Chương 17
Tỉnh dậy, nhân tiện đi vệ sinh, anh đánh răng luôn ở bồn rửa mặt ngay bên cạnh. Ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, Kusanagi nghĩ mình già thật rồi. Có lẽ nhìn da anh không căng bóng chẳng phải chỉ vì ánh đèn sáng trắng trong phòng đâu.
Sau khi tắm vòi sen cho đầu óc tỉnh táo lại, anh vừa lấy khăn lau tóc ướt vừa ra khỏi phòng tắm.
Căn phòng đơn trong khách sạn thương mại cách ga Kikuno vài bước đi bộ này chật và vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Ngoài giường và một cái ghế nhỏ, trong phòng không còn chỗ nào để ngồi xuống được. Lúc mở cửa tủ đựng đồ anh phải khá chật vật. Anh nghĩ, có lẽ ngay cả căn phòng riêng trên con tàu tốc hành phương Đông nổi tiếng trong tiểu thuyết của Agatha Christie cũng khá hơn căn phòng này. Nhưng khi anh hỏi thì được biết, vào dịp cuối tuần, khách sạn đã kín phòng. Tất cả đều là khách du lịch tới đây xem cuộc diễu hành hôm qua, đủ để thấy buổi lễ được yêu thích đến mức nào.
Tùy theo phán đoán của trưởng phòng Cảnh sát Kikuno mà có thể cảnh sát sở sẽ được yêu cầu tiếp viện ngay. Nhưng dù không phải vậy thì có lẽ sáng nay Phòng Cảnh sát Kikuno vẫn sẽ báo lại một tin tức quan trọng nào đó. Nghĩ thế nên tối qua anh đã quyết định ở lại khách sạn này. Utsumi Kaoru cũng muốn ở lại, nhưng anh đã thuyết phục cô và cho cô về nhà. Nếu chuyên án điều tra được thành lập, họ sẽ không thể về nhà trong nhiều ngày.
Masumura Eiji, người đàn ông đã cho Hasunama nhờ cũng ở lại khách sạn này. Có lẽ ông ta sẽ ở lại đây một thời gian cho tới khi cảnh sát làm rõ được chuyện gì đã xảy ra. Cảnh sát sẽ lo tiền phòng nên phòng tuy nhỏ nhưng hẳn là ông ta vẫn đang sướng rơn vì tự nhiên lại được ở chùa trong khách sạn thương mại. Lúc nói chuyện với ông ta, anh cảm thấy ông ta chẳng mấy đau buồn vì cái chết của Hasunuma. Nghĩa là mối quan hệ của họ chỉ đến mức đó thôi.
Kusanagi lấy cuốn sổ tay trong túi áo khoác ra, ngồi xuống giường, sắp xếp lại những chuyện nghe được tối qua từ Masumura.
Masumura gặp Hasunuma lần đầu vào khoảng 4 năm trước. Sau khi Masumura được công ty thu thập phế liệu nơi ông đang làm việc tuyển dụng, hai người đã dần trở nên thân thiết với nhau.
“Anh ta là người tiếp cận tôi trước. Hình như anh ta nghe ai đó nói tôi có tiền án nên mới bắt chuyện hàng hỏi cặn kẽ xem tôi đã làm gì.”
Sau khoảng 1 năm kể từ khi Masumura làm việc ở đó, một hôm đột nhiên Hasunuma biến mất. Nhưng rồi không lâu sau gã bắt đầu gọi điện cho Masumura. Lần nào gã cũng dùng điện thoại công cộng, và hỏi xem cảnh sát có tới công ty không.
“Tôi có hỏi anh ta đã gây ra chuyện gì, nhưng anh ta toàn đánh trống lảng, không bao giờ trả lời rõ ràng. Một thời gian sau anh ta không gọi tới nữa.”
Chuyện này không phải Kusanagi nghe lần đầu. Kishitani đã báo cáo cho anh rồi. Đó là một trong những manh mối khiến anh quyết định bắt giữ Hasunuma.
Masumura kể, khoảng 2 tuần trước, sau một thời gian bặt tin, Hasunuma lại gọi cho ông ta. Gã nói phải trả phòng, và năn nỉ ông cho gã ở nhờ tới khi tìm được nơi ở mới.
“Anh ta nói sẽ trả một nửa tiền phòng, tôi nghĩ vậy thì cũng không tệ. Tôi hỏi phòng chật có được không, anh ta bảo miễn có chỗ ngủ là được. Thế là tôi đồng ý cho anh ta tới ở. Hai gã đàn ông ở cùng nhau sẽ rất luộm thuộm, nhưng uống rượu mà có thêm bạn thì lại vui hơn.”
