Chương 16
Cảnh sát Kikuno ra về khi chỉ còn ít phút là sang ngày mới. Họ tới quán Namikiya khi quán sắp đóng cửa, kiên nhẫn đợi vị khách cuối cùng ra về rồi thẩm vấn riêng rẽ ba người nhà Namiki: Yutaro, Machiko và Natsumi.
Natsumi được thẩm vấn trong xe cảnh sát đỗ bên ngoài. Nội dung thẩm vấn chủ yếu về các hoạt động của cô trong ngày hôm nay. Cô đã ở đâu, làm gì, với ai từ mấy giờ đến mấy giờ, nếu có cuộc gọi đến thì vào lúc mấy giờ, do ai gọi, nếu gọi đi thì gọi cho ai, về việc gì, họ hỏi rất chi tiết về những việc như vậy.
Vì không có gì để giấu nên Natsumi trả lời mọi chuyện đúng như sự thật. Nhưng tất nhiên là cô thấy không thoải mái. Rõ ràng cảnh sát đang muốn điều tra chứng cứ ngoại phạm của cô.
Sau khi cảnh sát đi khỏi, cô nói chuyện với Yutaro và Machiko trong quán. Quả nhiên hai người cũng bị cảnh sát gặng hỏi rất dai dẳng về chứng cứ ngoại phạm.
“Hai mẹ con có hỏi cảnh sát chuyện Hasunuma chết như thế nào không?” Yutaro hỏi, lần lượt nhìn Natsumi và Machiko.
Machiko lặng thinh lắc đầu.
“Con cũng không hỏi.” Natsumi trả lời. “Họ hỏi con dồn dập, chẳng có lúc nào để hỏi lại họ cả. Bố có hỏi được không ạ?”
“Bố đã hỏi nhưng họ không trả lời. Hình như cảnh sát cũng không biết rõ. Họ tới hỏi chứng cứ ngoại phạm của chúng ta, chứng tỏ họ cho rằng khả năng cao là gã bị sát hại.” Yutaro nghiêng đầu khó hiểu.
“Nếu gã bị giết thì họ nghi ngờ chúng ta là đương nhiên.”
Machiko nói.
“Nhưng con nghĩ chắc họ cũng hiểu là chúng ta không hề nói dối.”
Nghe Natsumi nói, hai người nhìn nhau.
“Ừ, con nói phải.” Nói rồi Yutaro gãi gãi sau tai.
Có tiếng chuông báo cuộc gọi đến từ đâu đó reo vang. Yutaro tới gần quầy thu ngân, cầm chiếc điện thoại ở đó lên.
“Là Shusaku.” Nói rồi anh bắt máy.
“Tôi đây… Ừ, họ vừa về được một lúc. Machiko và Natsumi cũng bị cảnh sát hỏi chuyện riêng từng người… Chắc là để xem chúng tôi có bàn trước về lời khai với nhau không… À, về chuyện đó thì…”
Yutaro vừa nói chuyện tiếp vừa bước vào bếp.
“Mẹ tắt đèn nhé Natsumi.” Machiko chạm tới nút bấm trên tường.
“Vâng.” Natsumi đáp, cô cởi giày ra, bước lên bậc thang.
Một mình trong phòng, Natsumi bèn kiểm tra điện thoại. Có tin nhắn từ Tomoya. Cậu muốn biết tình hình thế nào.
Natsumi quyết định gọi điện thoại cho nhanh. Có lẽ Tomoya cũng chưa ngủ.
Cuộc gọi lập tức được kết nối, tiếng Tomoya ở đầu bên kia vang lên.
“Anh đây. Natsumi đó à?”
“Vâng. Giờ anh nghe điện thoại được không?”
“Được em ạ. Thế sau đó mọi chuyện thế nào?”
Sau khi Miyazawa Maya thông báo Hasunuma đã chết, quán Namikiya lập tức ồn ào cả lên. Bởi lúc đó trong quán toàn khách quen, mọi người đều biết Hasunuma. Mọi người bắt đầu thắc mắc tại sao gã chết, có phải do bị giết không.
