← Quay lại trang sách

Chương 14

Hôm nay là một ngày Chủ nhật đặc biệt đối với khu phố mua sắm Kikuno, vẫn còn sớm mà Natsumi đã thấy ngoài đường tấp nập người qua kẻ lại. Mới hơn 10 giờ sáng một chút, khoảng 1 tiếng nữa buổi diễu hành mới bắt đầu. Có lẽ mọi người đều đang đi loanh quanh xem chỗ nào đẹp để xí trước.

“Thật may là thời tiết đẹp.” Natsumi nghe thấy tiếng Machiko ở phía sau.

Natsumi ngoảnh đầu lại, gật đầu:

“Vâng. Nếu trời mưa thì phụ lòng các anh chị chuẩn bị cho buổi lễ quá.”

“Con nói phải.” Machiko gật đầu, đoạn đi vào trong bếp. Chị vào đó để giúp chồng sơ chế thực phẩm. Ngày thường họ chỉ mở cửa vào buổi tối, nhưng vào cuối tuần họ mở quán cả vào buổi trưa.

Natsumi nhìn thấy bóng người bên ngoài cánh cửa lưới gỗ. Người mở cánh cửa ra quả nhiên là người cô đang nghĩ tới.

“Mấy công ty đường sắt thật chẳng biết ý gì cả!” Bên ngoài khoác chiếc áo khoác ngắn màu xanh lục đậm, Yukawa nói với giọng khó chịu. “Những ngày như hôm nay lẽ ra họ phải tăng số tàu chạy lên mới đúng.”

“Tàu đông lắm à chú?”

Yukawa gật đầu với vẻ mặt chán nản.

“Chật như nêm. Chưa nói tới ngồi, riêng việc đứng thẳng lưng cũng đã khó khăn rồi. Chú thậm chí phải giơ hai tay lên đầu để không bị nhầm là kẻ sàm sỡ trên tàu đấy.”

“Nghe vất vả quá ạ.” Natsumi bật cười.

“Xem ra lễ hội đông vui hơn chú tưởng. Người ta bắt đầu tranh nhau chỗ đứng chụp ảnh bên lề đường rồi.”

“Vâng. Có lẽ chú cháu mình cũng nên đi sớm ạ.” Natsumi đứng lên, khoác chiếc áo có mũ vắt ở lưng ghế bên cạnh lên người. “Mẹ ơi, con đi đây ạ.”

Machiko từ quầy thu ngân trong khu bếp ló đầu ra. “Ừ con đi đi.

Thầy Yukawa đi chơi vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn chị. Tối nay tôi lại tới.” Yukawa quay đầu về phía bếp, tươi cười nói.

Cạnh tường dựa hai chiếc ghế gập bằng gỗ. Natsumi đưa cho Yukawa một cái.

“Chú cầm lấy một cái đi ạ.”

“Ồ.” Yukawa nhận lấy chiếc ghế, gật gù vẻ tán đồng. “Sáng kiến hay thật. Được ngồi xem thì đỡ quá.”

“Tiếc là mọi chuyện không dễ dàng vậy đâu chú.”

“Ý cháu là sao?” Yukawa chau mày lại khó hiểu.

“Lát nữa chú sẽ biết. Nào, chúng ta đi thôi.” Natsumi cũng cầm chiếc ghế còn lại lên.

Giây phút bước chân ra khỏi quán, họ suýt thì đâm phải một người đàn ông cầm theo máy ảnh. Vỉa hè ở đoạn này khá rộng, nhưng mọi người đã túm lại thành từng nhóm đông bên lề đường nên phạm vi đi lại bị thu hęp.

“Ôi trời, chẳng khác nào lễ hội ở chùa nhỉ?” Vừa đi Yukawa vừa than vãn. “Với tình hình này thì những chỗ dễ quan sát chắc đã bị chiếm hết cả rồi.”

