Chương 18
Lúc sực tỉnh ra, cậu thấy tay mình đã ngừng lại, ánh mắt không có tiêu điểm đang lơ đãng hướng về màn hình. Phần việc phải hoàn tất vào ngày mai đến giờ vẫn chưa có chút tiến triển nào. Đồng hồ trên tường đã chỉ gần 4 giờ chiều.
Tomoya đứng dậy khỏi ghế. Cậu định đi mua cà phê từ máy bán hàng tự động. Nhưng cậu vừa bước đi được hai, ba giây thì chiếc điện thoại di động đặt trên bàn vang lên chuông báo có cuộc gọi đến.
Cậu trở lại bàn cầm điện thoại lên, nhưng số điện thoại gọi đến là một số lạ. Cậu quyết định bắt máy.
“Vâng, tôi nghe đây.”
“Đây là số điện thoại của anh Takagaki Tomoya đúng không ạ?”
Giọng một phụ nữ vang lên. Dường như cậu từng nghe qua giọng nói này ở đâu đó rồi.
“Vâng đúng rồi ạ.”
“Xin lỗi vì gọi tới lúc anh đang bận rộn. Tôi là Utsumi, công tác ở Ban điều tra số Một thuộc Sở Cảnh sát Tokyo, trước đây đã từng tới văn phòng gặp anh.”
Tomoya “À” một tiếng, nhưng sau đó cậu không biết nên nói gì nữa. Đối phương liền nói tiếp.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Anh có thể dành cho tôi một chút thời gian không?”
“Được thôi, khi nào ạ?”
“Càng sớm càng tốt. Nếu được thì tôi muốn gặp anh ngay. Thực ra tôi đang đứng ở bên dưới tòa nhà nơi công ty anh đặt văn phòng.”
“Ơ…” Vẫn áp điện thoại trên tai, Tomoya bước tới cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Văn phòng của cậu nằm tầng năm. Cậu không thấy Utsumi đâu.
“Có tiện cho anh không?”
“À, vâng, tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ chờ ở trên này ạ.”
“Xin lỗi anh. Phiền anh nhé.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, vừa cố định thần lại cho bớt luống cuống, cậu vừa nghĩ rất lung. Cậu gặp viên nữ cảnh sát này nửa năm trước. Lúc đó cậu đã đưa danh thiếp cho cô, chắc nhờ thế nên cô biết số của cậu. Nhưng từ hồi đó tới nay Utsumi chưa bao giờ hỏi thêm cậu điều gì. Vậy tại sao giờ cô lại tới đây?
Chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều. Chắc chắn là vì cái chết của Hasunuma. Utsumi đang nghi ngờ Tomoya có liên quan tới cái chết ấy.
Cậu hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ phải thận trọng với từng câu nói của mình.
Cậu ra quầy tiếp tân đợi, Utsumi từ trong thang máy bước ra.
Giống như lần trước, mái tóc Utsumi được buộc gọn ở phía sau, cô mặc bộ com lê màu xanh navy. Utsumi sải những bước chân dài dứt khoát về phía Tomoya, nhìn cô toát lên phong thái một cảnh sát đầy thực lực.
Tới trước Tomoya, cô cúi đầu xuống.
“Xin lỗi anh vì đã tới đột ngột thế này.”
“Không sao ạ… Ừm, chúng ta nói chuyện ở căn phòng lần trước được không?”
“Đương nhiên là được.”
Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng họp chật hẹp, vị nữ cảnh sát đặt hai tay lên gối, dựng thẳng lung.
“Cảm ơn anh vì lần hợp tác điều tra trước.”
“Thông tin tôi cung cấp có giúp ích được gì không ạ?”
“Thông tin đó có giá trị tham khảo rất lớn. Nhờ thế chúng tôi đã bắt được hung thủ.” Nói rồi Utsumi nhìn Tomoya chằm chằm. “Chỉ có điều, tôi nghĩ anh cũng biết rồi, chúng tôi đã không thể khởi tố gã.
Bên kiểm sát quyết định tạm hoãn khởi tố, nghi can được phóng thích.”
Ánh mắt mạnh mẽ đó dường như đang chuẩn bị sẵn sàng để không bỏ lỡ bất kỳ một phản ứng nào của Tomoya.
Thấy cậu im lặng, Utsumi xác nhận lại.