Nhưng rồi không khí ồn ào cũng dần lắng xuống, giây phút tiếp theo ai nấy đều yên lặng. Hẳn là vì họ nhận ra họ mới biết tin Hasunuma chết, ngoài ra chưa biết gì thêm, có suy đoán gì lúc này cũng là vô nghĩa.
Đúng lúc đó Yutaro từ trong bếp bước ra, nói, “Tôi nghĩ không lâu nữa chúng ta sẽ có thông tin thôi, thế nên mọi người cứ bình tĩnh xem tình hình thế nào.” Không ai phản biện lại được lời nói ấy, vì thế mọi người đều im lặng gật đầu.
Nhóm Miyazawa Maya ra về để tham gia buổi liên hoan sau cuộc thi diễu hành, nhân đó các khách khác cũng thanh toán rồi rời quán.
Trước khi ra về Tomoya nói nhỏ với Natsumi “Nếu có chuyện gì nhớ gọi cho anh nhé.”
Natsumi kể sau đó cảnh sát đã tới hỏi gia đình cô rất nhiều chuyện.
“Quả nhiên gia đình em bị nghi ngờ đầu tiên nhỉ?”
“Em nghĩ đó là điều không tránh khỏi. Bởi gia đình em thực sự hận gã mà.” Natsumi thẳng thắn nói. “Nhưng em và bố mẹ đều đã khai rõ những hoạt động ngày hôm nay nên em nghĩ gia đình em sẽ không bị nghi ngờ nữa đâu.”
“Hóa ra cả nhà em đều có chứng cứ ngoại phạm?” Tomoya nói với giọng có vẻ ngạc nhiên.
“Ít nhất thì bố mẹ em có chứng cứ ngoại phạm. Sau khi phục vụ khách buổi trưa, bố mẹ em đã tới bệnh viện mà.”
“Bệnh viện ư?”
“Vâng. Tình cờ có một vị khách thấy không khỏe trong người, thế nên…”
Natsumi kể lại chuyện vị khách nữ cho Tomoya nghe.
“Ồ, ra là có chuyện đó…”
“Giờ nghĩ lại mới thấy thật may mắn. Nếu là bình thường, sau khi phục vụ khách buổi trưa, sẽ chỉ có bố mẹ em ở cạnh nhau cho đến tối. Nói thẳng ra thì chỉ có em khi đó ở lại trông quán là không có chứng cứ ngoại phạm thôi.”
“Anh nghĩ Natsumi không bị nghi ngờ đâu.”
“Nói chung, đó là tất cả những gì em thông báo được với anh.
Chính em cũng không biết từ giờ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Ừ. Đúng như bố em nói, chúng ta đành ngồi chờ xem tình hình thế nào vậy.”
“Nếu có chuyện gì em sẽ báo ngay. Cảm ơn anh đã lo lắng cho gia đình em.”
“Anh cũng tò mò mà. Nhưng mà…” Tomoya ngập ngừng rồi im bặt.
“Gì cơ anh?”
“À không, anh đang thắc mắc nếu vậy rốt cuộc ai là người đã giết gã thôi.”
Trước câu hỏi của Tomoya, Natsumi không thể phản ứng được ngay bởi cô cảm thấy có gì đó là lạ trong câu hỏi ấy.
“Họ còn chưa biết có phải gã bị giết hay không mà.”
“Ơ…” Tomoya bất giác thốt lên. “Ừ nhỉ… Nhưng mà, liệu một người có tự nhiên chết đột ngột thế không?”
“Em không biết nữa.” Natsumi chỉ biết đáp như vậy.
“Có nghĩ mãi chắc cũng không được gì em nhỉ? Thế thôi, em đi ngủ đi.”
“Chúc anh ngủ ngon ạ.”
Ngắt điện thoại xong, Natsumi cắm sạc pin vào máy. Vừa đặt tay lên cúc áo định cởi để thay ra bộ đồ ngủ, cô chợt nghĩ ra một chuyện.
Tomoya đã nói, “Nếu vậy, rốt cuộc ai là người đã giết gã?”
Hỏi câu ấy chứng tỏ Tomoya nghi ngờ người nhà Namiki đã giết Hasunama sao?
Mà nghi ngờ như vậy cũng là đương nhiên thôi… Natsumi thở dài.