sẽ không có động lực để bước tiếp. Cậu vẫn nhất nhất cho rằng tình cảm của cậu dành cho Saori không hời hợt đến thế.

Khi cậu tới trước quán Namikiya, vẫn chưa tới 6 giờ chiều. Cậu nghĩ chắc bên trong quán hãy còn thưa thớt, nhưng khi mở cửa ra nhìn, cậu vô cùng ngạc nhiên. Bởi bàn nào bàn nấy đều đã có người ngồi.

Tomoya đúng chôn chân tại đó, chợt nghe tiếng “Ôi, xin lỗi anh.”

Natsumi từ phía trong nhanh chân chạy tới. “Các anh chị này sắp đi rồi ạ.”

“Xin lỗi anh,” người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn giữa quán cất tiếng.

Cậu đã gặp người này ở quán mấy lần. Đó là cô con gái thừa kế hiệu sách lớn nhất khu phố, tên cô ấy, nếu cậu nhớ không lầm, là Miyazawa Maya. Thân hình cô cao ráo, cơ thể rắn chắc như kiểu có chơi một môn thể thao nào đó, người cô tỏa ra dáng vẻ của một chị đại đáng tin cậy.

Trước mặt Miyazawa Maya là một cuốn sổ đang mở. Nhìn kỹ, cậu thấy khoảng mười mấy người nam nữ đang ngồi quay mặt về phía người phụ nữ này. Tomoya chợt hiểu ra. Đây có vẻ là cuộc họp về cuộc diễu hành hằng năm. Cậu từng nghe kể Miyazawa Maya chính là trưởng nhóm cosplay sẽ tham gia cuộc diễu hành.

Hai người đang ngồi ở chiếc bàn bốn chỗ liền chuyển ghế tới cho cậu, nói mời cậu ngồi. Tomoya nghe theo ý tốt của họ và ngồi xuống.

“Vậy tóm tắt lại thế này nhé.” Miyazawa Maya dựng cuốn sổ lên.

“Đội A tiếp tục chuẩn bị phục trang và các đạo cụ nhỏ giúp tôi. Đội B

biên tập lại nhạc, kiểm tra các thiết bị âm thanh. Đội C tổ chức buổi diễn tập cuối cùng và kiểm tra bóng bay. Chắc chỉ có chừng đó việc thôi. Mọi người có câu hỏi gì không?”

“Mọi người hay hỏi em năm nay nhóm Kikuno diễn vở gì.” Một thanh niên đầu quấn khăn nói. “Chúng ta phải giữ bí mật cho tới ngày trình diễn à chị?”

“Nhóm Kikuno” là tên gọi nhóm của bọn họ.

“Đương nhiên rồi.” Miyazawa Maya nói. “Như tôi vẫn nói hằng năm, nếu không gây ngạc nhiên thì không thành tiết mục giải trí được. Mọi người đừng quên điều đó nhé. Ngoài ra còn câu hỏi gì không?”

Không ai hỏi gì thêm. Miyazawa Maya nói “Vậy ổn rồi”, đoạn gấp cuốn sổ lại.

“Hôm nay chúng ta giải tán ở đây. Từ giờ tới ngày trình diễn không còn nhiều thời gian nữa. Mọi người cùng cố gắng nhé.”

“Vâng.” Mọi người khí thế đáp lại, đoạn lục tục đứng lên khỏi ghế.

Natsumi mang khăn ướt tới chỗ Tomoya.

“Xin lỗi anh, để anh phải đợi lâu quá.”

“Không sao, nhưng chuyện em nói là thật à? Hasunuma thực sự đã tới đây ư?”

Gương mặt Natsumi lập tức tối sầm lại, cô khẽ gật đầu.

“Thật không coi ai ra gì.” Đang chuẩn bị đồ đạc ra về, Miyazawa Maya nghe chuyện liền nói xen vào. “Lúc nghe chuyện đó chị không tin vào tai mình nữa đấy. Chẳng biết ‘tạm hoãn khởi tố’ là cái gì, nhưng mọi người đều biết gã là thủ phạm. Vậy mà gã dám mò tới đây, không hiểu gã có mục đích gì nữa.”

“Lúc tới đây gã đã yêu cầu gia đình em trả tiền bồi thường cho gã ạ. Gã nói sẽ còn tới cho đến khi nhà em trả tiền mới thôi.”

Tomoya bối rối trước lời kể của Natsumi.

“Tiền bồi thường gì cơ?”

“Gã nói gã bị đối xử như tội phạm là do lời khai của gia đình em.

Thế nên gã bắt gia đình em trả tiền đền bù cho gã.”

“Gã nói gì vô lý vậy!” Miyazawa Maya tức giận nói. “Đầu óc có vấn đề chắc? Chẳng hiểu cảnh sát làm ăn kiểu gì nữa. Sao có thể thả một kẻ như thế được chứ?”