“Anh cũng biết về việc này rồi đúng không?”
“Vâng, tôi đã nghe qua.”
“Anh nghe từ ai?”
“Từ người nhà của Saori… à Namiki Saori. Chính xác là tôi đã nghe từ Natsumi, em gái của cô ấy.” Vừa nghi hoặc nghĩ không hiểu sao tới lúc này Utsumi còn hỏi như vậy, Tomoya vừa trả lời.
“Khi hay tin đó, anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy thật kỳ cục. Bởi đã có rất nhiều chứng cứ mà? Vậy mà gã vẫn được thả tự do, cô không thấy thật điên rồ sao?”
“Tôi rất hiểu tâm trạng của anh. Vậy anh đã dự định làm gì?”
“Sao cơ?” Tomoya bối rối trước câu hỏi của Utsumi. “Dự định làm gì ư… Ý cô là sao ạ?”
“Xin lỗi, nhưng anh có hiểu tạm hoãn khởi tố nghĩa thế nào không?”
“À, chuyện đó thực lòng tôi không hiểu rõ lắm. Nghĩa là sẽ không xử tội được đúng không ạ?”
“Chuyện đó thì cũng chưa chắc chắn. Chỉ là tạm hoãn thôi.
Nhưng cũng rất có thể về sau gã sẽ không bị khởi tố nữa. Và như thế, gã sẽ không bị xử tội gì cả. Liệu anh có chấp nhận kết cục đó không?”
“Không, chuyện đó…” Tomoya lắc đầu thật mạnh. “Sao có thể chấp nhận được chứ? Tôi không thể tha thứ cho gã. Thế nên tôi mới mong cảnh sát và bên kiểm sát tiếp tục điều tra để đưa được chân tướng sự việc ra ánh sáng.”
Cậu đã nói với giọng sôi sục, nhưng không hiểu sao phản ứng của Utsumi rất mờ nhạt. Nói đúng hơn, ánh nhìn của cô rõ ràng rất lạnh lẽo.
“Nếu như,” Utsumi lên tiếng. “Sau này nghi phạm không bị trừng trị, không bị khởi tố, thì anh sẽ làm gì?”
“Nếu gã không bị khởi tố ư…” Tomoya biết mắt mình đang đảo liên tục. “Tôi đã cố không nghĩ tới chuyện đó và cũng đã cầu nguyện cho chuyện đó không xảy ra.”
Cậu nói thêm “Cầu nguyện từ tận đáy lòng”, nhưng vị cảnh sát nữ không gật đầu. Nhìn cô như thể không hài lòng với câu trả lời nên Tomoya bắt đầu lo lắng không hiểu tại sao.
“Tôi hỏi thẳng nhé. Nếu kết quả cuối cùng là không khởi tố, anh có nghĩ tới việc kháng nghị lên hội đồng thẩm tra kiểm sát không?”
“Hội đồng… gì cơ ạ?”
“Hội đồng thẩm tra kiểm sát. Trường hợp một nghi can bị tố cáo hình sự nhưng cuối cùng không bị khởi tố, hội đồng này sẽ thẩm tra xem quyết định không khởi tố đó có chính xác hay không. Nhưng người có quyền yêu cầu thẩm tra chỉ bao gồm người bị hại, người tố cáo[*] và người nhà của nạn nhân. Nhưng trong trường hợp của anh, vì anh có mối quan hệ thân thiết với người nhà của Namiki Saori nên tôi nghĩ có thể anh đã gợi ý, hoặc bàn bạc với họ về chuyện này, vì thế tôi mới hỏi. Nhưng nhìn phản ứng của anh thì tôi đoán anh đã không làm như vậy nhỉ?”
Tomoya bối rối trước nội dung Utsumi vừa đề cập với giọng đều đều như nước chảy.
“Vâng, tôi chưa từng nghĩ tới việc này. Xin lỗi nhưng tôi không hiểu biết về pháp luật lắm…”
“Khi nãy anh có nói mong là sẽ không đi đến kết cục không khởi tố nhỉ? Nghĩa là anh cho rằng nếu không khởi tố thì không còn cách gì, pháp luật không thể làm gì được gã, đúng không?”
“Vâng… Đúng là tôi đã nghĩ như vậy. Dù chỉ là mơ hồ nghĩ trong đầu thôi.”