“Các ngách nhỏ bên đường thì có khi như vậy thật. Năm nào cũng đông vui nhộn nhịp thế này đấy ạ. Các tiết mục còn chưa kết thúc, người ta đã thi nhau đăng ảnh lên các trang mạng xã hội rồi. Cháu nghe nói có cả những người tới đây ngủ từ tối qua để giữ chỗ đẹp, hòng chụp được những bức ảnh chất lượng nhất đấy ạ.”

“Thế à? Trên đời này nhiều người có sở thích lạ thật đấy.”

“Vì lễ hội này thực sự đặc sắc mà. Lát chú xem rồi sẽ hiểu thôi.”

“Ừ, chú vẫn háo hức chờ xem đây.”

Họ lách qua đám đông để đi về phía trước. Một lúc sau, hai người ra tới một ngã tư lớn. Ngay cả con đường cắt ngang qua hôm nay cũng bị cấm lưu thông.

Tới gần tòa nhà nằm ở góc đường, Natsumi mở ghế gấp ra, đặt nó xuống cạnh tường.

“Chú cũng đặt ghế xuống bên cạnh đi ạ.”

“Mở ra thế này hả?”

Nhìn Yukawa đặt ghế xuống, Natsumi nói “OK rồi ạ”, đoạn ngồi xuống ghế mình.

“Ngồi đây có nhìn thấy gì không đấy?” Yukawa cũng ngồi xuống ghế, ngờ vực hỏi. “Chú thấy nhiều người đi lại trước mặt quá. Rồi đến khi buổi diễu hành bắt đầu, chắc chắn khán giả sẽ còn đông hơn? Nếu mọi người không ngồi xuống thì ta khó mà trông thấy gì.”

“Người đứng hàng đầu tiên sẽ được yêu cầu cúi xuống thấp nhất có thể, nhưng hàng sau thì không chú lạ. Trái lại mọi người còn cố vươn người ra cơ.”

“Thế thì ta xem thế nào được.”

“Không sao đâu, chú cứ tin cháu đi.”

Mỗi lúc khán giả lại đổ về đông hơn. Số người Cosplay cũng nhiều. Bởi trên trang chính thức của lễ hội có ghi “Hoan nghênh mọi người cosplay và tới tham dự lễ diễu hành”. Trong số đó có cả những người mặc những bộ đồ cosplay được may vô cùng công phu, vừa tới nơi họ liền lao vào chụp ảnh ngay.

“Chú biết hỏi lúc này thật không thích hợp, nhưng sau hôm đó gã đàn ông kia có tới quán nhà cháu nữa không vậy?” Yukawa hỏi.

“Ý chú là ai cơ ạ?”

“Là cái gã không mời mà đột nhiên tới quán Namikiya nhà cháu, cái gã bị nghi ngờ đã giết chị gái cháu ấy.”

“À…”

“Sau khi bị bố cháu đuổi đi, gã nói sẽ quay lại. Thế gã đã quay lại lần nào chưa?”

“Dạ chưa, từ hôm đó cháu không thấy gã nữa.”

“Thế à? Vậy tốt rồi. Xin lỗi vì đã khiến cháu nhớ lại chuyện khó chịu ấy nhé.”

“Không sao ạ.” Dù lắc đầu, Natsumi vẫn biết gương mặt mình đang cứng đờ lại.

Sự thật là mỗi lần nghĩ tới Hasunuma, lòng cô lại trở nên nặng nề. Khi biết gã đang ở rất gần, nỗi sợ hãi rằng gã đến để trả thù cho việc mình bị bắt giam còn lớn hơn cả nỗi căm hận vốn luôn hiện hữu trong lòng Natsumi. Có lẽ Machiko cũng nghĩ vậy nên đã dặn Natsumi cố gắng không đi đâu một mình. Chắc hẳn chị nghĩ nếu có ai đó đang bị gã nhắm tới để trả thù thì người đó chỉ có thể là Natsumi.

Natsumi không biết chi tiết tại sao đã được thả tự do, tại sao gã không bị tống giam. Nỗi căm hận, sự tức giận đối với gã chưa từng phai nhạt trong lòng cô. Nhưng cô cũng dần mệt mỏi sau những ngày chỉ biết bực bội trước sự bất công ấy. Natsumi cảm thấy, nếu việc không thể trừng phạt gã là một sự thật bất di bất dịch, thì gia đình cô nên chấp nhận điều đó, và thay vì cứ nặng lòng với quá khứ, họ nên hướng về tương lai để có thể sống tiếp, như vậy có lẽ sẽ hợp lý, mà nói đúng ra là dễ chịu hơn.

