Chương 19
“Hội đồng thẩm tra kiểm sát ấy à? Đương nhiên Irồi.” Niikura gật đầu. “Đương nhiên tôi đã nghĩ tới việc đó.”
“Bác biết về hội đồng đó à? Tôi tưởng những người bình thường thì cả đời sẽ không biết tới cụm từ ấy chứ.” Kishitani, viên trung sĩ với gương mặt phúc hậu không phù hợp với công việc cảnh sát điều tra cho lắm, cầm cốc uống trà bằng thủy tinh lên, tròn mắt hỏi.
“Tôi mới biết gần đây thôi. Trước khi nghe tin gã đó được phóng thích, tôi vẫn chưa biết đến cụm từ ấy. Ban đầu tôi chỉ thắc mắc tạm hoãn khởi tố là gì nên đã thử tra cứu rất nhiều về nó.”
“Vậy bác đã hiểu về khái niệm đó chưa?”
“Cũng tàm tạm. Bản thân tôi nghĩ vậy.” Niikura nhún vai. “Thành thực mà nói, tôi nghĩ thứ luật lệ này thật nửa vời. Mà không, nó còn chẳng phải là luật lệ. Vì nó không phải một quy định chính thức về mặt pháp luật, phải không?”
“Đúng như bác nói. Viện kiểm sát bắt buộc phải quyết định có khởi tố bị can, tức người bị bên cảnh sát gửi hồ sơ sang cho họ, hay không trong một khoảng thời gian nhất định. Họ chỉ đơn giản là kéo dài thời gian quyết định mà thôi.”
“Tôi đã tìm hiểu xem có thể làm gì để kháng nghị lại quyết định đó không, từ đấy tôi biết tới cụm từ “hội đồng thẩm tra kiểm sát.
Nhưng tôi cũng biết ở thời điểm hiện tại thì vẫn chưa thể yêu cầu thẩm tra được. Chỉ khi có quyết định không khởi tố kẻ tình nghi thì mới có thể làm như vậy thôi. Giờ là “tạm hoãn khởi tố, nên vẫn chưa tới giai đoạn đó. Vả lại, người có thể yêu cầu thẩm tra cũng chỉ gồm người tố cáo, người bị hại hoặc thân nhân của nạn nhân.”
Vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, sau khi nhấp một ngụm trà thảo mộc nom rất ngon miệng, viên trung sĩ đặt tách trà xuống mặt bàn.
“Bác quả thực đã tìm hiểu rất kỹ.”
“Thế nên chúng tôi đã nghĩ đành phải chờ đợi vậy. Phải không mình?” Ông Niikura tìm kiếm sự đồng tình từ bà Rumi. Bà đang ngồi trên chiếc ghế bàn ăn, tay vẫn cầm khay.
Bà Rumi im lặng gật đầu.
“Vậy hai người dự đoán thế nào? Vợ chồng bác tin rằng một ngày nào đó gã sẽ bị khởi tố ư?” Nụ cười mỉm vẫn còn vương lại trên môi Kishitani, nhưng ánh mắt anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Chuyện đó thì, ừm…” Ông Niikura ấp úng.
Nếu nói ông tin như vậy thì là nói dối. Ông đã khổ sở suốt bao ngày tưởng tượng ra cái cảnh mọi chuyện sẽ cứ như vậy, chẳng có thêm bước tiến nào cả, gã Hasunuma đó sẽ không bị trừng trị mà sẽ được thong dong sống.
“Nếu gã không bị khởi tố, bác sẽ yêu cầu hội đồng thẩm tra lại chứ?”
“Vâng. Tôi nghĩ mình sẽ khuyên gia đình Namiki làm vậy. Vì chắc chắn họ cũng không chấp nhận kết quả ấy.”
“Nghĩa là bác vẫn chưa nói chuyện này với họ ạ?” “Vâng. Gần đây khi gặp gia đình Namiki, chúng tôi hiếm khi nhắc tới Saori. Vì chủ đề ấy chỉ khiến cả hai bên đau buồn thêm.”
“Ngay cả sau khi nghi phạm Hasunuma quay lại Kikuno ư?”
Kishitani đưa đôi mắt tạm bạch về phía Niikura, hỏi với giọng dai dẳng.
“Về chuyện đó…” Phải trả lời thận trọng mới được, Niikura cố gắng khiến đầu óc tập trung hơn. “Lúc đó tôi không biết gì cả.”
“Chuyện đó là chuyện gì?”