Utsumi khẽ gật đầu, cô bắt đầu viết gì đó vào cuốn sổ tay. Cậu tò mò muốn biết cô viết gì, nhưng nếu bảo cô cho xem chắc cô sẽ từ chối.
“Vậy cái hội đồng…”
Utsumi ngẩng đầu lên.
“Hội đồng thẩm tra kiểm sát ư?”
“Vâng. Cô bảo có thể gửi yêu cầu thẩm tra lên hội đồng thẩm tra kiểm sát đúng không? Nếu làm thế thì sau đó sẽ thế nào?”
“Như khi nãy tôi nói, họ sẽ mở cuộc thẩm tra xem quyết định không khởi tố của bên kiểm sát có hợp lý hay không. Nếu kết quả thẩm tra là không hợp lý, kiểm sát viên sẽ xem xét lại vụ án. Nếu như vậy mà vẫn dẫn tới quyết định không khởi tố, thì tùy tình hình mà có thể mở hội đồng thẩm tra kiểm sát thêm lần nữa. Nói chung con đường tới đích sẽ xa hơn dự tính đấy.”
“Nhưng đã có trường hợp nào đảo ngược tình thế nhờ yêu cầu thẩm tra lại chưa ạ? Đúng là rất khó để đạt được kết quả khởi tố đúng không?”
“Đúng là rất ít trường hợp như vậy. Nhưng không phải không có.
Trong trường hợp nghi phạm một vụ giết người không bị khởi tố, thì việc yêu cầu mở hội đồng thẩm tra kiểm sát sẽ là kháng nghị cuối cùng mà người nhà nạn nhân có thể thực hiện.”
“Thế ạ?”
Gia đình Namiki có biết việc này không, Tomoya nghĩ. Cậu chưa nghe Natsumi kể về chuyện này bao giờ.
“Tôi đổi câu hỏi nhé.” Utsumi nói với giọng khô khốc. “Anh có biết gì về tình hình gần đây của nghi phạm đã bị bắt vì bị tình nghi giết Namiki Saori không, nếu có mong anh hãy kể thật chi tiết giúp.”
“Về Hasunuma ấy ạ?”
“Vâng, đúng vậy.” Khóe miệng hơi dãn ra, cô gật đầu nói.
Tomoya nhớ lại, từ đầu câu chuyện tới giờ Utsumi chưa hề nhắc tới tên Hasunuma lần nào. Có lẽ cô đã cố tình làm vậy.
“Những chuyện tôi biết về gã thì đều là chuyện nghe được từ Natsumi hoặc là từ quán Namikiya thôi ạ.”
“Không sao. Anh cứ kể đi.” Utsumi lại lấy sổ và bút ra, sẵn sàng chép lại.
Tomoya kể lại những nội dung câu nắm được, như Hasunuma đã tới quán Namikiya, gã tới ở trong văn phòng của một nhà kho ở Kikuno, rồi gã đã chết hôm qua; mỗi nội dung này đều kèm theo nguồn thông tin.
Utsumi dừng bút, chăm chú nhìn cậu.
“Anh có biết trước khi tới Kikuno, nghi phạm Hasunuma đã sống ở đâu không?”
“Tôi không.”
“Anh đã từng có ý định điều tra về chỗ ở của gã chưa?”
“Chưa từng. Sao tôi phải đi điều tra việc đó chứ?”
“Khi biết một kẻ lẽ ra phải chịu trừng phạt đã được phóng thích, chẳng lẽ anh không tò mò muốn biết gã sống như thế nào hay sao?”
Tomoya chớp mắt, đoạn lắc đầu. “Tôi chưa từng nghĩ tới việc đó.”
Utsumi khẽ gật đầu. Khóe miệng cô mềm mại, nhưng ánh mắt vẫn sắc lẹm như cũ.
“Khi nghe tin Hasunuma chết, anh đã nghĩ thế nào?”
“Tôi đã rất ngạc nhiên.” Tomoya mở lớn mắt. “Tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Khi đó anh nghĩ gã chết vì tai nạn à? Hay chết vì bệnh?”
Phải trả lời thật thận trọng, Tomoya tự nhắc nhở mình, cậu chậm rãi hít vào một hơi.