Nếu không thể trừng phạt gã, chí ít cô cũng mong gã hãy đi đâu đó thật xa, để cô quên đi sự tồn tại của gã. Đó là suy nghĩ thật sự trong lòng Natsumi.

Tiếng súng hiệu vang lên kéo cô trở về với thực tại. Cuộc diễu hành sắp bắt đầu. Xung quanh họ người đông nườm nượp, việc đi lại có vẻ khá khó khăn.

Một lúc sau, có tiếng nhạc từ xa vẳng tới. Nhóm trình diễn đầu tiên đang tới gần. Khán giả bắt đầu cố rướn người, vươn cổ lên thật cao.

“Chú ơi, đứng lên đi ạ.” Natsumi đứng lên, vỗ vai Yukawa. Rồi cô bước lên đứng trên ghế, chân vẫn đi giày.

“Ồ, chú không nghĩ ra cách này đấy!” Yukawa liền làm theo Natsumi. “Hóa ra có thể dùng ghế để làm bậc đúng. Chà, giờ thì có thể ngắm rõ hơn rồi.”

Anh nhìn về phía xa xa, ánh nhìn vượt trên đầu những người khác. Một đoàn người khoác trên mình những bộ trang phục rực rỡ sắc màu đang cất bước hòa theo điệu nhạc, chậm rãi tiến lại gần.

Natsumi lấy mảnh giấy đã được gập nhỏ lại trong túi quần jeans ra.

Đó là tờ chương trình diễu hành, bên trong ghi thứ tự trình diễn của các nhóm.

“Đây là nhóm đến từ thành phố Kobe của tỉnh Hyogo.” Natsumi nói. “Năm ngoái họ về nhì. Màn trình diễn của họ khi đó là tác phẩm Nghìn l ẻ m ộ t đêm. Năm nay là vở Ng ườ i đ ẹ p và quái v ậ t chú ạ.”

Nhóm trình diễn đã đi tới ngay trước mặt. Những người hóa trang thành cốc chén, bàn ghế đi phía trước. Những bộ đồ có vẻ rất xịn, trông không hề rẻ tiền chút nào. Theo sau họ, hai nhân vật chính xuất hiện. Bộ đồ quái thú mang tới cảm giác choáng ngợp. Trang phục của nữ chính thật diễm lệ, hơn thế người đảm trách vai này cũng xinh đẹp vượt trội.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, các thành viên nhóm chỉ giơ tay vẫy vẫy khán giả, nhưng khi tới giữa ngã tư, người đẹp và quái vật bắt đầu khiêu vũ. Những người đóng vai cốc chén, bàn ghế thì chơi nhạc quanh họ. Một cảnh nổi tiếng trong phim hoạt hình. Khán giả tứ phía reo lên tán thưởng.

“Đẹp quá!” Đứng cạnh Natsumi, Yukawa nói. “Màn trình diễn thú vị hơn chú tưởng đấy.”

“Cháu biết mà!”

“Chú chỉ thấy thắc mắc một chuyện.

“Gì thế ạ?”

“Đó là bản quyền. Theo như những gì chú thấy, vở Ng ườ i đ ẹ p và quái v ậ t này giống hệt phim hoạt hình của Disney. Họ đã xin phép Disney chưa nhỉ?”

“Cháu có nên nói ra không đây?”

Yukawa quay gương mặt đầy vẻ khó hiểu về phía Natsumi.

“Ý cháu là sao?”

“Vấn đề này mơ hồ lắm chú ạ. Vở diễn năm ngoái của nhóm này là Nghìn l ẻ m ộ t đêm, nói thẳng ra thì vở đó tái hiện lại y nguyên các cảnh trong bộ phim Aladin và cây đèn th ầ n của Disney. Họ dùng cả phần âm nhạc trong phim nữa. Cháu nghĩ họ không xin phép đâu.”