Trước đây Kusanagi đã nghe Muto kể về đêm đầu tiên Hasunuma chuyển tới nhà mới. Theo lời kể của nhân viên điều tra theo dõi Hasunuma, hai người họ đã nhậu nhẹt tưng bừng tới tận đêm. Có lẽ hai người này hợp tính nhau lắm.
Anh hỏi về lối sinh hoạt của Hasunuma khi sống cùng Masumura.
“Tôi không rõ nữa.” Masumura nghiêng đầu. “Đêm về chúng tôi nhậu nhẹt cùng nhau, nhưng ban ngày tôi không biết anh ta đi đâu.
Nhưng chắc cũng chỉ ngủ lăn lóc trong phòng, còn nếu ra ngoài thì cùng lắm là tới mấy quán pachinko thôi.”
Gã không định kiếm việc làm ư? Khi anh hỏi câu đó, Masumura đáp “Chẳng biết nữa” với vẻ không hứng thú. Còn khi hỏi có ai tới tìm gã không, Masumura cũng đáp ông ta không biết.
Cuối cùng anh vào chủ đề chính, hỏi Masumura về các hoạt động của ông ta ngày hôm đó. Masumura đáp “Tôi đã giải thích điều này không biết bao nhiêu lần ở phòng cảnh sát rồi.” Với vẻ mặt đầy chán nản, ông ta bắt đầu kể.
“Buổi sáng tôi ở trong phòng, quá trưa thì ra ngoài đi ăn. Nhưng hôm đó diễn ra cái lễ hội hằng năm gì đấy. Người ta hay gọi là buổi diễu hành thì phải. Vì nó mà đường phố đông nghẹt người, thế nên tôi quyết định sang thị trấn bên cạnh. Gần đây tôi vừa trở thành thành viên của một cửa hàng cà phê mạng ở bên đó. Chỉ cần trả 900
yên, tôi sẽ được đọc truyện tranh thoải mái đến 3 tiếng đồng hồ, cũng có thể ra vào nhà tắm bao nhiêu lần tùy thích. Tôi mang cơm hộp mua từ một cửa hàng tiện lợi vào, rồi đọc truyện tranh, xem ti vi trong đó. Tôi ra khỏi cửa hàng cà phê lúc 5 giờ chiều.”
Về tới nhà là 5 rưỡi chiều, thấy cánh cửa dẫn vào phòng trong để ngỏ, ông ta nhìn vào và thấy Hasunuma đang nằm ngửa mặt lên trần nhà. Ông ta nghĩ “Tay này ngủ say thế”, nhưng vì gã nằm quá im ắng nên ông ta thử đưa tay lên miệng gã thì thấy gã không thở nữa. Ông ta liền vội vã gọi cảnh sát. Đó là toàn bộ phần giải thích của Masumura.
Nghe nói lúc ông ta rời khỏi nhà, Hasunama đang nằm xem ti vi.
Masumura rủ gã đi ăn trưa, nhưng gã từ chối vì lúc đó bụng chưa đói.
Masumura bảo lúc về tới, cửa vào nhà không khóa.
Kusanagi gấp sổ tay lại. Lúc gặp mặt trực tiếp để hỏi chuyện, anh cảm thấy Masumura không nói dối. Chuyện ông ta tới quán cà phê mạng có lẽ là thật. Những cửa hàng kiểu đó chắc chắn có lắp camera an ninh. Nếu ông ta nói dối thì sẽ bị lộ ngay.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn. Anh định nhắn tin hỏi Muto về kế hoạch ngày hôm nay của anh ta, nhưng vừa bật máy, anh nhận ra có tin nhắn mới. Hơn nữa còn là tin nhắn từ người anh không ngờ tới, Yukawa.
Đọc nội dung tin nhắn, anh càng ngạc nhiên hơn. “Tôi muốn hỏi cậu về cái chết của Hasunama. Gọi cho tôi khi cậu có thời gian nhé.”
Thời điểm tin nhắn được gửi tới là hơn 7 giờ sáng, tức hơn 1 tiếng trước.
Anh thử gọi điện, đầu bên kia nhấc máy ngay lập tức. Yukawa không chào hỏi gì mà đột nhiên hỏi luôn. “Có vẻ cậu đọc tin nhắn của tôi rồi nhỉ?”