“Tôi không nghe ai nói gã bị bệnh nên chưa từng hình dung cảnh gã ngã bệnh mà chết. Tuy vậy, tôi cũng không nghĩ gã chết vì tai nạn.
Tôi đã mơ hồ nghĩ… có thể gã đã bị cuốn vào một vụ rắc rối nào đó.
Gã là người như vậy nên tôi nghĩ rất có khả năng ấy.
“Ng ườ i nh ư v ậ y nghĩa là sao?”
“Thì là kiểu người giết người mà vẫn thản nhiên như không.”
“Vẫn chưa khẳng định được gã có giết người không mà.”
“Tôi tin gã chính là thủ phạm đã giết chết Saori.”
Ánh mắt Utsumi vẫn nhìn cậu chăm chăm, nhưng vẻ mặt cô chẳng thể hiện cảm xúc gì.
“Anh nói ‘rắc rối’ ý là gì? Ý anh là gã đã bị ai đó sát hại ư?”
“Tôi không nghĩ chi tiết đến thế. Tôi chỉ nghĩ có thể là sơ sẩy khi đánh nhau, hoặc tranh cướp gì đó…”
“Anh nghĩ có khả năng gã đã bị giết không?” Đôi mắt của viên nữ cảnh sát như đang sáng lấp lánh.
“Chuyện đó…” Nói tới đây cậu liếm môi. Nói hớ là cấm kỵ trong những lúc thế này.
“Thành thực mà nói thì tôi không biết nữa. Nhưng tôi nghĩ gã có bị giết cũng chẳng có gì lạ. Vì có nhiều người hận gã đến thế mà. Ví dụ như…” Sau khi nghĩ thật nhanh trong đầu, cậu nói tiếp. “Tôi sẽ ngạc nhiên nếu nghe nói ai đó trong nhà Namiki đã ra tay giết gã, nhưng có lẽ sau đó tôi sẽ dễ dàng chấp nhận thông tin đó thôi.”
Sau mấy lần đảo mắt lên xuống, Utsumi hỏi, “Nếu là anh thì sao nhỉ?” tay cô chỉ đầu bút về phía Tomoya. “Anh nghĩ mọi người xung quanh sẽ nghĩ gì khi biết anh đã giết gã?”
“Tôi… ư?” Trước câu hỏi hoàn toàn bất ngờ, Tomoya lúng túng.
Cậu biết máu đã dồn hết lên mặt mình.
“Tôi nghĩ lúc này mọi người đều biết anh đã từng hẹn hò với Namiki Saori. Ý tôi là, sẽ không ai ngạc nhiên khi nghe tin thủ phạm là anh Namiki, và cũng sẽ rất ít người ngạc nhiên khi nghe tin thủ phạm là anh đấy.”
Ý đồ của câu hỏi này là gì? Cậu nên đáp lại thế nào cho thích hợp đây?
“Về chuyện này, ừm, tôi không biết nói thế nào cả. Có lẽ cũng có những người không ngạc nhiên. Nhưng nếu hiểu rõ con người tôi thì họ sẽ không như vậy. Tôi là một người nhát gan. Những chuyện to lớn như báo thù, tôi chưa từng…”
“Anh chưa từng nghĩ tới ư?”
Tomoya cảm thấy mồ hôi đang nhỏ giọt trên thái dương mình.
Cậu lấy khăn tay trong túi ra, lau đi.
“Tôi đã từng tưởng tượng.” Cậu thành thực trả lời. “Nhưng chỉ là tưởng tượng. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm thế.”
Vẻ mặt vừa ý, Utsumi nói.
“Cảm ơn anh. Câu hỏi cuối cùng nhé. Anh có thể cho tôi biết hôm qua anh đã làm những gì không, càng chi tiết càng tốt? Những chuyện không muốn nói thì anh không cần nhắc tới, nhưng nếu anh nói rõ thời gian địa điểm của từng hoạt động được thì sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.”
Cô ta đang kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của mình, Tomoya nghĩ bụng. Cậu đã đoán trước sẽ bị hỏi về điều này.
Tomoya vừa nhớ lại vừa bắt đầu kể. Buổi sáng cậu ở nhà với bà Rie, đến trưa thì rời nhà đi xem diễu hành. Cậu đi cùng hai đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn ở Công ty. Một trong hai người này là một nhân viên nữ mới vào công ty trong năm nay. Cả hai đều nói chưa từng xem “Cuộc diễu hành kể chuyện ở Kikuno” bao giờ nên cậu đã đề nghị dẫn họ đi xem.