“Như vậy cũng được à?”

“Cháu không biết nữa.” Natsumi nghiêng đầu. ”

“Thỉnh thoảng chuyện này lại được đem ra tranh luận. Họ cũng thừa nhận là nếu nói cho công bằng thì việc này là không đúng, nhưng mọi người biểu diễn cũng không vì mục đích kinh doanh, vả lại như trong lễ hội Halloween nhiều trường hợp vẫn được phép làm như vậy, thế nên thị trấn Kikuno, đơn vị đứng ra tổ chức lễ hội, quyết định để tùy các nhóm ạ.”

“Thế nhóm chủ nhà thì thế nào? Có nhóm đại diện thị trấn tham dự cuộc diễu hành đúng không?”

“Những vở diễn của nhóm Kikuno đều được giới hạn trong các tác phẩm không có bản quyền. Ví dụ như truyện cổ tích, truyện đồng dao. Hoặc những tác phẩm mà tác giả đã mất từ lâu, đã hết thời gian bản quyền. Năm ngoái họ diễn các cảnh trong truyện Nàng tiên trong ố ng tre đấy ạ.”

“Còn năm nay?”

Natsumi nhìn xuống từ chương trình.

“Là tác phẩm Đ ả o gi ấ u vàng ạ.”

“Truyện của Robert Louis Stevenson à? Háo hức ghê. Khi nào tới lượt họ vậy?”

“Nhóm Kikuno luôn trình diễn sau cùng ạ. Theo tờ lịch trình này thì họ sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều nay.”

“2 giờ cơ à? Chúng ta sẽ duy trì tư thế này tới tận lúc đó sao?”

“Nếu mệt chú có thể ngồi xuống nghỉ. Ghế được làm ra vốn để dùng vào việc đó mà.”

“… Ừ nhỉ?”

Sau đó, một vài nhóm trình diễn đi qua trước mắt họ. Hầu hết đều là những nhân vật hoạt hình nổi tiếng. Tuy những màn trình diễn này có thể sẽ bị coi là vi phạm bản quyền như lời Yukawa nói nhưng Natsumi thực sự muốn tin rằng tác giả của những bản gốc sẽ mỉm cười cho phép họ. Bởi màn trình diễn của nhóm nào cũng rất hoàn thiện và còn đầy nhiệt huyết nữa.

Điện thoại của Natsumi báo có cuộc gọi đến. Người gọi là Machiko. Nhìn giờ, cô giật mình. Đã quá 12 giờ.

“Xin lỗi chú, cháu phải về quán một lúc.” Natsumi nói như quát lên. Bởi chiếc xe tạo hiệu ứng tiếng động của một nhóm hóa trang đang đi qua chỗ họ. “Cháu sẽ quay lại trước 2 giờ chiều.”

Thấy Yukawa gật đầu, Natsumi liền bước xuống khỏi ghế.

Về tới nơi Natsumi đã thấy có ba nhóm khách đang ngồi trong quán. Bị Machiko lúc bấy giờ đang làm chân phục vụ lườm với ánh mắt quở trách, Natsumi nhún vai, thè luõi.

Ngoài cửa quán, tiếng nhạc rộn ràng vẫn tiếp tục văng vẳng vào bên trong. Rất nhiều thể loại nhạc, từ ca khúc chủ đề của phim hoạt hình tới đồng dao, nhạc cổ điển vv… Nghĩ tới việc rất nhiều người đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho sự kiện ngày hôm nay, là người sống ở thị trấn này, Natsumi không khỏi tự hào sung sướng.

Khách cứ thay nhau ra vào không ngớt. Nghe họ nói chuyện thì có vẻ họ tới chỉ để xem màn trình diễn của một nhóm nào đó, giờ nhóm đó đã diễn xong nên họ quyết định đi ăn cơm. Rất nhiều người uống bia dù lúc đó là giữa trưa.