“Sao cậu biết?” Kusanagi cũng hỏi thẳng. “Rằng Hasunuma đã chết?”
“Vì tối qua tôi ở quán Namikiya. Một người tình cờ nghe được cảnh sát nói chuyện ở hiện trường, cảm thấy ngạc nhiên nên tới quán thông báo.”
“Sao tối qua cậu lại tới quán Namikiya?”
“Tới để ăn tối thôi. Còn lý do nào khác chứ? Chính cậu đã chỉ cho tôi quán ấy mà.”
“Cậu có thường xuyên tới đó không?”
“Tôi không biết với cậu thế nào là ‘thường xuyên’, nhung một tuần tôi tới đó khoảng hai lần.”
“Thế thì là khách quen của quán rồi. Sao cậu lại muốn hỏi về cái chết của Hasunuma?”
“Vì gia đình chủ quán mà tôi hay tới dùng bữa rất có thể bị tình nghi đã giết gã. Thật khó để tôi không quan tâm đến chuyện này, cậu không nghĩ thế sao?”
“Chà, không ngờ cậu lại nói một câu ấm áp tình người như thế đấy. Sau khi sang Mỹ cậu trở nên tình cảm hơn rồi hả?”
“Dẹp chuyện đó qua một bên đi, tôi muốn cậu cho tôi biết những thông tin cậu nắm được.”
“Tiếc là tôi không có thông tin nào có thể cung cấp cho cậu cả.”
“Ý cậu là không thể nói chuyện điều tra cho một người dân thường ấy hả?”
“Tôi chưa từng coi cậu là một người dân bình thường. Nên ý tôi không phải như vậy, thực ra tôi vẫn chưa có thông tin gì để mà kể cho cậu cả. Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân tử vong, nên chưa thể phán đoán đây có phải một vụ giết người hay không.”
“Thế à? Lúc này thì thông tin như vậy là đủ rồi. Xin lỗi nhé, lại bắt cậu phải gọi điện cho tôi từ sáng sớm thế này.”
Thấy Yukawa định cúp máy, anh liền bảo đợi đã. “Cậu bảo tối qua cậu ở quán Namikiya nhỉ, thế thì tôi có chuyện muốn hỏi cậu đấy. Giờ cậu có rảnh gặp tôi một chút không?”
“Buổi sáng tôi rảnh đấy, nhưng không đủ thời gian vào tận khu trung tâm đâu.”
“Khu trung tâm? Giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở phòng nghỉ của viện nghiên cứu ở Kikuno.”
“Trời ạ, sao không nói sớm!” Kusanagi khoanh hai chân lại trên giường. “Cậu ăn sáng chưa?”
“Giờ định ăn đây.”
“Tốt.” Kusanagi nói. “Để tôi mời cậu. Đi với tôi nhé.”
Khoảng 30 phút sau, anh đã ngồi đối diện với Yukawa tại tiệm cà phê bên trong tòa nhà ga Kikuno. Đây cũng là quán họ hẹn gặp nhau lần đầu tiên sau khi Yukawa từ Mỹ về.
Trong thực đơn có suất ăn sáng nên họ quyết định gọi suất này.
Suất ăn gồm cà phê, bánh mì xăng uých và xa lát.
“Không ngờ tôi lại gặp cậu ở đây theo cách này đấy.” Vừa gấp tờ thực đơn Kusanagi vừa nói.
“Người chọn quán này là cậu mà, sao lại không ngờ?”
“Tôi thấy câu mình nói rõ nghĩa mà nhỉ? Ý tôi không phải là vậy, mà là không ngờ tôi sẽ gặp cậu vì chuyện điều tra thế này.”
“Đây là một cuộc điều tra ư?” Yukawa nhún cả hai vai.
“À không.” Kusanagi ngập ngừng. “Vẫn chưa gọi là điều tra được.
Giờ vẫn chưa xác định đó có phải một vụ án hay không.”
Kusanagi kể cho Yukawa nghe những chi tiết quan trọng về việc Hasunuma chuyển tới ở cùng đồng nghiệp cũ và về hiện trường vụ án mạng.
“Cậu nói nguyên nhân tử vong vẫn chưa được làm rõ hả?”
“Không có vết thương bên ngoài, cũng không có dấu vết bị thắt cổ.”
“Gã có bệnh mãn tính nào không? Như bệnh tim chẳng hạn.”
“Tôi chưa nghe chuyện đó bao giờ. Gã này làm gì có trái tim để mà bị bệnh tim được.”
