Chương 15
Anh không tin vào tai mình. Anh nghĩ không thể như thế được, nhưng Mamiya không phải kiểu người nói đùa những chuyện như thế.
“Đúng là Hasunuma chứ ạ?” Bàn tay cầm điện thoại di động của Kusanagi bóp chặt lại.
“Cảnh sát Kikuno đang xác minh, chắc là không sai đâu. Có điều, hình như chưa biết nguyên nhân cái chết có phải do bị giết hay không. Thế nên vẫn chưa có quyết định lập chuyên án điều tra.”
“Địa điểm ở đâu ạ?”
“Trong phòng của đồng nghiệp cũ ở công ty nơi gã từng làm việc trước đây.”
“À…” Kusanagi gật gù.
“Tôi có nghe chuyện này từ trung sĩ Muto thuộc Phòng Cảnh sát Kikuno rồi. Anh ấy bảo Hasunama bị đuổi khỏi căn hộ thuê ở Edogawa nên đã chuyển tới sống cùng người bạn cũ.”
“Nghe nói người phát hiện ra thi thể Hasunama chính là người đồng nghiệp cũ đó.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Giờ tôi sẽ tới đó ngay.” Kusanagi đứng dậy khỏi bàn ăn trong căn hộ của mình. Đĩa mì Ý đang ăn dở đặt trên bàn còn lại hơn một nửa. “Nếu làm rõ được gã chết do bị giết thì xin hãy giao vụ này cho đội của tội phụ trách. Được không ạ?”
“Tôi định như thế nên mới gọi cho anh. Có điều…” Anh nghe thấy tiếng thở ra. “Hãy điều tra thật thận trọng giúp tôi đấy.”
“Tôi hiểu ạ.”
Anh ngắt điện thoại, cầm đĩa mì Ý lên. Anh bước vào bếp, gạt chỗ mì Ý trong đĩa vào túi đựng rác thực phẩm.
Ra khỏi nhà, anh gọi taxi chạy về phía Kikuno. Ngồi trên xe, anh gọi cho cấp dưới là Kishitani và Utsumi Kaoru. Utsumi Kaoru hỏi mình có thể tới hiện trường được không, anh đáp cô có thể tới nếu muốn.
Anh gọi cho Muto ở Phòng Cảnh sát Kikuno. Vừa nghe máy, anh ta đã vào đề ngay.
“Anh nghe chuyện Hasunama chưa ạ?”
“Tôi vừa nghe xong. Thật bất ngờ.”
“Tôi cũng vậy. Sự việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.”
“Giờ tôi đang tới đó, anh có thể cho tôi xem hiện trường được không?”
“Sau khi khám nghiệm hiện trường xong thì không vấn đề gì ạ.
Tôi cũng đang ở gần hiện trường. Tôi sẽ gửi dữ liệu định vị cụ thể, anh có thể tới thẳng chỗ tôi không?”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi ngắt điện thoại một lúc, một tin nhắn được gửi tới. Nhìn bản đồ, có vẻ đó không phải khu dân cư. Anh nhớ ra trước đây Muto từng bảo nơi đó là văn phòng quản lý của nhà kho.
Vào tới thị trấn Kikuno, Kusanagi chỉ điểm đến cụ thể cho tài xế.
Một lúc sau, những chiếc đèn đỏ của xe cảnh sát đã ở ngay trước mặt. Có vẻ khá nhiều xe cảnh sát đang đậu ở đây.
“Bác tài ơi, dừng ở đây giúp tôi.”
Anh bước xuống xe, vừa nhìn xung quanh vừa tiến lại gần hiện trường. Nhà kho và các công xưởng nhỏ xếp thành hàng bên đường, không thấy nhà ở hay hàng quán gì. Có lẽ cảnh sát Kikuno đã tỏa ra để lấy lời khai của người dân xung quanh, nhưng Kusanagi nghĩ rất khó để thu được thông tin hữu ích.
Xung quanh nhà kho có vẻ là hiện trường vụ án đã được chăng dây phong tỏa, một số cảnh sát đứng canh bên ngoài. Kusanagi trình huy hiệu cảnh sát cho một trong những cảnh sát đứng cạnh đó.
“Tôi là Kusanagi. Có trung sĩ Muto ở đây không?”
“Anh chờ một chút ạ.
Viên cảnh sát trẻ dùng máy bộ đàm gọi đi đâu đó, sau đó anh ta quay sang bảo Kusanagi, “Anh ấy bảo anh chờ một lát ạ.”
Cạnh nhà kho có một căn nhà nhỏ. Có lẽ đó là văn phòng quản lý nơi đồng nghiệp cũ của Hasunuma cư ngụ. Những người mặc đồng phục khám nghiệm liên tục ra vào nơi đó.
Một lúc sau, từ bên trong ngôi nhà, Muto trong bộ com lê bước ra.
Nước da bánh mật cùng hốc mắt sâu khiến người khác nghĩ anh là người miền Nam, nhưng anh nói mình sinh ở miền Bắc.