1 rưỡi chiều quán sẽ ngừng nhận món, Natsumi tính sau đó sẽ quay lại chỗ Yukawa, nhưng rồi ngay trước giờ nghỉ, một vị khách mới lại đến. Đó là một phụ nữ trung niên mập mạp, bước vào quán một mình.

“Xin lỗi, quán còn nhận khách không vậy?”

“Dạ có ạ, nhưng tới giờ ngưng nhận món rồi ạ.” “Không sao, tôi sẽ chọn món ngay.”

Người phụ nữ vừa ngồi xuống liền gọi ngay hàu tẩm bột chiên và vài món ăn khác. Nhìn vị khách nọ gọi món trôi chảy không cần nhìn thực đơn, Natsumi đoán người này đã tới quán nhà mình nhiều lần rồi. Nhưng Natsumi lại không thấy quen mặt chút nào.

Sau khi báo cho Machiko đang ở trong bếp các món khách gọi, Natsumi bảo, “Con quay lại chỗ chú Yukawa mẹ nhé”. Nói xong Natsumi rời khỏi quán.

Cuộc diễu hành đang tới màn cao trào. Vừa liếc những nhân vật trong bộ phim hoạt hình về rôbốt đang hùng dũng bước đi, Natsumi vừa dáo dác tìm Yukawa.

Yukawa đang đứng trên ghế, dùng điện thoại chụp ảnh. Vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc này trông thật ngố. “Chú có vẻ thích buổi lễ nhỉ?” Vừa đứng lên ghế Natsumi vừa nói.

“Chú thấy mở mang tầm mắt nhiều hơn là thích.” Yukawa lấy ngón tay đẩy gọng kính lên cao. “Tuy ý tưởng là tái hiện lại những cảnh nổi bật trong các câu chuyện, nhưng mỗi người lại có một cách nhìn nhận về cảnh nổi bật khác nhau. Khi nãy có hai nhóm liền nhau cùng tái hiện lại một bộ phim hoạt hình, nhưng họ đã tái hiện những cảnh hoàn toàn khác nhau. Thực sự rất thú vị.”

Natsumi kinh ngạc nhìn nhà nghiên cứu vật lý.

“Chú thấy hứng thú vì chuyện đó ư?”

Sau đó, một vài nhóm nữa lại đi qua trước mặt hai người. Hồi đầu, số nhóm tham gia khá ít, trang phục của các nhóm cũng rẻ tiền, nhưng sau mỗi năm, số nhóm mặc đồ rực rỡ, diễm lệ ngày càng nhiều hơn.

“Tiếp theo là nhóm cuối rồi. Là nhóm Kikuno đó chú.” Đọc lại từ chương trình, Natsumi thông báo.

Có tiếng nhạc từ xa vọng tới. Tiếng reo hò cổ vũ, tiếng vỗ tay dường như cũng to hơn.

Lát sau họ nhìn thấy một thứ gì đó khá lớn đang tiến lại gần.

Natsumi tròn mắt ngạc nhiên. Đó là một con thuyền. Một chiếc kiệu lớn mô phỏng một con thuyền gỗ cũ. Bên trên có mấy tên hải tặc.

“Tuyệt quá! Không ngờ họ cất công làm cả thứ đó!” Phương châm của nhóm Kikuno là không chỉ trang phục mà ngay cả các đạo cụ diễn lớn nhỏ cũng phải được giữ bí mật đến phút cuối, chỉ rất ít người được trông thấy. Gương mặt đầy tự hào của Miyazawa Maya, trưởng ban tổ chức, như hiện ra trước mắt Natsumi.

Theo sau con thuyền, một chiếc bản đồ lớn chỉ nơi cất giấu kho báu xuất hiện. Phía sau nữa là một số hòm kho báu. Nắp hòm để mở, vàng bạc kho báu bên trong đầy ắp như sắp tràn ra. Những người đóng vai hải tặc thay phiên nhau đẩy những chiếc hòm châu báu đi qua.