“Tôi nghĩ ý cậu nói hơi khác bệnh tim mà tôi muốn hỏi đấy, nhưng túm lại là khả năng gã chết vì bệnh rất thấp đúng không? Các cậu có nghi ngờ gã bị hạ độc chết không?”
“Chuyện đó vẫn chưa rõ. Tôi cũng nghĩ có khả năng ấy…”
Thấy nữ phục vụ bàn tới gần, Kusanagi bèn ngừng lại, húng hắng ho. Họ lặng im nhìn đồ ăn được đặt trước mặt mình.
“Vấn đề là hung thủ đã làm thế nào để khiến gã uống thuốc độc, nhỉ?” Sau khi phục vụ bàn đi khỏi, Yukawa nói rồi vươn tay tới cốc cà phê.
“Đúng vậy. Hasunuma không phải kẻ ngốc. Gã sẽ không dễ dàng uống thứ nước uống đáng ngờ đó đâu.” Kusanagi cầm miếng bánh xăng uých lên.
“Cậu nói ‘thứ nước uống đáng ngờ’ ý là ‘nước uống do một kẻ có chủ ý sát hại mình chuẩn bị sẵn,’ phải không?”
Kusanagi cắn một miếng xăng uých rồi gật đầu, chậm rãi nhai miếng bánh và nuốt xuống.
“Tôi vào chủ đề chính nhé. Điều tôi muốn hỏi chính là điều cậu vừa nói đấy. Tối qua, cậu đã ở quán Namikiya phải không? Tôi muốn biết trạng thái của những người mang chủ ý sát hại Hasunuma ở đó.
Khi nghe tin gã chết, họ phản ứng thế nào?”
Yukawa đưa miếng bánh xăng uých đã được cắt nhỏ ra lên miệng, mắt nhìn lên chênh chếch. Có vẻ anh đang cố nhớ lại quang cảnh tối qua.
“Nếu nói trong một câu thì là: mọi người đều rất ngạc nhiên.”
“Mọi người là gồm những ai?”
“Tất cả mọi người có mặt tại quán lúc đó. Tối muộn chỉ còn lại toàn khách quen, mọi người đều biết Hasunuma.”
“Cậu không nghe kỹ câu tôi hỏi à? Tôi bảo ‘những người mang chủ ý sát hại Hasunuma’ cơ mà? Khách quen của quán không liên quan.”
“Câu hỏi đó thật kỳ cục.” Yukawa đặt cánh tay rảnh lên bàn, nhìn Kusanagi chằm chằm. “Cậu làm sao nhìn rõ được ai có cái chủ ý ấy, ai không? Đó là điều không thể. Thứ ta có thể thấy được cùng lắm chỉ là người đó có khả năng có chủ ý ấy hay không thôi. Nếu nói ai là người có khả năng, thì chẳng phải tất cả những người biết về gã đều có thể hay sao?”
Kusanagi cau mày, gãi gãi cạnh mũi. Yukawa nói đúng.
“Thôi được, xin lỗi vì đã không hỏi một cách rõ ràng hơn. Điều tôi muốn biết là trạng thái của gia đình Namiki thế nào. Đặc biệt là Namiki Yutaro. Anh ta lúc đó ra sao?”
“Ừm.” Yukawa khoanh tay. “Ngay khi nhận tin báo Hasunuma đã chết, những vị khách quen lập tức xôn xao lên. Lúc đó vợ chồng Namiki ở trong bếp nên tôi không rõ phản ứng của họ thế nào. Lát sau khách khứa trật tự trở lại, anh Namiki bước ra, kêu gọi mọi người bình tĩnh chờ diễn biến sự việc. Thái độ của anh ta rất điềm tĩnh, không có chút nào thiếu tự nhiên. Vợ anh ta trong bếp suốt thời gian đó nên tôi không biết chị ấy thế nào. Còn Natsumi… À phải rồi, lúc đó gương mặt cô bé rất bối rối. Những chuyện tôi có thể kể cho cậu về họ chỉ có vậy thôi.”
“Thế à… Thế cậu nghĩ thế nào?”
Dường như không hiểu ý nghĩa câu hỏi, Yukawa khẽ chau mày.
“Cậu nghĩ ba người đó có liên quan đến cái chết của Hasunuma không?”
“Nếu cậu muốn hỏi tôi có nghĩ họ đã giết gã không thì câu trả lời là không. Bọn họ không thể. Họ có chứng cứ ngoại phạm, Phòng Cảnh sát Kikuno có lẽ đã xác nhận xong chứng cứ ngoại phạm của họ rồi.”