Sau khi chào hỏi nhau vài câu, họ nói vào chủ đề chính.
“Thi thể đã được mang ra ngoài, việc khám nghiệm cũng đã hoàn tất bước đầu. Anh muốn xem hiện trường không?”
“Tất nhiên tôi rất muốn.”
“Vậy để tôi dẫn anh đi. Dù có thể anh sẽ thấy hụt hẫng đấy.”
“Ý anh là sao?”
“Ừm, anh cứ nhìn rồi sẽ hiểu thôi.”
Được Muto dẫn đường, Kusanagi tiến lại gần văn phòng quản lý nhà kho đó. Cửa đang mở, ánh sáng hắt ra từ bên trong.
Anh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, sàn nhà có trải ván lót sàn.
Ngay bên trong cánh cửa là một khoảng trống được thiết kế làm không gian cởi giày dép, anh cởi giày ở đó, vừa đeo bao tay vừa theo Muto bước vào phòng.
Văn phòng rộng khoảng 6 chiếu[*]. Một chiếc giường đơn được đặt trong góc phòng, bên cạnh bồn rửa nhỏ có một chiếc tủ lạnh nhỏ và một kệ đựng đồ cũng nhỏ bằng nhựa. Trên kệ nhựa xếp mấy bộ chén bát.
Ngoài những thứ này chỉ có một chiếc bàn nhỏ và ti vi, không có tủ đựng đồ. Vài chiếc đinh được đóng trên tường, mấy cái móc áo kim loại mắc vào đó. Bên dưới có mấy thùng các tông, anh nhìn vào thì thấy quần áo bị vứt bừa bãi bên trong.
Cuối phòng có một cánh cửa trượt, hiện đang được mở. Nhìn thấy cánh cửa, Kusanagi hỏi.
“Bên cạnh còn một phòng khác nữa ư?”
“Vâng, dù tôi không biết có thể gọi nó là một căn phòng không.”
Muto đáp. “Thi thể Hasunuma được tìm thấy ở bên đó.”
Muto tiến về phía cuối phòng, Kusanagi cũng đi theo.
Anh đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong. Phòng rộng chưa tới 3
chiếu. Trần nhà rất thấp, thấp tới nỗi Kusanagi vươn tay lên là chạm tới. Không có cửa sổ, cũng không có ngăn đựng đồ. Sàn nhà lót ván gỗ, hơi bẩn thỉu.
“Hình như chỗ này vốn là phòng chứa đồ của văn phòng.” Muto nói.
Kusanagi gật gù nghĩ ra là vậy.
“Trong này chẳng có gì nhỉ, bên khám nghiệm đã mang hết đi rồi à?”
“Đúng là như vậy, nhưng vốn dĩ trong này cũng chẳng có đồ đạc gì đáng kể.” Muto mở điện thoại, chìa màn hình về phía Kusanagi.
“Đây là tình trạng lúc thi thể được tìm thấy.”
Người được chụp trong ảnh là Hasunuma trong tư thế ngã ra trên sàn. Gã mặc bộ đồ nỉ màu xám, nằm ngửa mặt lên trên. Trên sàn có trải miếng vải lót, bên trên có tấm đệm và một chiếc chăn. Mấy bộ quần áo bẩn và túi xách nằm bừa bãi bên cạnh.
“Vẫn chưa rõ nguyên nhân tử vong nhỉ?”
“Vâng. Tầm 5 rưỡi chiều khi chủ nhà từ bên ngoài trở về, gã đã nằm tắt thở trong trạng thái như thế này. Chủ nhà gọi cứu thương, nhân viên cứu thương đến khám nhưng thấy gã đã chết liền gọi báo cảnh sát. Không có vết thương nào đáng kể, cổ cũng không có dấu hiệu bị bóp. Đương nhiên cũng không thấy dấu vết nào của một vụ ẩu đả. Lúc được phát hiện, nạn nhân đã chết khoảng 30 phút cho tới 2 tiếng.” Muto thu chiếc điện thoại về.
Chết được 30 phút cho tới 2 tiếng từ lúc 5 giờ rưỡi, nghĩa là gã có thể đã chết trong khoảng từ 3 rưỡi cho tới 5 giờ chiều.
“Chủ nhà chính là đồng nghiệp cũ của Hasunuma đúng không?
Tên ông ta là… ừm…” Kusanagi lấy sổ tay ra.
“Masumura. ‘Masu’ là chữ ‘tăng’, còn ‘Mura’ là chữ ‘thôn’ ấy ạ.”
“Tôi có thể hỏi chuyện ông Masumura đó không?”
“Hiện ông ta đang ở phòng cảnh sát để cung cấp lời khai. Tối nay ông ta sẽ ở lại một khách sạn thương mại trước ga. Nếu anh muốn trực tiếp hỏi chuyện ông ta thì để tôi thu xếp.”
“Vậy nhờ anh giúp cho.”