Tới giữa ngã tư đường, con thuyền vừa dừng lại, hải tặc trên và xung quanh thuyền bắt đầu đánh nhau. Họ đang tái hiện lại một cảnh nổi tiếng trong tác phẩm. Có vẻ họ đã luyện tập nhiều lần, diễn xuất của họ rất ăn ý. Không lâu sau họ bắt đầu tranh cướp các hòm châu báu. Động tác của họ đầy quyết liệt, tiếng những chiếc hòm va vào nhau cũng rất mạnh mẽ.

Sau một hồi giao chiến, nhóm tiếp tục tiến về phía trước. Có những diễn viên còn đang thở hổn hển. Họ diễn với trang phục nặng nề trên người nên hẳn là rất tốn sức.

Sau khi đoàn hải tặc đi qua, lần này một quả bóng bay khổng lồ màu xanh nước biển xuất hiện cùng tiếng nhạc. Đó cũng chính là ca khúc chủ đề của cuộc diễu hành, và người viết ra nó không ai khác chính là Niikura Naoki.

“Cái kia là gì vậy?” Yukawa hỏi. “Quái vật ếch à?”

Natsumi bật cười lớn. Cô biết Yukawa đang hỏi về quả bóng bay.

“Nhìn nó đúng là giống con ếch thật, nhưng thực ra nó là một sinh vật giả tưởng. Chỗ giống đôi mắt lại là đôi tai, chỗ nhìn tưởng lỗ mũi thì lại là con mắt. Nó là linh vật được tạo ra riêng cho cuộc diễu hành này. Tên nó là Kikunon, từ khoảng 4 năm trước nó bắt đầu xuất hiện ở cuối buổi diễu hành để khép lại chương trình.”

“Ồ, Kikunon à. Riêng việc thổi được nó lên cũng có vẻ vất vả rồi.”

Yukawa nói, giọng anh điềm tĩnh lạ thường.

Chiều dài của quả bóng phải tới 10 mét. Người ta thổi khí heli vào đó nên quả bóng bay được, và để giữ nó khỏi bay đi mất, họ buộc dây thừng vào một số điểm trên quả bóng, rồi những người xung quanh vừa cầm dây thừng vừa bước đi.

“Ôi, thế là cuộc diễu hành năm nay cũng kết thúc mất rồi.” Nhìn theo quả bóng đi xa dần, Natsumi bước xuống khỏi ghế. Cô bật điện thoại để xem giờ, đã quá 3 giờ một chút.

“Cháu nghĩ phải 2 tiếng nữa mới công bố kết quả. Không biết năm nay nhóm nào sẽ về nhất nhỉ? Chú Yukawa xem tất cả các nhóm rồi đúng không? Nhóm nào hay nhất ạ?”

Yukawa đang xem điện thoại. Có vẻ anh đang kiểm tra lại các video mình vừa quay.

“Nhóm nào cũng xuất sắc, những cá nhân chú thấy nhóm Cô bé đ ế n t ừ vùng núi Alps là hay nhất.”

“Cô bé đ ế n t ừ vùng núi Alps? Có nhóm trình diễn tác phẩm này ạ?”

“Trong phần trình diễn có xuất hiện một chiếc xích đu lớn. Phải dũng cảm lắm mới dám bước lên chiếc xích đu ấy đấy. Thật đáng nể.”

Natsumi cau mày, nghiêng đầu. Cô không hình dung ra được phần trình diễn ấy như thế nào.

Đúng lúc định mở miệng hỏi chi tiết hơn thì có cuộc gọi tới điện thoại của Natsumi. Số hiển thị trên đó là số điện thoại cố định của quán Namikiya.

“Dạ.” Natsumi bắt máy.

“Natsumi? Con đang ở đâu đấy?” Machiko hỏi.

“Con đang ở ngã tư khu phố số 4 xem diễu hành cùng chú Yukawa ạ. Buổi diễu hành vừa kết thúc xong.

“Giờ con về nhà ngay được không? Vừa có chuyện xảy ra.”

“Ủa? Có chuyện gì thế mẹ?” Một dự cảm không lành xẹt qua lồng ngực Natsumi. Gương mặt Hasunama hiện lên trong đầu cô. Gã lại đến quán chăng?