“Chuyện Hasunuma đã quay lại Kikuno. Và chuyện gã tới Namikiya ngay khi trở về đây. Tối qua, sau khi biết Hasunuma đã chết, tôi mới lần đầu được nghe khách khứa trong quán kể lại. Vì dạo gần đây tôi không tới quán Namikiya mà.”
Ông có lý do để trả lời như vậy. Thực tế, cho tới khi Tojima kể, ông vẫn chưa hề hay biết Hasunuma đã quay lại Kikuno. Sau lần đó ông cũng không nghe chuyện này từ ai cả. Thế nên nếu ông biết chuyện đó trước tối qua, khi mọi người trong quán Namikiya xôn xao lên trước cái chết của Hasunuma, thì sẽ thành mâu thuẫn.
“Ồ, thế ạ?”
Kishitani hơi há miệng vẻ ngạc nhiên, anh viết gì đó vào sổ tay.
Gương mặt anh có vẻ hiền lành tốt bụng, nhưng tùy theo góc nhìn mà còn thấy ở đó cả nét gian manh nữa. Niikura không thể đoán được Kishitani có tin lời mình hay không.
Kishitani ngừng viết, ngẩng mặt lên.
“Bác có thể cho tôi biết cảm xúc thực sự của mình lúc này không?
Nghe tin nghi phạm Hasunama chết, bác đã nghĩ thế nào?”
“Cảm xúc của tôi… lúc này ư?” Niikura cúi đầu nghĩ thật lung.
Lúc này ông nên trả lời thế nào cho hợp lý? Sau khi nghĩ xong, ông ngẩng mặt lên, nói, “Chuyện đó còn tùy thuộc vào việc gã chết như thế nào.”
“Ý bác là sao ạ?”
“Nếu gã bị ai đó giết, tôi nghĩ thật đáng đời gã. Và chắc chắn tôi rất biết ơn hung thủ giết gã. Bởi người đó đã giúp chúng tôi rửa mối hận. Nhưng nếu gã chết giống như những người bình thường khác, ví dụ như chết vì tai nạn hoặc bệnh tật, thì tôi sẽ hơi, mà không, thực ra là rất nuối tiếc. Khi đó, tôi đành phải cho rằng ông trời đã trừng phạt gã.”
Kishitani gật gù như thể rất thấu hiểu, đoạn anh quay sang bà Rumi hỏi.
“Còn bác gái thấy thế nào ạ?”
“Chuyện đó… tôi không chắc nữa. Mọi thứ quá bất ngờ nên tôi chưa biết gọi tên cảm xúc của mình ra sao… Phần cuối câu nói của bà nhỏ dần rồi biến mất.
“Anh cảnh sát này.” Ông Niikura nhìn Kishitani. “Thực tế thì thế nào? Có phải Hasunuma bị giết không? Vì gã bị giết nên cảnh sát của Sở Cảnh sát Tokyo mới đi điều tra thế này, đúng không?”
Sau khi tiếp nhận câu hỏi của ông Niikura với vẻ mặt nghiêm túc, Kishitani mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng.
“Chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra. Tôi xin được chuyển sang vấn đề khác.” Anh chuẩn bị giấy bút để ghi chép lại. “Ngày hôm qua bác đã đi đâu ạ?”
T ớ i lúc r ồ i, Niikura chuẩn bị tinh thần. Đã tới lúc anh ta hỏi về chứng cứ ngoại phạm của ông.
“Hai chúng tôi đi xem diễu hành. Vì một năm mới tổ chức một lần mà.”
“Nếu được, bác có thể kể chi tiết hơn cho tôi nghe được không?
Biết được thời gian, địa điểm cụ thể thì sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.”
“Về giờ giấc thì tôi chỉ nói đại khái thôi được không?”
“Xin hãy kể thật cụ thể trong phạm vi bác còn nhớ được ạ.”
Kishitani nở nụ cười khiêm nhường. “Xin lỗi bác nhé, tôi phải hỏi cho đúng thủ tục công việc.”
“Buổi sáng tôi ở nhà. Chúng tôi ra khỏi nhà…” Ông Niikura nhìn về phía bà Rumi. “Lúc đó khoảng hơn 12 giờ mình nhỉ?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chúng tôi xem được một lúc thì nhóm diễn vở Cô bé đ ế n t ừ vùng núi Alps xuất hiện.”
“À, đúng rồi nhỉ?”
“Các bác đứng xem ở đoạn nào ạ?”