“Sau khi gã ra về một lúc thì có cảnh sát tới. Hình như họ luôn giám sát gã. Viên cảnh sát hỏi em là Hasunuma tới quán để làm gì.”

“Hình như gã đó vẫn đang ở khu này đấy.” Cậu thanh niên trẻ đầu quấn khăn nói.

“Thật ư?” Miyazawa Maya tròn mắt.

“Có người đăng lên mạng xã hội như vậy ạ. Một người quen của em đọc được nên báo cho em biết. Người viết có vẻ là người của công ty nơi gã làm việc trước đây. Nghe nói gã đã chuyển tới ở cùng nhân viên nào đó của Công ty, cảnh sát đã tới công ty họ hỏi chuyện.”

Miyazawa chặc lưỡi.

“Gã định ở lại khu này đến khi nào nhỉ? Chẳng lẽ gã thực sự cho rằng gã sẽ đòi được tiền bồi thường?”

“Em không biết nữa.” Cậu thanh niên đầu cuốn khăn nghiêng đầu, nói. Vẻ mặt cậu như muốn bảo “Chị hỏi em thì em trả lời sao được.”

“Xin lỗi…” Tomoya đứng lên, mắt nhìn thanh niên đầu quấn khăn. “Trên bài đăng đó có nói nơi gã mới chuyển đến ở khu nào không anh?”

Cậu thanh niên đầu quấn khăn bối rối lắc đầu.

“Không, bài viết không chi tiết đến thế…”

“Natsumi.” Họ nghe thấy tiếng gọi. Namiki Yutaro đã từ trong bếp bước ra từ khi nào.

“Con đang làm gì thế? Đã hỏi anh Tomoya muốn gọi đồ uống gì chưa?”

“A, con đang định hỏi đây ạ…”

“Sắp tới giờ đông khách rồi đấy, giờ không phải lúc sao nhãng đâu. Xin lỗi cháu nhé Tomoya.” Namiki cúi đầu xuống.

“Dạ không sao đâu ạ.” Tomoya ngồi xuống, ngước nhìn Natsumi.

“Cho anh bia nhé.”

“Dạ.” Natsumi đáp rồi đi khỏi.

“Chú à.” Miyazawa Maya quay về phía Namiki. “Nếu chúng cháu giúp được gì thì chú cứ nói nhé. Nếu chú không muốn Hasunuma tới gần quán ăn nữa thì mọi người sẽ hợp sức lại giúp đỡ chú.”

Khóe miệng Namiki hơi dãn ra, anh nói nhỏ: “Cảm ơm cháu.”

“Vậy chúng cháu về đây.” Miyazawa Maya cùng mọi người trong nhóm ra khỏi quán.

Natsumi bưng chai bia, cốc và một đĩa đồ ăn kèm nhỏ lên. Namiki nói “Chú ngồi cùng nhé”, đoạn ngồi xuống ghế đối diện với Tomoya, rót bia vào cốc cho cậu.

“Natsumi kể cho cháu việc Hasunuma tới quán à?”

“Dạ, em ấy kể cho cháu nghe trưa nay…”

Namiki chép miệng, quay đầu nhìn con gái.

“Tomoya còn bận làm việc, chuyện nhỏ như vậy sao con lại nhắn tin cho anh ấy?”

“Nhưng mà…” Miệng Natsumi chu ra, cô cúi mặt xuống.

“Tomoya này.” Namiki quay đầu lại. “Cảm ơn cháu vì đến giờ vẫn còn nhớ tới Saori nhà chú. Nhưng cháu cũng còn có tương lai của mình, chú thấy đã tới lúc cháu nghĩ cho mình rồi.”

Tomoya đặt cốc bia đã đưa gần đến miệng xuống. “Ý chú là muốn cháu quên vụ án, quên Saori đi ạ?”

“Có lẽ cháu không thể quên hoàn toàn. Nhưng kéo dài chuyện này sẽ không tốt cho cuộc đời cháu. Chỉ mình gia đình chú bị trói buộc với vụ án đó là đủ rồi. Chú không muốn gây phiền phức cho người nào khác nữa.”

“Cháu không thấy phiền phức đâu ạ.” Tomoya quả quyết nói.

“Như chị Miyazawa nói khi nãy, cháu rất muốn giúp đỡ gì đó cho gia đình mình. Cháu không cam tâm khi thấy gã đó được thả tự do.”

“Cảm ơn cháu. Tấm lòng cháu như vậy là đáng quý lắm rồi. Chú chỉ muốn nói rõ một điều. Dù cháu quyết định không liên quan gì tới vụ án lần này cũng không sao. Chú sẽ không bao giờ nghĩ cháu là người bạc tình đâu.”

“Quyết định không liên quan ư… Câu đó nghĩa là gì ạ?”

“Không có ẩn ý gì khác, cháu cứ hiểu đúng theo nghĩa đen thôi.”

Namiki đứng dậy, bảo Tomoya dùng bữa thong thả, đoạn quay lại bếp.