“Khách của quán tự nhiên không khỏe.” Câu trả lời của Machiko hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Natsumi.

“Khách nào ạ?”

“Người vào quán sau cùng, dáng hơi mập mập ấy.”

A, Natsumi nhớ ra.

“Là bác gái gọi món hàu chiên.”

“Ừ. Sau khi ăn xong một lúc, bác ta vào toilet rồi ở trong đó mãi.

Tới lúc đi ra, bác ta bảo bụng bị đau quằn quại.”

“Trời, liệu có phải do hàu không mẹ nhỉ?”

“Mẹ đã chiên rất kỹ nên chắc chắn không thể đau bụng vì hàu được, nhưng bố mẹ vẫn quyết định đưa bác ấy tới bệnh viện khám, bố lấy xe chở bác ấy đi rồi.”

“Thế mà con không biết gì cả. Bố mẹ vất vả quá.”

“Con về luôn được không? Mẹ cũng muốn tới bệnh viện xem tình hình thế nào, nhưng đồ bán buổi tối lại đang nấu dở trên bếp, không thể tắt giữa chừng được.”

“Dạ vâng ạ.”

Natsumi ngắt máy, kể sự tình cho Yukawa nghe. Anh chớp chớp mắt phía sau cặp kính không viền.

“Nghe gay go quá nhỉ? Cháu mau về đi. Lát nữa chú xách cả hai cái ghế về cho.”

“Thật ạ? Cảm ơn chú ạ. Vậy hẹn gặp chú sau nhé.” Natsumi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Về tới quán, Machiko đã chuẩn bị xong xuôi để tới bệnh viện.

Natsumi hỏi thăm tình hình, Machiko đáp.

“Mẹ không hiểu tại sao lại thế. Trước mắt mẹ cứ tới bệnh viện xem sao. Bếp vẫn để lửa, nhưng con cứ để mặc nó đấy, không cần động tới đâu. À, nhân tiện, con rửa nốt bát đũa giúp mẹ nhé.”

Trong bếp, xoong nồi bát đũa bản chất như núi. Natsumi thở dài, đưa tay với lấy chiếc tạp dề treo trên tường.

Khoảng 2 tiếng sau, Yutaro và Machiko cùng nhau về tới nhà. Vẻ mặt hai người đều không tươi tỉnh, Natsumi nghĩ chắc đã có chuyện không hay gì đó, nhưng khi hỏi thì Machiko lại đáp. “Rốt cuộc chẳng có gì nghiêm trọng cả. Lúc bố con dẫn bác ấy tới viện, bác ấy vẫn rên rỉ kêu đau, nhưng nghe nói một lúc sau bác ấy đỡ dần. Mẹ tới nơi đúng lúc bác ấy từ phòng khám bước ra, mẹ nghe mà nhẹ cả người.

Có vẻ bác ấy tự nhiên không được khỏe thôi. Bác ấy đã xin lỗi vì làm bố mẹ lo lắng.”

“Thế ạ? May quá! Con đã nghĩ nếu là ngộ độc thực phẩm thì chúng ta biết phải làm sao chứ.”

“Ừ. Chẳng hiểu sao tự nhiên lại vậy nữa.” Machiko nghiêng đầu thắc mắc.

“Con không biết bác ấy, bác ấy hay đến quán nhà mình à mẹ?”

“Đâu có.” Machiko lắc đầu.

“Mẹ nghĩ đây là lần đầu bác ấy đến. Bố con cũng bảo không biết bác ấy.”

“Bác ấy tên gì ạ?”

“Bác ta bảo tên là Yamada.” Yutaro nói nhỏ. “May là không có gì nghiêm trọng, thế là tốt rồi.”

Nói rồi anh đi vào bếp. Có lẽ anh đã rất căng thẳng. Lúc này trông anh có vẻ nhẹ nhõm.

Có tin nhắn gửi tới điện thoại của Natsumi. Là tin nhắn của Yukawa. Nội dung hỏi thăm tình hình ra sao. Có lẽ Yukawa cũng lo lắng cho gia đình cô.