“Một chỗ cách điểm xuất phát của cuộc diễu hành một đoạn. Ở
đó có bưu điện, trước bưu điện là khu đất trống cao hơn mặt đường đi bộ một bậc nên khá dễ xem.”
“Hai người ở đó từ đầu tới cuối à?”
“Không. Thỉnh thoảng chúng tôi có di chuyển. Nhưng vì không có vị trí nào tốt để đứng xem nên cuối cùng chúng tôi lại quay về chỗ cũ.”
“Bác có gặp người quen nào ở đó không?”
“Tôi có gặp. Thậm chí gặp khá nhiều người đấy.”
“Là những ai thế ạ? Nếu không phiền, bác có thể cho chúng tôi biết được không?” Kishitani đưa chiếc bút bi lại gần số tay.
“Tôi không nhớ chi tiết là gặp lúc mấy giờ, ở đâu đâu.”
“Không sao ạ. Chúng tôi sẽ đi xác nhận lại.”
Câu nói này như ngầm bảo “Nếu bác nói dối chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay” vậy.
Niikura nói ra vài cái tên. Tất cả đều là những người ông thực sự đã gặp. Thị trấn này rất nhỏ, Niikura lại quảng giao. Nhiều khi ông được người khác chào hỏi trước.
Cuối cùng ông nhắc tới cái tên Miyazawa.
“Đó là nhóm trưởng nhóm Kikuno. Tôi có tham gia một chút vào phần trình diễn của họ, nên trước khi họ diễn, tôi tới chào hỏi khích lệ, đồng thời họp bàn một chút với họ luôn.”
“Ô, bác tham gia như thế nào ạ?”
“Ca khúc cho phần diễu hành của nhóm Kikuno là do tôi chỉ đạo biên tập. Để tránh vấn đề về mặt bản quyền đó. Sau phần diễu hành của họ, linh vật của lễ hội xuất hiện trên đường diễu hành, ca khúc nhạc nền của tiết mục đó là do tôi viết.”
“Ra là thế. Ca khúc ấy rất hay.” Kishitani nói như thể rất thán phục, nhưng giọng nói thì lại nghe như đang cố tình đãi bôi. “Sau buổi diễu hành thì bác đi đâu?”
“Chúng tôi tới công viên Kikuno, nơi diễn ra đại hội thi hát. Từ năm ngoái tôi và vợ được mời làm ban giám khảo cho cuộc thi. Đại hội này kết thúc lúc 6 giờ chiều, sau đó chúng tôi tới quán Namikiya.
Nghe tin Hasunama chết, chúng tôi đã rất ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục dùng bữa, khoảng 8 giờ chúng tôi rời khỏi đó để về nhà.”
“Đó là tất cả những việc chúng tôi làm,” Niikura chốt lại câu chuyện.
Kishitani vừa nhìn cuốn sổ mở ra trên tay vừa lẩm bẩm như thể đang đọc lại phần ghi chép của mình. Sau đó, anh đóng sổ lại bộp một tiếng.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác đã dành thời gian cho tôi.” Anh đứng lên, cất sổ và bút vào cặp sách.
Sau khi tiễn anh cảnh sát tới cửa nhà, ông Niikura trở lại phòng khách, bà Rumi vẫn ngồi cùng một tư thế như lúc trước. Bà chăm chăm nhìn mặt bàn với gương mặt tái mét.
“Liệu có vấn đề gì không nhỉ?”
“Gì cơ?” Bà ngước lên nhìn ông Niikura.
“À ý tôi là mấy câu trả lời của tôi ấy. Tôi trả lời như vậy ổn chưa nhỉ? Liệu tôi có nói hớ gì không?”
Bà Rumi nghiêng gương mặt có vẻ bất an của mình. “Tôi nghĩ là ổn…”
“Ừ, chắc thế…”
Niikura dợm bước đi về phía ghế xô pha, nhưng khi nhìn bàn tay bà Rumi, ông liền dừng bước.
Bởi ông nhận ra bàn tay ấy đang khẽ run lên. Ông lại gần, đặt tay lên vai bà.
“Không sao đâu. Mình đừng sợ.”
Bà Rumi ngẩng mặt lên. Đôi mắt bà đỏ ửng.
“Hasunuma là kẻ đã giết chết Saori.” Ông Niikura nói. “Gã đáng bị trừng phạt. Dù người đời biết việc chúng ta làm thì cũng sẽ không có ai trách cứ chúng ta đâu.”