Tomoya bối rối nhìn theo bóng lưng Namiki. Cậu không hiểu tại sao Namiki lại nói vậy.

Có tiếng mở cửa lạch cạch, một người khách mới vừa tới quán.

Cậu ngẩng đầu lên, là người đàn ông cậu đã gặp ở quán mấy lần trước đây. Hình như tên người này là Yukawa, nhưng mọi người đều gọi là giáo sư. Gần đây người này có vẻ rất hay lui tới quán.

Yukawa có vẻ nhớ mặt Tomoya, anh lặng thinh khẽ cúi đầu chào cậu. Tomoya cũng chào lại.

Natsumi mang khăn ướt đến cho Yukawa.

“Chào chú ạ. Cháu mang cho chú mấy món như mọi khi nhé?”

“Ừ, cho chú mấy món mọi khi chú hay gọi. À, thêm chai bia nữa nhé.”

“Vâng.” Natsumi nói rồi đi về phía bếp.

Vừa một mình ăn cơm, Tomoya vừa suy ngẫm ý nghĩa thực sự của những lời Namiki mới nói với cậu. Cậu vẫn nghĩ câu nói ấy chắc chắn có ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó.

Yukawa đang nói chuyện với Natsumi ở bàn bên cạnh. Hình như anh đang nhờ Natsumi hướng dẫn về buổi lễ diễu hành. Natsumi đáp phải tới giữ chỗ trước ít nhất là tiếng rưỡi.

Hơn 7 giờ tối một chút, Tomoya rời khỏi quán Namikiya. Những ý nghĩ vẩn vơ vẫn còn vương vấn trong đầu khiến bước chân cậu nặng nề hơn hẳn.

Vừa cất bước, cậu liền nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi “Takagaki.” Giọng nói nghe quen quen. Cậu dùng bước, nhìn xung quanh.

“Tôi ở đây.” Người này lại nói tiếp.

Giọng nói phát ra từ ghế lái chiếc xe sedan đậu bên cạnh. Cậu biết rõ người ngồi trên đó. Đó là chú Tojima, khách quen của quán Namikiya.

Tomoya lại gần, hỏi “Có chuyện gì thế ạ?”

“Giờ cậu có rảnh không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”

“… Chuyện gì vậy chứ?”

“Đương nhiên là…” Tojima liếm môi, sau khi liếc nhìn thật nhanh về phía quán Namikiya, anh ngước nhìn Tomoya lần nữa. “Chuyện về Hasunuma. Nếu cậu vẫn còn nhớ tới Saori thì tôi mới nói.”

Tomoya hít một hơi sâu.

“Xin chú nói cho cháu nghe ạ.”

“Thế thì lên ghế trợ lái ngồi đi.”

“Vâng.”

Tomoya vòng sang phía bên kia xe. Tiếng trống ngực của cậu nhanh hơn hẳn.

* * *

Lúc cậu về tới nhà, đồng hồ chỉ gần 10 giờ tối. Bà Rie đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi, nhưng khi Tomoya về bà liền cầm lấy điều khiển tắt ti vi đi.

“Con về muộn thế.”

“Dạ, hôm nay con nói chuyện hơi lâu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Nhiều chuyện lắm. Hôm nay quán có nhiều khách quen mà con biết.”

“Thế chuyện tên hung thủ đó là sao? Sao gã lại tới Kikuno này?”

“Con không biết. Mọi người đều tức giận lắm.”

Cậu định về phòng mình, bà Rie liền gọi “Tomoya.”

“Saori sẽ không trở lại đâu.”

“Thế thì sao ạ?”

“Con đừng tới quán Namikiya nữa được không? Không phải tới đó chỉ khiến con nhớ lại những ký ức đau buồn thôi sao?”

Tomoya không đáp, cậu ra khỏi phòng khách. Vào tới phòng mình, cậu cởi áo com lê, tháo cà vạt rồi cứ thế nằm lăn ra giường.

Cậu ngẫm lại cuộc nói chuyện với Tojima. Nội dung câu chuyện đã khiến cậu hết sức kinh ngạc. Nếu mẹ cậu biết được, bà sẽ trợn mắt lên phản đối ngay. Chắc chắn bà sẽ van nài cậu từ bỏ ý định đó.

Giờ cậu đã hiểu vì sao Namiki nói những lời đó với cậu trong quán. Namiki biết Tojima sẽ nhờ cậu trợ giúp, nên đã ngầm bảo cậu rằng không cần miễn cưỡng nhận lời, cứ từ chối cũng được. Namiki nói dù cậu có làm thế, anh cũng sẽ không nghĩ cậu là kẻ bạc tình.

Nhưng Tomoya đã lập tức trả lời Tojima. Cậu nói rất muốn được giúp sức.

Bởi cậu nghĩ nếu chạy trốn khỏi việc này, có lẽ cả đời cậu sẽ sống trong hối hận mất.