Theo lời Yukawa, buổi trưa hôm qua anh cùng Natsumi đi xem diễu hành. Nhưng rồi ở quán Namikiya có một vị khách nữ kêu không khỏe, Namiki đã đưa vị khách này tới bệnh viện, Machiko cũng tới đó xem tình hình nên Natsumi phải về trông quán.
“Chúng cứ ngoại phạm của vợ chồng Namiki có lẽ là hoàn hảo.
Tuy có lúc Natsumi ở một mình, nhưng đó là do có việc bất ngờ xảy đến, không thể là hành động đã lên kế hoạch trước. Thế nên cô bé không thể ra tay được.”
“Nếu vậy có thể coi như họ vô tội rồi.” Kusanagi khẽ rên rỉ.
“Có điều,” Yukawa đặt chiếc nĩa dùng để ăn xa lát xuống. “Nếu câu hỏi không phải là cậu có nghĩ họ đã giết Hasunuma không mà là cậu có nghĩ ba người đó liên quan tới cái chết của Hasunuma không như lúc đầu, thì câu trả lời của tôi là tôi không biết. Kẻ tình nghi giết người trong thời gian tạm hoãn khởi tố đã chết một cách bí ẩn giữa lúc diễn ra cuộc diễu hành cả năm mới có một lần. Trong khi gia đình của người bị hại lại có chứng cứ ngoại phạm vững như bàn thạch.
Tôi không ngốc đến mức cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên đâu.”
“Ý cậu là bằng chứng ngoại phạm của gia đình Namiki có nội tình phức tạp ư?”
“Chà.” Yukawa khẽ nghiêng đầu. “Lúc này chưa nói được gì cả.
Thế nên tôi mới nói tôi không biết mà.” Anh cầm nĩa lên, bắt đầu ăn xa lát.
Vừa ngẫm nghĩ về ý nghĩa thật sự trong câu nói đầy hàm ý của nhà nghiên cứu vật lý, Kusanagi vừa đưa miếng xăng uých còn lại lên miệng định ăn thì chiếc điện thoại trong túi trong áo khoác của anh rung lên. Số điện thoại hiển thị trên màn hình là số của Muto.
Anh đứng lên, vừa đi về một góc của quán cà phê vừa bắt máy.
“Tôi Kusanagi xin nghe.”
“Tôi Muto đây. Giờ anh nghe điện thoại có tiện không?”
“Tôi nghe được. Có chuyện gì thế anh?”
“Đã có một phần kết quả giải phẫu. Vẫn chưa xác định được nguyên nhân tử vong, nhưng nghe nói họ tìm thấy các đốm xuất huyết.”
“Đốm xuất huyết… Có nghĩa khả năng cao là chết vì nghẹt thở ư?”
“Vâng. Có điều số đốm xuất huyết này quá ít nếu so với cái chết do bóp cổ hoặc thắt cổ, trên thi thể cũng không có dấu vết cổ bị thắt hay bóp. Xương và các khớp xương cổ không có gì bất thường.”
“Ừm, thế thì kỳ lạ thật.”
Khi hô hấp gặp khó khăn vì nguyên nhân nào đó, tim sẽ chịu ảnh hưởng bởi hoạt động của cơ hoành, tuần hoàn máu bị tắc nghẽn. Khi đó máu trong tĩnh mạch bị dồn lại không chảy được đi đâu, chúng sẽ phá vỡ các mao mạch máu để chảy ra ngoài. Đó là hiện tượng xuất huyết, những vết có hình dạng giống các điểm tròn được gọi là các đốm xuất huyết.
“Thêm nữa, họ đã tìm ra thành phần của thuốc ngủ trong máu gã.”
Kusanagi nắm chặt chiếc điện thoại. “Thật sao?”
“Vâng, kết quả này không nhầm lẫn được. Có điều họ không tìm thấy thuốc ngủ trong đồ dùng của Hasunuma.”
Anh thở ra một hơi để giữ mình bình tĩnh.
“Chỉ là thuốc ngủ bình thường thôi sao? Có khả năng đó là loại độc dược gì đó không?”
“Bên pháp y nói không có khả năng ấy.”
“Ra vậy. Thế bên Phòng Cảnh sát Kikuno nhận định thế nào?”
“Giám đốc phòng cảnh sát và các trưởng ban hành sự hiện đang bàn bạc cùng nhau, tôi nghĩ họ sẽ yêu cầu sở trợ giúp đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã gọi. Lát nữa tôi sẽ tới văn phòng bên anh.”