“Mọi người đứng xem diễu hành ở đoạn nào?”
“Ở gần đoạn cuối của con đường diễu hành. Vì có nhiều nhóm chuẩn bị rất công phu cho phần cuối của màn trình diễn mà.”
“Anh đã xem đến cuối cuộc diễu hành chứ?”
“Vâng. Tôi nghĩ khoảng hơn 3 giờ chiều thì cuộc diễu hành kết thúc. Sau đó nhóm chúng tôi giải tán một lúc.”
“Giải tán ư?”
“Hai đồng nghiệp của tôi muốn ghé qua vài cửa hàng mà họ thích nên chúng tôi thống nhất sẽ đi riêng một lúc. Chúng tôi hẹn sẽ tập trung lại tại nhà hàng bia trước ga vào lúc 4 giờ, sau đó thì giải tán.”
Cậu không muốn kể chuyện này ra cho lắm, nhưng đằng nào cảnh sát cũng sẽ hỏi lại đồng nghiệp của cậu và chuyện này cũng sẽ lộ ra. Nếu vậy thì thành thật ngay từ đầu vẫn hơn.
“Thế anh đã đi đâu?” Giọng nói và nét mặt của viên nữ cảnh sát đều không thay đổi, nhưng chắc chắn Utsumi đang cảm thấy như vừa vớ được miếng mồi ngon.
“Tôi đã tới nói chuyện với nhóm Kikuno, những người vừa kết thúc phần diễu hành của mình. Cụ thể là chị Miyazawa.”
“Miyazawa là ai vậy?”
“Là trưởng nhóm diễu hành Kikuno. Cũng là nữ giám đốc của Hiệu sách Miyazawa nằm trong khu phố mua sắm. Nhưng tôi không biết số điện thoại của chị ấy đâu…”
“Không cần. Ngoài ra anh còn nói chuyện với ai nữa?”
“Những người tôi thường gặp ở quán Namikiya. Tuy hay gặp nhưng tôi không biết tên của họ.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đó gần tới giờ hẹn nên tôi đi tới quán bia trước ga. Tôi gặp lại đồng nghiệp, cùng họ uống mấy cốc. Sau đó chúng tôi giải tán vào khoảng 6 giờ chiều.”
Cậu cũng kể lại thành thực rằng sau đó mình đã đi tới quán Namikiya, rồi nghe một vị khách tới sau thông báo Hasunuma đã chết.
Sau khi nghe câu nói hết, Utsumi hỏi cậu tên tuổi và số điện thoại, địa chỉ của những đồng nghiệp đã cùng cậu xem diễu hành. Vì không có lý do từ chối nên cậu đã cho cô.
“Cảm ơn anh. Tôi đã tham khảo được rất nhiều từ lời khai của anh. Có thể sau này chúng tôi sẽ lại có chuyện gì đó phải hỏi anh, khi đó lại mong anh hợp tác nhé.”
“Hôm nay cô cũng không định cho tôi biết điều gì ư?”
“Gì cơ?” Nghe Tomoya nói, Utsumi nghiêng đầu ngạc nhiên.
“Về vụ án ấy. Cô chỉ hỏi mà không kể gì cả, giống hệt lần trước.
Ngay cả việc có phải Hasunuma bị giết hay không cô cũng không cho tôi biết.”
“Về chuyện đó, lần trước tôi đã giải thích lý do rồi.”
“Tôi biết, nhưng mà…”
“Mong anh hiểu cho.” Utsumi nói, đứng lên khỏi ghế. Nhưng cô không đi ra cửa phòng ngay, thay vì thế cô quay lại nhìn Tomoya nói,
“Chỉ có điều, sự thật là tôi cũng không có nhiều chuyện để kể cho anh đâu.”
“Ý cô là sao?”
“Hiện vẫn chưa có kết luận là nghi phạm Hasunuma bị giết hại hay không. Ngay cả nguyên nhân tử vong cũng chưa được làm rõ.”
“Thế ư?” Tomoya chớp chớp mắt.
Utsumi khẽ gật đầu, nói cảm ơn cậu đã hợp tác, rồi mở cánh cửa phòng ra.