“Không có vấn đề gì rồi ạ.” Natsumi trả lời.

5 giờ rưỡi chiều, họ mở quán. Lúc Natsumi ra ngoài thay tấm biển “Đang chuẩn bị” sang tấm biển “Đang mở cửa”, chợt cô nghe thấy tiếng nói sau lưng, “Chú đến sớm quá rồi chăng?” Yukawa đứng đó, tay cầm hai chiếc ghế gấp.

“Không sao ạ. Cảm ơn chú đã mang ghế về giúp cháu.”

Nói rồi cô bé mở cửa, mời Yukawa vào trong.

“May là khách hàng nhà cháu không sao.” Vừa ngồi xuống ghế, Yukawa liền nói.

“Dạ vâng. Khi nãy cháu cứ tưởng người bên y tế cộng đồng tìm tới, làm cháu run quá.”

“Ừ, ngộ độc thực phẩm là vấn đề trí mạng đối với các nhà hàng ăn uống mà.” Nói rồi Yukawa dựng một ngón tay lên. “Trước tiên cho chú một bia nhé. Với cả…”

“Với cả món nướng tổng hợp đúng không ạ? Cháu biết rồi ạ.”

Natsumi đặt chiếc khăn ướt trước mặt Yukawa rồi đi vào trong bếp.

Hơn 6 giờ chiều, Tojima, vợ chồng Niikura cùng Takagaki Tomoya, những khách quen của quán lần lượt xuất hiện. Mọi người đều hào hứng nói về buổi diễu hành hóa trang. Nhóm về nhất chính là nhóm tái hiện lại tác phẩm Cô bé đ ế n t ừ núi Alps. Natsumi và Yukawa nhìn nhau, anh nâng bia lên uống vẻ mãn nguyện.

Một lúc sau Miyazawa Maya cũng xuất hiện cùng hai thanh niên trẻ. Lát nữa có buổi tổng kết lễ hội, trước đó họ muốn ăn bữa tối no nê đã. Nhóm Kikuno đứng thứ tư, trông họ có vẻ tiếc nuối.

“Màn trình diễn của anh chị hay lắm.” Vừa bưng đồ ăn tới bàn bọn họ, Natsumi vừa khen. “Chiếc thuyền trông rất thật, các anh hải tặc cũng tái hiện rất khéo không khí tác phẩm ạ.”

“Chú cũng thấy thế, màn trình diễn rất thành công. Mấy đứa giỏi lắm.” Như nghe được cuộc trò chuyện, Tojima ngồi cách đó một chút liền lên tiếng. Những người khác cũng gật gù đồng tình.

“Cảm ơn chú. Nghe chú khen vậy, cháu thấy đỡ nặng nề rồi. Nào, chúng ta cạn chén thôi!” Sau câu kêu gọi của Miyazawa Maya, ba chiếc cốc trên bàn chụm vào nhau.

Một lúc sau, một thanh niên khác cũng cùng nhóm Kikuno xuất hiện. Nét mặt cậu ta không hiểu sao trong có vẻ căng thẳng. Cậu ta ngồi xuống bàn Miyazawa Maya.

“Sao cậu tới muộn thế? Nãy giờ làm gì vậy?” Vừa rót bia cho cậu ta, Miyazawa vừa hỏi.

“Dạ, em có việc sang thị trấn bên cạnh, lúc về thấy chỗ nọ xe cảnh sát đậu nhiều quá nên em tạt vào xem có chuyện gì.” Cậu thanh niên trẻ cầm cốc bia trên tay, trả lời. “Cái chỗ ven sông mà nhiều nhà kho ấy ạ. Thế rồi…”

Giọng nói của cậu ta càng lúc càng lí nhí, Natsumi không nghe tiếp được nữa.

“Cái gì? Cậu nói thật chứ?” Miyazawa Maya lớn tiếng hỏi.

“Em nghĩ là thật. Em tình cờ nghe được cảnh sát nói chuyện với nhau như vậy.”

Miyazawa Maya ngước nhìn Natsumi. Sau một chút bối rối, cô cất tiếng.

“Hasunama chết rồi.”