“Tôi hiểu rồi.”
Muto một lần nữa lấy điện thoại ra, gọi đi đâu đó.
Kusanagi lại nhìn vào bên trong căn phòng nhỏ mà trước đây vốn là phòng chứa đồ. Hasunuma đã nghĩ gì khi nằm trong căn phòng chật hẹp này? Nghe nói vừa về tới Kikuno gã đã vội tới quán Namikiya, tại sao gã phải tới khiêu khích gia đình nạn nhân như vậy?
Cửa vào phòng là cửa trượt, rãnh cửa nằm bên trong căn phòng.
Tay nắm cửa không phải dạng tay lồi, mà là tay nắm âm bằng kim loại. Ngoài ra cửa còn lắp thanh sắt để móc khóa. Nó vốn là nơi chứa đồ, chắc họ lắp khóa để phòng trộm.
Muto đã gọi điện xong.
“Họ báo đã thẩm vấn ông Masumura xong. Tôi đã nhờ họ chở ông ấy tới đây trước khi đưa ông ấy tới khách sạn thương mại.”
“Cảm ơn anh. Như vậy nghe giải thích sẽ rõ hơn.”
“Tôi có thể ngồi cùng khi anh hỏi chuyện ông ấy không?”
“Đương nhiên rồi.”
Lúc Kusanagi trả lời, họ nghe tiếng động từ phía cửa vào vọng tới. Ngoảnh đầu lại, anh thấy Utsumi Kaoru đang ngấp nghé nhìn vào.
“Tôi có thể vào trong không ạ?”
“Mời cô.” Muto trả lời rồi quay về phía Kusanagi.
“Đến cả cô Utsumi cũng tới đây chứng tỏ phía sở đang nghi ngờ đây là một vụ án mạng phải không anh?”
“Bên Phòng Cảnh sát Kikuno thì sao?”
“Đương nhiên chúng tôi nghĩ khả năng đó là cao nhất. Bởi Hasunuma đã làm những chuyện khiến gã có thể bị giết mà. Các nhân viên điều tra cũng đã đi hỏi chuyện rồi.” Dùng một nhịp, Muto nói tiếp, “Ý tôi là tới quán Namikiya ấy.”
Kusanagi lặng thinh gật đầu. Với tình huống này, chắc chắn những ai có liên quan tới việc điều tra về cái chết lạ lùng của Namiki Saori sẽ đều nghĩ như vậy.
“Hay tôi cũng đi hỏi chuyện họ?”
Kusanagi đáp lại là không cần.
“Hiện tại Phòng Cảnh sát Kikuno vẫn chưa yêu cầu phía sở viện trợ. Cô đừng lanh chanh.”
Viên nữ cảnh sát thoáng cau mày không phục, nhưng rồi cô đáp “Vâng”.
“Trên thi thể không có dấu vết gì nổi bật, vậy còn những chỗ khác thì sao? Bên khám nghiệm có nói gì không?” Kusanagi hỏi Muto.
“Hình như không có điểm gì đáng nghi vấn. Họ nói không có dấu vết cho thấy dấu vân tay đã bị xóa.”
“Thế ư?”
Kusanagi thở dài. Ở thời điểm hiện tại, chưa thể khẳng định đây là một vụ án mạng. Xem ra họ đành phải chờ kết quả giải phẫu. Vì không có vết ngoại thương nào, nên nếu do người khác giết thì khả năng cao là gã đã bị hạ độc.
Trong tấm ảnh khi nãy Muto cho anh xem, bên cạnh Hasunuma không có thứ gì chứa đồ uống cả. Nếu đúng Hasunuma bị hạ độc bằng đồ uống thì có lẽ hung thủ đã mang thứ đồ ấy đi rồi.
Kusanagi nhớ lại khuôn mặt của Namiki Yutaro. Có thể nói anh ta là nghi phạm lớn nhất. Anh ta có thừa động cơ.
Nhưng mà…
Kusanagi nhìn căn phòng nhỏ. Thật khó tưởng tượng ra cảnh Namiki và Hasunuma ngồi lặng im đối diện nhau trong không gian chật hẹp này. Nếu Namiki chồm tới, Hasunama chắc chắn sẽ cảnh giác. Gã không dễ gì uống thứ đồ uống có độc được.
Muto cầm điện thoại di động lên. Có vẻ có cuộc gọi đến, anh ta áp nó lên tại.
“Chúng tôi đang ở trong phòng. Đưa ông ta vào đây giúp tôi.” Sau khi ngắt điện thoại, anh ta nhìn Kusanagi và Utsumi Kaoru. “Chủ nhân căn nhà đã về tới nơi.”
Một lúc sau có tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào. Kusanagi đưa mắt về phía cửa.
Đi theo viên cảnh sát mặc đồng phục, một người đàn ông nhỏ bé mặc áo khoác ngắn bước vào. Ông ta nhìn về phía nhóm Kusanagi rồi cúi gằm mặt xuống.