Kusanagi cúp máy, trở lại bàn, Yukawa lúc này đã dùng bữa xong và đang uống cà phê.
Kusanagi cũng nhanh chóng ăn nốt xăng uých và xa lát, vừa ăn vừa kể lại tóm tắt những chuyện anh vừa nghe được từ Muto. Một người uyên bác như Yukawa có vẻ cũng không biết tới từ “đốm xuất huyết”.
“Tóm lại là thế này, hung thủ đã cho Hasunuma uống thuốc ngủ để gã thiếp đi, sau đó dùng cách nào đấy để làm gã nghẹt thở.”
Yukawa nói như để xác nhận lại.
“Có lẽ thế. Vấn đề ở đây là cách hung thủ làm gã nghẹt thở. Dù có uống bao nhiêu thuốc ngủ thì khi khó thở con người ta cũng sẽ tỉnh lại. Nếu bịt mũi bịt miệng, chắc chắn gã sẽ quẫy đạp”
“Nếu trói chân tay thì sao? Nếu dùng băng dính thay vì dây thừng để quấn bên trên quần áo thì sẽ không để lại vết trói.”
“Nếu 1 gã quẫy đạp mạnh, quần áo sẽ cọ vào da thịt, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Không dễ dàng qua mắt các bác sĩ pháp y đâu.”
“Cậu nói cũng đúng.” Nghe Kusanagi nói, Yukawa thành thực rút lại ý kiến của mình, một việc rất hiếm thấy ở anh. “Nếu vậy, vấn đề đúng là nằm ở cách xuống tay thật. Khi nào biết cách hung thủ khiến Hasunama nghẹt thở thì cậu nhớ cho tôi biết với nhé.”
Kusanagi chỉ đầu nĩa về phía Yukawa.
“Giải đáp bí ẩn về những tội ác tưởng chừng không thể thực hiện chẳng phải là sở trưởng của cậu sao, chắc chắn cậu giỏi hơn tôi đấy.
Giờ chính là lúc giáo sư Galileo ra tay đấy.”
Anh tưởng Yukawa sẽ nhăn mặt từ chối, nhưng không ngờ Yukawa lại gật đầu với vẻ mặt thần bí.
“Cậu nói phải. Khi nào có thời gian tôi sẽ ngẫm nghĩ thử xem sao.”
Kusanagi kinh ngạc nhìn Yukawa, Yukawa hỏi anh sao vậy.
À không có gì. Vậy nhờ cậu nhé.”
“Tôi cần xem hiện trường rồi mới suy luận được. Cậu dẫn tôi đi nhé?”
“Được thôi. Khi nào Phòng Cảnh sát Kikuno chính thức yêu cầu sở giúp đỡ và đội tôi nhận lệnh phụ trách vụ này thì tôi sẽ đưa cậu đi xem ngay.”
“Vậy tôi đợi cuộc gọi đó của cậu.” Yukawa nhìn đồng hồ đeo tay.
“Tới giờ tôi phải đi rồi. Đi trước nhé.” Anh cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn.
“Chờ đã, tôi nói bữa này tôi mời mà.”
“Số thông tin tôi thu được từ cậu nhiều hơn những gì tôi cho cậu biết đấy. Vả lại lần trước cậu cũng mời tôi rồi. Để người khác mới mình quá nhiều lần không hợp với tính cách của tôi.”
Nói rồi anh giơ cánh tay cầm tờ hóa đơn lên chào, đoạn quay bước đi về phía quầy thanh toán. Nhìn theo bóng lưng anh, Kusanagi nghĩ tới câu anh nói khi nãy.
“K ẻ tình nghi gi ế t ng ườ i trong th ờ i gian t ạ m hoãn kh ở i t ố đã ch ế t m ộ t cách bí ẩ n gi ữ a lúc di ễ n ra cu ộ c di ễ u hành c ả năm m ớ i có m ộ t l ầ n. Trong khi gia đình c ủ a ng ườ i b ị h ạ i l ạ i có ch ứ ng c ứ ngo ạ i ph ạ m v ữ ng nh ư bàn th ạ ch. Tôi không ng ố c đ ế n m ứ c cho r ằ ng t ấ t c ả ch ỉ là trùng h ợ p ng ẫ u nhiên đâu.”
Nhưng theo Kusanagi, còn một điều tình cờ khác nữa. Đó là Yukawa có liên quan tới sự kiện ấy.
©Facebook Group: We Love Ebook